Chúc Mừng Năm Mới

Kính chúc quý bạn năm mới vạn sự an lành

Monday, September 14, 2015

ĐỌC “TỐNG BIỆT HÀNH” THƠ THÂM TÂM - Châu Thạch



Hình từ trang sachvatranh.com


Châu Thạch
ĐỌC “TỐNG BIỆT HÀNH” THƠ THÂM TÂM
                                              

 TỐNG BIỆT HÀNH

Đưa người, ta không đưa qua sông
Sao có tiếng sóng ở trong lòng?
Bóng chiều không thắm, không vàng vọt
Sao đầy hoàng hôn trong mắt trong?

Đưa người ta chỉ đưa người ấy
Một giã gia đình một dửng dưng…
Li khách! Li khách! Con đường nhỏ
Chí nhớn chưa về bàn tay không
Thì không bao giờ nói trở lại!
Ba năm mẹ già cũng đừng mong

Ta biết người buồn chiều hôm trước
Bây giờ mùa hạ sen nở nốt
Một chị, hai chị cũng như sen
Khuyên nốt em trai dòng lệ sót

Ta biết người buồn sáng hôm nay:
Giời chưa mùa thu, tươi lắm thay
Em nhỏ ngây thơ đôi mắt biếc
Gói tròn thương tiếc chiếc khăn tay…

Người đi? Ừ nhỉ, người đi thực!
Mẹ thà coi như chiếc lá bay
Chị thà coi như là hạt bụi
Em thà coi như hơi rượu cay ./.
                          Thâm Tâm

Lời Bình: Châu Thạch

Bài thơ “Tống Biệt Hành” được nhà thơ Thâm Tâm sáng tác vào khoảng năm 1940. Kể từ khi ra đời đến nay đã trên 75 năm bài thơ luôn luôn được yêu thích và đã được đưa vào sách giáo khoa của học đường. Hành là một thể thơ cổ, thường được xử dụng để diễn tả một tâm trạng bi phẩn, bi hùng. Bài thơ “Tống Biệt Hành” của Thanh Tâm có hai nhân vật, người đưa tiễn và người ra đi. Tâm trạng của người ra đi được biểu hiện qua lời của người đưa tiễn và ngược lại, tâm trạng của người đưa tiễn cũng là tình cảm của người ra đi.
Vào đề với bốn câu thơ, tác giả đã cho ta nghe sự va đập dồn dập của nhiều âm thanh:

Đưa người, ta không đưa qua sông
Sao có tiếng sóng ở trong lòng?
Bóng chiều không thắm, không vàng vọt
Sao đầy hoàng hôn trong mắt trong?

Vế thơ có nhiều chữ “không” và lạ thay, nội chứa trong chữ “không” đó nẩy sinh chữ “có”: Không sông thì lại có tiếng sóng, không thắm thì có mắt trong, không vàng vọt thì có hoàng hôn. “Không” và “có” là hai từ đối lập nhau, lại hoà hợp trong vế thơ nầy, tạo thành âm thanh biểu hiện nỗi ấm ức trong lòng. Đọc vế thơ ta thấy ngay nhiều nghịch lý xảy ra giử cảnh và người đưa tiễn cũng như người ra đi. “Đưa người, ta không đưa qua sông/ Sao có tiếng sóng ở trong lòng?” là nghịch lý xảy ra đối với người đưa tiễn, và “Bóng chiều không thắm, không vàng vọt/ Sao đầy hoàng hôn trong mắt trong?” là nghịch lý xảy ra đối với người ra đi. Khung cảnh bên ngoài đối chọi với tình cảm trong lòng là một nghệ thuật điêu luyên trong sáng tác. Tác giả dùng phương pháp “tá khách hình chủ” nghĩa là mượn cái nầy để làm nổi bậc cái kia giống như Nguyễn Du đã dùng cái đẹp của Thuý Vân để gần cái đẹp của Thuý Kiều, làm cho Thuý kiều nổi bậc thêm lên. Ở đây Thâm Tâm đã dùng hai sự kiện “không” và “có”, mục đích dùng cái không của không gian để làm nổi cộm lên cái có trong tâm hồn. Cái có ở đây là nỗi buồn ly biệt.
Qua vế thứ hai của bài thơ:

