Chúc Mừng Năm Mới

Kính chúc quý bạn năm mới vạn sự an lành

Saturday, November 2, 2013

NỢ QUÊ - thơ Bình Địa Mộc





tôi nợ quê
một chuyến tàu
vé không mua được
đành quay gót về
trọ buồn gác vắng thao thê
tay cầm chìa khóa mà mê miết lòng

tôi nợ quê
những chờ mong
với cha tóc đã
bạc xong sợi mềm
tay gầy mẹ với bậc thềm
vầng trăng rớt nhẹ nhặt thêm tháng ngày

tôi nợ quê
một chiều say
thằng tèo con tí
ở ngay trước nhà
đã từng bắt ốc đồng xa
đã từng mót hạt lúa qua mùa hè

tôi nợ quê
một lời thề
rằng ba mươi tết
sẽ về cùng em
sài gòn đèn vụt sáng lên
như ngọn nến cháy đỏ quên nỗi buồn

sài gòn cận tết
đường suông
trống huơ trống hoác
người buông bõ người
thò đầu ra cửa ấy ơi
ti vi mất sóng giật rơi cả mình
nợ quê cả cuộc mưu sinh
hẹn muôn sau trả hết tình yêu tôi ...

BÌNH ĐỊA MỘC
READ MORE - NỢ QUÊ - thơ Bình Địa Mộc

CÁNH BUỒM THƠ - Trương Nguyễn



Thơ mang hình cánh buồm
Phồng căng cơn say gió
Bến em phong kín ngõ
Khép đợi mùa bão giông

Biển rộng dài mắt nhớ
Thăm thẳm xanh cõi lòng
Thuyền đi còn neo mộng
Đau tận cùng mênh mông.

Trương Nguyễn
READ MORE - CÁNH BUỒM THƠ - Trương Nguyễn

BAO GIỜ CHO HẾT MÀ QUÊN - thơ Trúc Thanh Tâm



Em nhốt tình ta trong ngực
Chắc phải làm Tề Thiên thôi
Bảy mươi hai phép biến hóa
Bàn Đào, thỏa chí rong chơi !

Tiên nữ nhìn ta say đắm
Hoa cười nở nụ đam mê
Mấy trăm năm tình chưa bén
Theo anh, miết dưới không về !

Ánh mắt làm ta xao xuyến
Ôm nàng, rớt xuống trần gian
Chốn cũ mà sao xa lạ
Quanh ta ngợp ánh trăng vàng !

Biển dâu đổi đời thay kiếp
Đâu màu áo cũ nhớ mong
Tiếng chim bên vườn gọi bạn
Buồn rơi từng giọt xé lòng !

Giật mình, tiếng mưa rã rít
Đời còn lắm chuyện bon chen
Nợ yêu, mối tơ ngồi gở
Bao giờ cho hết, mà quên !

TRÚC THANH TÂM

 ( Châu Đốc )
READ MORE - BAO GIỜ CHO HẾT MÀ QUÊN - thơ Trúc Thanh Tâm

QUA VÙNG NHỚ THƯƠNG - Thế Lộc





Gởi theo hương linh anh Nguyễn Tâm tròn 100 ngày.

Ngày anh ra đi
Rừng Thu vừa chớm úa
Sắc hoe vàng còn sót tiếng ve râm
Nắng thủy tinh cùng buâng khuâng nỗi nhớ
Mùa Thu về anh vội bước xe Mây
Rừng phong sắc như đời anh vừa ghé
Chiếc lá đầu mùa vội vả rớt trong đêm
Ngày biệt ly mùa Thu vàng trước ngõ
Anh có nghe Tu Hú gọi nhau về
Anh có nghe rừng Thu chiều nức nở
Đêm nguyệt cầm lành lạnh khóc thương nhau
Mùa đang tới mưa qua vùng đất lạ
Ly biệt ngàn đời anh lặng lẻ chia xa
Người giữ lửa gởi lòng qua hương khói
Cách biệt trăm ngày, nỗi nhớ khó nguôi ngoai
Anh đã đi,  mùa Thu cùng gió chướng
Xe Mây đưa đường, anh về tới Tây phương.

