
tôi nợ quê
một chuyến tàu
vé không mua được
đành quay gót về
trọ buồn gác vắng thao
thê
tay cầm chìa khóa mà
mê miết lòng
tôi nợ quê
những chờ mong
với cha tóc đã
bạc xong sợi mềm
tay gầy mẹ với bậc thềm
vầng trăng rớt nhẹ
nhặt...
TRANG THUẦN TÚY VĂN HỌC NGHỆ THUẬT CỦA NGƯỜI QUẢNG TRỊ VÀ NGƯỜI YÊU MẾN QUẢNG TRỊ.