Đưa người, ta chỉ đưa người ấy
Một giã gia đình một dửng dưng...
Li khách! Li khách! Con đường nhỏ
Chí lớn chưa về bàn tay không
Thì không bao giờ nói trở lại!
Ba năm mẹ già cũng đừng mong

Đoạn nầy ý nói người ra đi sẽ không quay về khi chí lớn chưa thành, dầu mẹ có chết ba năm sau ngày giáp cử cũng không về để tang mẹ được. Những câu thơ ở vế thơ nầy thật rắn rỏi nêu lên sự quyết tâm của người ra đi vì chí lớn. Lời thơ như hịch xuất quân, như lời thề non nước.
Qua hai vế thơ kế tiếp như sau:

Ta biết người buồn chiều hôm trước
Bây giờ mùa hạ sen nở nốt
Một chị, hai chị cũng như sen
Khuyên nốt em trai dòng lệ sót

Ta biết người buồn sáng hôm nay:
Giời chưa mùa thu, tươi lắm thay
Em nhỏ ngây thơ đôi mắt biếc
Gói tròn thương tiếc chiếc khăn tay...

Đoạn nầy có tác giả bình thơ nhận xét rằng “Không những tầm thường mà còn hơi “sến” nữa”. Thật ra nhà thơ Thâm Tâm rất rành tâm lý. Ở hai vế thơ trên biểu hiện niềm đau quặn thắt trong lòng người đưa tiễn, sự xúc động đã dâng lên cao độ khi thốt lên tiếng kêu đau thương “Li khách! li khách!”. Qua hai vế thơ nầylời thơ trở nên kể lể vì niềm đau đã được nén xuống, hơi thở nhẹ đi, con tim bình tịnh lại.Nỗi đau không còn là ngọn lửa bùng lên nữa mà bây giờ nó là ngọn lửa âm ỉ đốt cháy trong lòng. Lời thơ kể lể ở đây không phải là “tầm thường”, không phải là “sến” mà nó là dàn nhạc trầm lặng da diết, sau khúc nhạc gầm thét diễn tả nỗi đau trong lòng nhân vật.

Vế chót của bài thơ như sau:

Người đi:? Ừ nhỉ, người đi thực!
Mẹ thà coi như chiếc lá bay
Chị thà coi như là hạt bụi
Em thà coi như ly rượu cay

Có người cho rằng vế thơ nầy “Quá cứng cỏi. lạnh lùng và vô tình”. Thật ra đây là một vế thơ rất hay, nó cho thấy bút pháp tài hoa của tác giả. Những điều mà người ra đi phủ nhận trong vế thơ nầy chính là những điều mà người ra đi canh cánh bên lòng.Chữ “thà” ở đây không có nghĩa là “ xem như không có” mà chữ “thà” ở đây có nghĩa là “không bỏ đi được”. Nếu người ra đi ngày ấy xem mẹ như lá, chị như bụi và em như ly rượu cay thì người đó không đáng để đưa vào thơ. Ta hãy đọc một đoạn thơ có chữ “thà” trong bài “Khúc Tình Buồn” của Nguyễn tất Nhiên để hiểu thêm về chữ “thà’ của Thâm Tâm: “ Người từ trăm năm/ về qua sông rộng/ ta ngoắc mòn tay/ trùng trùng gió lộng/ thà như giọt mưa/ vỡ trên tượng đá/ thà như giọt mưa/ khô trên tượng đá/ có còn hơn không...”. Ta thấy rằng, khi người yêu qua sông, Nguyễn Tất Nhiên ngoắc mòn tay gọi người yêu trong vô vọng. Lúc đó nhà thơ càng dùng chữ “thà” thì càng đau đớn gấp bội. Tình yêu lúc đó càng mảnh liệt đến nỗi nhà thơ muốn “Thà như giọt mưa” thì vẫn còn có để đến với em hơn là không chi hết. “Thà” của Nguyễn tất Nhiên và Thâm Tâm là từ ngữ đã vượt ra ngoài nghĩa của cái chữ thường tình. Nó khẳng định một tình yêu mảnh liệt với người yêu trong thơ Nguyễn Tất Nhiên và nó cũng khẳng định một tình yêu mảnh liết với mẹ, với chị, với em trong thơ Thâm Tâm. 