Đà Nẵng, 02.11.2013 (29.09.Quý Tỵ)
Thế Lộc


READ MORE - QUA VÙNG NHỚ THƯƠNG - Thế Lộc

SĂN CHUỘT ĐÊM TRĂNG - Truyện ngắn Nguyễn An Bình



      
     Phải nói tôi thầm cám ơn ông trời đã đem đến cho tôi thằng bạn trong cuộc đời nầy: Nó tên Phát Minh. nhờ nó mà tuổi thiếu niên tôi có nhiều kỷ niệm. Những kỷ niệm êm đềm mà nhiều năm sau tôi cũng không thể quên được. Một thằng nhỏ như tôi suốt một khoảng thời gian dài học phổ thông chỉ có việc cắp sách đến trường rồi từ trường về nhà, họa hoằn được cha mẹ cho phép đi chơi đâu đó nhưng cũng không có gì sâu sắc để có thể đem lại cho tôi niềm vui và nhớ lâu hơn được. Cho đến khi tôi gặp Minh, được làm bạn với nó, những ngày nghỉ theo nó rong ruổi trên chiếc xe đò chạy đường liên tỉnh Cần Thơ-Sóc Trăng, được làm lơ xe vỗ phùm phùm vào thùng xe những lúc xe chạy ngang qua những thị trấn đông người để họ tránh vào lề đường cho xe chạy, chỉ nghĩ đến việc người qua đường tránh dạt vào trong lề cũng đủ làm tôi thich thú, những lúc đó tôi cho rằng mình oai phong lắm, nghĩ lại bây giờ cảm thấy tức cười vì những suy nghĩ trẻ con của mình thời ấy. Riêng hình ảnh săn chuột đêm trăng ở quê Minh, một vùng quê thơ mộng yên tỉnh, trong bầu không khí còn ngai ngái mùi gốc lúa mới gặt xong và kết thúc bằng một sự cố bất ngờ làm tôi nhớ mãi. Nếu ngày đó không có Minh ra tay kịp thời thì không biết giờ nầy tôi như thế nào, linh hồn tôi đang phiêu bồng ở một thế giới ta bà nào đó cũng không biết nữa.

  Tôi gặp và học chung với Minh rất tình cờ nhưng lại có nhiều điểm đặc biệt và thú vị. Năm lớp 11 tôi học ở một trường tư, còn nó học trường công lập, gặp nhau tại hội đồng thi  tú tài 1 của hội đồng thi Thọ Nhơn. Nó tên Minh còn tôi tên Mạnh, theo thứ tự ABC thì tôi và nó thi chung phòng ngồi gần nhau dù mỗi buổi thi có thay đổi vị trí chổ ngồi đi nữa. Ngày đầu tiên thi sự việc diễn ra bình thường không có gì đáng nói, đến ngày thi thứ hai buổi sáng thi môn sinh vật thì bắt đầu có vấn đề. Vì là ban A nên môn sinh vật có hệ số 3 nên có quyết định rất lớn đến kỳ thi tú tài của chúng tôi, giữa giờ thi tôi thấy Minh bắt đầu cắn bút, nó loay hoay một hồi rồi nhìn tôi ánh mắt có vẻ cầu cứu, tôi giả bộ làm lơ nhưng một hồi nó lại đá nhẹ vào chân tôi, tôi dừng viết ngước lên nhìn nó, nó nói nhỏ:

- Nầy, bạn giúp tôi với, cho tôi xem câu 3 đi, bạn làm xong chưa?
      
