Ngồi bên đời tiễn bạn
Năm tháng, cuộc đời đã dạy cho ta biết
“Không có sự hoang phí nào lớn bằng keo kiệt”
Sao còn phân vân, tiếc nuối giấc mơ xa
Trong cuống gió thời gian, buông thả mượt mà
Mà cuộc sống đâu chỉ loay hoay
những điều đơn giản
Như giấc mơ hoa nồng nàn lãng mạn
Sao lại cứ bấn lòng lo, xét nét chi li
Muốn nhịp đời trôi theo dấu ấn phẳng lỳ
*
Nghĩ cũng buồn, sự hiểu biết của ta
là nhờ sự bất hạnh của người khác
Vậy mà vẫn sống hững hờ theo thói đời kiêu bạc
Có hay không ta đã lệch lạc một góc nhìn
“Nhìn vào người khác
như nhìn vào tấm gương,
để nhận ra chính mình” (*)
Đừng vội ập òa rằng ta chưa hề có
Những khoảnh khắc đớn hèn, lấm lem xiêu vọ
Lơ đễnh bước qua bao cảnh ngộ lỡ làng
Ngoảnh mặt, không nhìn
những thân phận dỡ dang
*
Ta đã hoang phí cuộc đời, từng chút một
Treo trái chín đầu cành, hái trái xanh dôn dốt
Cho góc vườn xưa, thưa vắng bạn bè
Lãng quên rồi, những ân tình đất chở, trời che ...
Tím biếc giấc mơ, tự vẽ vời mỗi ngày mỗi khác
Tận hưởng khoảng không đã trống màu hoan lạc
Chợt chạnh lòng, buổi tiễn đưa bạn vội vàng
Cầu chúc bạn bỏ hết, sớm lên thiên đàng,
dù thân ở nghĩa trang
và tiền còn ở ngân hàng ...
Mùa ly biệt cũng là mùa gặp gỡ
Tình yêu đến từ đâu không rõ
Mà lắng sâu từng tháng, từng ngày
Chắc từ đó, mơ hồ từ đó
Em đứng bên đường, nắng trong tay
Đâu phải vô tình không duyên nợ
Gió vu vơ, lạc buổi dại khờ
Một hôm hoa cúc nhà em nở
Để chiều về anh hát bâng quơ
Chỉ một lần thôi, hoa nắng đậu
Trên môi em, ngọt lịm trưa hè
Bao nhiêu chuyện ngày thường ẩn giấu
Bỗng dịu dàng nghe một tiếng ve
Mùa ly biệt cũng là gặp gỡ
Khi phượng hồng cháy đỏ nồng nàn
Người trở lại theo mùa thương nhớ
Đong đầy năm tháng bến thời gian
Hạnh phúc chín tràn trong ước hẹn
Ngượng ngùng chao, nóng bỏng vụng về
Ai cố giấu nỗi buồn e thẹn
Bùng nổ đêm, rối lẫn câu thề…
7/97
Quá khứ chỉ là điểm tựa
Mà tương lai không phải là quá khứ kéo dài
Dù đã có bao lời đoan hứa
Với một niềm tin chưa hề nhạt phai
Ta đã bước qua một thời sấp ngữa
Cũng khẽ khàng “Khép lại quá khứ,
để hướng tới tương lai”
Lần đầu tiên từ giã một tình yêu
Khi chúng ta đã suy nghĩ nghịch chiều
Em bình thản trong đêm, trời trở gió
Một vệt sương giăng, con phố dài mờ tỏ
Rất nhẹ nhàng, em nói châng lâng
“Cái em cần, anh không có, cái anh có thì em không cần” …
Lê Thanh Hùng
Bắc Bình, Bình Thuận
No comments:
Post a Comment