Gần đây có ý kiến cho rằng “Mức độ nổi tiếng của Tống Biệt Hành không tương xứng với giá trị nghệ thuật của nó vì các lý do sau:

-           Được Hoài Thanh là nhà phê bình danh tiếng ưu ái giới thiệu trong Thi Nhân Việt Nam. Do đó người sau vì uy tín của Hoài Thanh và Thi Nhân Việt nam cứ thế ca ngợi, tán dương theo.

-           Được cả chính quyền miền Bắc và miền Nam Việt Nam cần người lên đường phục vụ cho chế độ nên giúp sức phổ biến vì lý do chính trị.

-           Được đưa vào nhà trường giảng dạy nên thầy giáo, học sinh cứ tán tụng, không dám bày tỏ ý kiến đối nghịch vì sợ bị trù dập.”
Nhận xét như thế tôi cho là quá bất công với Tống Biệt Hành vì:

-           Hoài Thanh không ưu ái với nhà thơ Thâm Tâm mà Hoài Thanh chọn Tống Biệt Hành để đưa vào Thi Nhân Việt Nam với sự công tâm đánh giá nghệ thuật như bao bài thơ của các tác giả khác thời bấy giờ. Uy tín của Hoài Thanh đủ khẳng định cho Tống Biệt hành có giá trị nghề thuật cao. Truyện Kiều của Nguyễn Du mà còn có người dám chỉnh sửa lại thì Tống Biệt Hành là cái gì mà 75 năm qua mọi người nhắm mắt tán tụng nó theo Hoài Thanh. Điều đó không thể nếu tự Tống Biệt Hành không có giá trị ngang tầm với danh của nó.

-           Chình quyền miền Bắc và miền Nam trước 1975 có hàng vạn bài thơ phục vụ cho chế độ mình trực tiếp và cụ thể, đâu cần chi một bài thơ Tống Biệt Hành nói về một sự ra đi vu vơ không mục đích rỏ ràng.

-           Bài thơ được đưa vào nhà trường tức là được chọn lọc. Thêm một lần nữa khẳng định giá trị nghệ thuật cao của bài thơ. Nhiều năm qua kể từ khi bài thơ được giảng dạy đến nay, không có dư luận nào chê trách việc giảng dạy Tống Biệt Hành. Điều đó chứng tỏ giá trị nghệ thuật của  Tống Biệt Hành được đánh giá đúng nên không có sự phản hồi, phản bác, đối nghịch trong công luận.

Thật ra với thời gian 75 năm, kịnh nghiệm cho ta thấy có nhiều tác phẩm hời hợt, được vinh danh gượng ép vì một lý do nào đó đã lần lược mai mọt hết với thời gian rồi. Riêng Tống Biệt Hành của Thâm Tâm, nó vẫn còn sống thắm tươi trên diễn đàn văn học và trong lòng nhiều thế hệ. Nó không chết đâu, và mức độ nổi tiếng của nó rất tương xứng với giá trị nghệ thuật của chính nó vì Tống Biệt Hành là khúc ca tiễn biệt rất hay mà tiễn biệt thì ở thời đại nào cũng có xảy ra ./.

                                                                Châu Thạch
READ MORE - ĐỌC “TỐNG BIỆT HÀNH” THƠ THÂM TÂM - Châu Thạch

BIỆT HỒ CHIỀU - KHÚC BÊN ĐỒI - thơ Huy Uyên

Ảnh: Nguyễn Đăng Đệ


BIỆT HỒ CHIỀU

Rồi dòng nước xưa cũng chia hai
bên hồ mịt mù hơi thở
về đâu nỗi nhớ
hồ chiều ngậm sương.