 Tôi định lắc đầu nhưng nhìn ánh mắt có vẻ van lơn của nó tôi không nở.Tôi    nhún vai mở rộng tờ giấy thi ra cho nó xem, nó cắm cúi xem rồi viết lia viết lịa. Việc làm ơn  miễn cưỡng của tôi xem ra lại có hiệu quả. Ngày hôm sau tôi lại là kẻ mang ơn nó. Tôi vốn kém môn lý mà bài toán lý  buổi thi hôm đó lại vượt qua trí thông minh của tôi, tôi đành đưa mắt cầu cứu nó. Khác với vẻ miễn cưỡng của tôi hôm qua nó hào phóng nhanh nhẹn mở rộng giấy thi ra cho tôi xem. Thế là tôi và nó đã vượt qua kỳ thi tú tài một năm ấy một cách dễ dàng.

   Vào lớp 12 tôi xin vào học trường công, nhờ đổ khá cao trong kỳ thi tú tài 1, tôi dễ dàng vượt qua những đối thủ khác để được nhận vào lớp 12 trường công, đó là một ngôi trường xưa c ũ, rộng lớn và nổi tiếng nhất miền Tây thời bấy giờ- Trường THTH Phan Thanh Giản - Nơi đã từng in dấu chân của nhà văn, ông già Nam bộ Sơn Nam, nhạc sĩ Lưu Hữu Phước với bản nhạc danh tiếng Lên Đàng, run rủi thế nào mà tôi lại vào ngay lớp thằng Minh nữa chớ. Ngày đầu tiên đi học, mới bước vào lớp Minh đã nhận ra tôi ngay, nó trố mắt nhìn tôi, nheo mắt cười cười:

- Mình gặp lại nhau rồi nhé, bạn hiền?
     
  Tôi gật đầu nhìn nó, cười vẻ thân thiện. Lớp mới, tôi không quen ai chỉ biết có Minh nên ngay từ đầu tôi đã làm thân ngay với nó. Sau nầy khi chơi thân với nhau tôi thấy Minh cũng rất dễ gần, bộc trực thẳng tính. Ngay tuần lễ đầu tiên đi học, Minh đã rủ tôi đến nhà chơi. Thì ra nhà nó cách xa nhà tôi không xa. Nhà tôi ở đường Lý Thái Tổ còn nhà nó ở Võ Trường Toản, từ nhà tôi muốn qua nhà nó chỉ đi một quảng ngắn băng qua đường Hòa Bình rồi đi thêm một quảng nữa là tới. Chơi thân với nó một thời gian tôi mới biết nhà Minh đang ở được ba Minh mua lại của người quen để Minh có chổ ăn học ở thành phố còn quê Minh ở Băng Thạch cách thành phố khoảng 16, 17 cây số gì đó về phía đường đi Sóc Trăng. Gia đình Minh làm nghề nông nhưng ba Minh lại là một người có đầu óc kinh doanh rất hiệu quả. Ngoài ruộng vườn đang canh tác, ba Minh còn lập một xưởng mộc đóng xuồng ghe cung cấp cho địa phương và những vùng phụ cận như Đông Phước, Cầu Trắng, Phụng Hiệp…Nhà Minh lại có một chiếc xe đò chạy tuyến Cần Thơ, Sóc Trăng do chú út của Minh làm tài xế, anh rể Minh làm phụ xế kiêm lơ xe mà tôi và Minh thường đi ké làm phụ lơ những lúc muốn rong chơi đây đó.

- Một hôm vào lớp, học hai tiết đầu xong, tôi rủ Minh xuống căn tin của trường uống nước. Đang uống dở ly nước, Minh bỗng nói với tôi:

- Ê Mạnh, thứ bẩy nầy vào nhà tao chơi nghe, sáng chủ nhật mình trở ra thành phố.

 Tôi nhìn nó dò xét hỏi:

- Có chuyện gì không Minh, bài vở tuần sau nhiều lắm nghe. Tao muốn ở nhà làm bài tập.

- Yên chí, cứ đem tập theo tao với mầy cùng ôn tập làm bài, có chuyện nầy hay lắm tao muốn rủ mầy tham gia cho vui.