Em đi lâu rồi phải không
bỏ chiếc bóng cô-đơn ở lại .

Còn có ai trong chiều
đứng ngậm ngùi mong đợi
mưa cũng không buồn tới
nằm ngũ dưới chân đồi.

Đám con gái cuối dốc xa lạ
tiếc chi một giọng cười
dỗ mãi thu vàng màu lá.

Phải chi rồi có lúc em quay về
đất trời bão dông trùng điệp
tiếng ai gọi chiều tha thiết.

Biệt hồ chiều ..
.
(Đà-lạt 1992)
Huy Uyên


         KHÚC BÊN ĐỒI

Bỏ lại nổi buồn trên đồi
nên chiều không về kịp
sương đêm ngủ màu trăng non.

Hôn môi lần cuối
đâu rồi kỷ-niệm
nửa đời mê đắm cuồng điên
người xưa ơi tội nghiệp
giữ hoài chi quá-khứ bầm đen .

Không còn ai
chỉ một mình với Đà-lạt
nghiêng trời treo ngang tâm-sự
chém vết thương sâu tim người.

(Nàng thản nhiên đứng nhìn
rõ ràng giấc mơ của quỷ).

Ta bỏ quên bản thảo đời quá sớm
rao bán linh-hồn đi hoang
chùm tulip bỗng thở dài ngao ngán
hỏi người nuối tiếc điều gì .

Ngọn đồi nào em ơi
chỉ cho ta ngực trần thiếu-phụ
dịu dàng chôn.

Đâu đó phía ngã tư, ngã năm
bên hồ chỉ còn lại gió
chỉ có gió thôi và tiếng thở dài.

(Đà-lạt 1992)
Huy Uyên


READ MORE - BIỆT HỒ CHIỀU - KHÚC BÊN ĐỒI - thơ Huy Uyên

NHÌN - BƯỚC THU VỀ - thơ Trường Hải Lê Văn Đông



Ảnh: Mai Lĩnh


NHÌN

            Nhìn lên thấy trời cao
            Nhìn xuống thấy đất thấp
            Nhìn ngang thấy tất bật
            Cuộc sống chảy đêm ngày.
            Trời chứa gì chẳng biết
            Đất chứa gì không hay
            Chỉ biết cuộc sống này
            Chứa bao điều bề bộn.
            Trái đất này thì lớn
            Chiến tranh và hòa bình
            Chủ quyền và tranh chấp
            Chưa bao giờ bình yên.
            Mặt đất này cao thấp
            Giàu nghèo còn bất cân
            Cao sang và lấm láp
            Nhấp nhô những kiếp người.                                        
            Ước đất bằng, trời rộng
            Mở tấm lòng bao dung
            Nhìn ngang ta được thấy
            Nhân loại gặt mùa vui.

                                
Đỉnh Sơn , 3/5/2015                                         

TH LVĐ


BƯỚC THU VỀ 
                     
Gió nhè nhẹ rung rinh vờn hoa lá      
Mây mỏng tang lơ lửng giữa bầu không        
Nắng vàng nhạt nhuộm đất trời dịu ngọt      
Cơn mưa ngâu bất chợt ghé đôi lần.  
Ngào ngạt tỏa không gian mùi hoa sữa         
Đóa quỳnh hương khắc khoải đợi trăng lên  
Ngoài ngõ nhỏ khóm cúc vàng khoe sắc       
Lá rời cành hướng mặt đất chao nghiêng.     
Không ồn ã nồng nàn như hạ đến      
Thu đã về êm ả bước thần tiên.
           
Đỉnh Sơn, 6/9/2015   
Trường Hải Lê Văn Đông
READ MORE - NHÌN - BƯỚC THU VỀ - thơ Trường Hải Lê Văn Đông

48 NĂM XƯA - thơ Chu Vương Miện

48 NĂM XƯA

em con cháu đầy đàn
xưong bọc lấy da gầy ngang que củi
chân anh bị gout
đi cà nhắc
đi xa chả nổi
cũng may chả sống với nhau
cũng không gì tiếc hối
48 năm thoáng như cơn gió thổi

*
con vịt đẻ trứng
để cho gà ấp và nuôi
lớn lên vẫn là con vịt
con chim tu hú đẻ nhờ
vào tổ con chim dòng dọc
lớn lên vẫn là con tu hú
con tôm nhện ký cư trong vỏ ốc
vẫn là con tôm mượn hồn

*
vết chàm trên mõm chó mực
y chang em
háo danh bon chen
ké vào người khác
vài sợi tóc đen
vài sợi lưa thưa bạc
em rúc trong lồng
giống y con kéc


chết rồi chả biết gì
sống thì biết nhiều thứ
làm dân cũng khổ
làm tù khổ hơn nhiều
đi tu khoẻ một chút
có vợ khổ theo vợ
có con khổ theo con
sống độc thân
ốm đau không ai săn sóc
nằm chèo queo chờ chết
không ai chôn
và cũng không ai cất?

chu vuơng miện





READ MORE - 48 NĂM XƯA - thơ Chu Vương Miện

LỜI NGUYỆN CẦU - MẸ - thơ Trần Đức Trí

Sông Ô Giang, Hải Lăng, Quảng Trị. Ảnh Nguyễn Vỹ.


Chùm thơ Trần Đức Trí

LỜI NGUYỆN CẦU

Tôi trở về Quảng Trị
Trong đoàn người hành hương
Thắp nén nhang tôi khấn:
Siêu sinh nơi vô thường!

Ơi bao nhiêu đồng đội
Hóa thân làm Cổ Thành!
Những bát hương đỏ máu
Cháy ngút trời biếc xanh.

Và những hồn bối rối
Sáng tối giữa âm dương
Không tượng đài bia đá
Có về trong khói hương?

Phiêu diêu trên mặt đất
Áng mây chiều ngẩn ngơ
Hay nông sâu chìm nổi
Sông trăng giăng sương mờ...

Trên đôi bờ Thạch Hãn
Núi sông tươi một màu
Có hai bờ hư thực:
Hạnh phúc và thương đau!

Độc lập và thống nhất
Tự do và hòa bình
Hoa nở trong nước mắt
Từ xương máu hy sinh.

Hỡi những linh hồn Việt
Hãy quây quần bên nhau!
Trong thẳm sâu Hồn Nước         
Chắp tay tôi nguyện cầu.

Quảng Trị, ngày 30/04/2015.
TĐT


MẸ

Con hạnh phúc được làm con của mẹ!
Giọt máu hồng lòng mẹ nở hoa
Hồn con đẫm lời ru từ tấm bé
Những cánh cò bay lả bay la…

Chúng con bay qua những dòng sông mẹ
Những cánh đồng ngô lúa xanh tươi
Ánh mắt mẹ hiền như trái đất
Dõi theo con như­ biển như trời.

Mẹ kết tinh trong từng hạt gạo
Nuôi chúng con lớp lớp nên người
Tấm lư­ng còng cõng trời bão tố
Mặn mòi hạt muối chứa trùng khơi.

Ngọn lửa thiêng truyền từ tim mẹ
Sang tim con thành ánh mặt trời
Dòng suối nguồn từ bầu sữa mẹ
Sang hổn con tưới mát muôn nơi.

Con sợ lắm ngày mai vắng mẹ
Tình mẹ con là máu trong người
Dòng máu đỏ thấm vui buồn dâu bể
Đến bạc đầu con vẫn sợ mồ côi!

Mẹ trường tồn nh­ư dân tộc Việt
Tiếng đàn bầu vút dậy ngàn khơi
Chúng con nâng tà áo dài đất nướíc
Ca ngàn năm: Tổ Quốc Mẹ hiền ơi!

Thái Bình, ngày 31/10/2011.