- Nghe nói có chuyện hay tôi tỏ vẻ khoái chí nói:

- Chuyện hay gì, nói thử tao nghe coi.

- Đuổi chuột đêm trăng, hấp dẫn lắm nghe mậy.

  Tôi hơi ngạc nhiên:

- Sao ban ngày không đuổi lại chọn ban đêm thấy gì mà đuổi? Mầy xạo vừa vừa thôi chứ.

- Không tin thì mầy theo tao thì biết ngay thôi mà, vui lắm.
  
   Nói thế chứ trong bụng tôi thích lắm rồi, ngoài việc tham gia đuổi bắt chuột mà lại trong đêm trăng nữa chứ, lại được thưởng thức món thịt chuột ướp gia vị nướng hay thịt chuột băm nhỏ xào với lá cách thì tuyệt cú mèo. Tôi gật đầu liền nhưng cũng nói thòng một câu:

   Đi học về để tao xin phép mẹ tao cái đã, bà già có cho phép thì mới đi được, mẹ tao đồng ý tao báo cho mầy hay, thế nhé.
OK, tao chờ.
                 
   Khoảng 3 giờ chiều tôi và Minh có mặt ở bến xe để chờ chiếc xe đò của nhà Minh chạy khứ hồi từ Sóc trăng về, tôi và Minh leo lên xe để cùng về Băng Thạch. Xuống xe phải đi một đoạn đường đất nữa, qua một bến sông mới tới nhà Minh.

   Buổi chiều hôm ấy bọn tôi ăn cơm sớm, Minh chạy đi tìm các dụng cụ cho    buổi săn chuột tối hôm đó. Bảy giờ tối khi trăng non bắt đầu lên,  bên kia bờ mương  có tiếng chú út của Minh í ới vọng sang:

 - Minh ơi, xong chưa đi thôi.

 - Xong rồi chú ơi, chờ thằng Hiền qua nữa là mình đi.

   Hiền là con chú tư của Minh, nhà cũng gần đó vì tôi vào nhà Minh chơi nhiều lần nên cũng quen biết nó, tướng cao lớn, đen đúa chân chất nhưng cũng rất dễ mến. Dụng cụ đem theo để đuổi bắt chuột cũng rất đơn giản: đèn pin, len, cuốc, gậy tre và lồng nhốt chuột. Vì tôi là tay ngang nên Minh giao cho tôi giữ cái lồng sắt nhốt chuột và chiếc gậy tre đập chuột  nếu được con nào hay con đó.

   Chú út của Minh còn đem theo hai con chó để săn chuột, một mực một cò, đây là hai trợ thủ đắc lực của chú mỗi lần chú đi săn chuột. Chúng tôi đi ra phía  sau nhà, qua cây cầu nhỏ, đi hết mảnh vườn trồng toàn cam quít, là đến thửa ruộng rộng lớn của nhà Minh. Mùa nầy lúa mới gặt xong, gốc vẫn còn tươi , trong không khí trong lành của thôn quê, mùi ngai ngái xông lên thật khoan khoái, dễ chịu làm sao. Trăng đã lên cao, ánh trăng bàng bạc khắp nơi sáng như ban ngày, vài con chim ăn đêm nghe động bay lên kêu quang quác. Đây cũng là mùa no ấm của lũ chuột, sau mùa gặt chuột con nào con nấy ú na ú núc, ruộng đã trơ gốc trống trải  bọn chuột đào hang ẩn nấp vào những bờ đê rậm cỏ. Đối với những người nông dân như chú út, thằng Minh, thằng Hiền thì việc phát hiện ra hang của lũ chuột không phải là khó, cây len trong tay thằng Minh sắn xuống nơi bụi cỏ nào, chỉ trong chốc lát là chuột từ trong phóng ra, chỉ chờ có thế là thằng Hiền dùng cây tre đập tới nhiều lúc nó bỏ cây dùng tay chụp tới. Phía bờ đê bên kia chú út cũng bắt được nhiều chuột. Hai con chó của chú út cũng tỏ ra thiện nghệ không kém, con mực chỉ chờ phát len của chú út vỡ đất, con chuột nào nhào ra là nó phóng tới vồ ngay, con chuột chỉ cần nghe tiếng gừ của con mực là nó quíu cẳng lại kêu chít chít chịu phép, chú út chỉ còn ung dung nắm đuôi chuột quay mấy vòng đập đầu chuột xuống đất, con chuột ngắc ngư nằm yên tôi chỉ còn nắm đuôi nó bỏ vào lồng. Con chó cò lại có lối bắt chuột theo cách khác, nó đứng yên trên bờ đê đưa mắt dõi theo theo động tác của từng người. Nó chỉ ra tay khi thấy con chuột nào thoát khỏi vòng vây là nó phóng nhanh đến chận đầu lối thoát con chuột ngoặm chặt vào đẩu con chuột dù cho nó vùng vẫy thế nào đi nữa cho đến khi thằng Hiền hay thằng Minh đến nắm đuôi chuột thì nó mới chịu nhả ra. Tôi đôi lúc thấy chuột chạy ra cũng dùng gậy tre phang tới nhưng chưa đập trúng được một con chuột nào nên đành đi nhặt mấy con chuột ngất ngư bỏ vào lồng mà thôi.

  Đang lúi húi nhặt chuột bỗng tôi nghe tiềng thằng Minh la to phía sau:

  - Ê, Mạnh, coi chừng.

  Tôi dừng tay lại, quay ra phía sau nhìn chưa biết chuyện gì xảy ra thì nghe một tiếng phập của cây len cắm vào mặt ruộng. Nhìn cái đuôi rắn hổ đang quật què quật quại làm rạp cả một vạt cỏ bờ đê làm tôi tái xanh cả mặt, thằng Minh thở phào bhẹ nhỏm nói:

 - May quá, trúng rồi, suýt chút nữa mầy bỏ mạng rồi đó nghe.
   
   Thì ra trong lúc đào hang bắt chuột, chúng tôi đã làm động đến hang con rắn hổ, nó bò ra khỏi hang gặp ngay lúc tôi chàng ràng trước mắt là nó mổ tới, thằng Minh nhanh mắt phóng cây len cắm phập vào đầu rắn xuống mặt ruộng. Chợt hiểu tôi bủn rủn cả tay chân, nó mà mổ trúng đi đời nhà ma là cái chắc.

  Chú út thằng Minh lên tiếng:

- Đủ  rồi mình về thôi,  hôm nay có cháo rắn đậu xanh bồi dưỡng rồi tụi bây ơi.
     
   Chúng tôi ngừng cuộc săn chuột, hai con chó lăng săng chạy lên phía trước, cái lồng đựng chuột khá nặng tôi phải nhờ thằng Hiền xách tiếp một bên đem về nhà.Trong lúc chúng tôi sắp xếp lại dụng cụ, rửa ráy tay chân thì thằng Minh cầm xác con rắn hổ đem xuống bếp nhờ đứa em gái bắc nồi cháo, còn nó thì tìm dao thớt để xử lý con rắn vừa đập chết.

  Tối hôm đó chúng tôi có một bửa cháo rắn đậu xanh thơm lừng, ngon lành, có lẽ đó là buổi cháo rắn ngon nhất trong cuộc đời niên thiếu của mình và cũng là một kỷ niệm khó quên. Dù chuyện ấy xảy ra bao nhiêu năm tôi vẫn còn nhớ, cũng như tình bạn giữa tôi và Minh vẫn gắn bó dù bây giờ mỗi đứa đã có gia đình và ít có dịp gặp nhau, không ai nói ra nhưng trong lòng chúng tôi vẫn luôn dành cho nhau tình cảm  sâu đậm như những ngày còn đi học.


                                                                      
Cuối Thu 2013
Nguyễn An Bình

READ MORE - SĂN CHUỘT ĐÊM TRĂNG - Truyện ngắn Nguyễn An Bình