TĐT
tranductrihp@gmail.com
READ MORE - LỜI NGUYỆN CẦU - MẸ - thơ Trần Đức Trí

MẸ LÀ TẤT CẢ - thơ Dương Thị Tuệ




MẸ LÀ TẤT CẢ

Mẹ ơi! Gọi mẹ không thưa
Hỡi ôi! Mẹ đã cùng mưa đi rồi
Mẹ đi, con trẻ bùi ngùi
                      Khóc than thương mẹ một đời vì con                   
Thân gầy lòng mẹ héo hon
    Chắt từng dòng sữa cho con ngày ngày.
Cuối thu, ngày tháng năm đầy
Nén nhang dâng mẹ ơn dày mẹ ơi!

                    Tháng 7- 2015

DƯƠNG THỊ TUỆ
Sinh năm: 1936
Thái Hòa-Hòa Mạc
Duy Tiên- Hà Nam


READ MORE - MẸ LÀ TẤT CẢ - thơ Dương Thị Tuệ

CHỐN PHIÊU BỒNG - TIỀU PHU - thơ Vũ mạnh Quang


Ảnh Cao Hữu Điền


CHỐN PHIÊU BỒNG

Sa Pa lại rủ ta rồi
Hút hồn nhau thế nhận lời là đi
Đêm huyền ảo ngắm trăng khuya
Từng đàn cò trắng bay đi không về

Bình minh đẹp đến diệu kỳ
Mặt trời đỏ rực rỡ về tắm sông
Mượn chiều một ánh hoàng hôn
Cho em lưu giữ đường cong ảnh hình

Bơi theo sóng lúa dập dềnh
Ruộng bậc thang uốn lượn mình trong mây
Trời không uống rượu mà say
Suối sông đồi núi hây hây má hồng

Em là tiên nữ phải không?
Để anh lạc chốn phiêu bồng Sa Pa 

VMQ

Tác giả Vũ Mạnh Quang


TIỀU PHU

Tiều phu
Kiếm đủ củi rồi
Chờ em gió thổi
Nguội Trời mới đi
Cà tàng
Cưỡi một con xe
Tối về
Ôm cái đài rè rè sôi...

Họa hoằn
Được cốc bia hơi
Nướng con rắn mối
Làm mồi ngất ngư
Đêm đêm
Nhờ sóng biển ru
Ánh Trăng xoa mắt
Tiều phu ngủ rồi...

Sớm mai
Dậy trước Mặt Trời
Lao vào ngày mới
Cho đời cũ thêm...


                       Vũ Mạnh Quang
READ MORE - CHỐN PHIÊU BỒNG - TIỀU PHU - thơ Vũ mạnh Quang

MEN MÙA THU - tản văn Trương Đình Phượng




        Trương Đình Phượng
MEN MÙA THU
Tản văn



Khi những chiếc lá trên hàng cây trước ngõ trở màu, những làn gió heo may rủ nhau về dạo bản nhạc dịu buồn trên những ngả đường phố nhỏ, tôi biết mùa thu đã quay về. Và những ký ức tuổi thơ tôi cũng theo mùa thu ghé về trong cõi lòng đa cảm.

Mùa thu, mùa của hương cốm, mùa của hương hoa sữa nồng nồng lan man trong màn đêm trầm lắng. Mùa của những lời yêu thương dìu dịu mà đậm đà sâu lắng của cha, của những nụ cười kém tươi vì chút lạnh giá chưa rõ hình hài trên đôi cánh môi của những đứa trẻ nhà nghèo. Năm tháng đi qua, tuổi thơ bỏ tôi ra đi không một lời tạm biệt. Chỉ còn lại những hoài niệm xanh như sắc cỏ bên bờ sông năm nào. Thời gian trôi, lạnh lùng, tàn nhẫn những âm thanh xô bồ chuỗi hành trình cuộc sống nhiều bụi bặm có lúc dường như đã khỏa vùi những lời dạy dỗ của cha. Nhưng những khi mùa thu trở lại khêu dậy những mảng buồn trong cõi lòng phố thị trái tim tôi cũng theo đó mà thức dậy những miền nhớ năm xưa.

Những đêm khuya, khi tất cả đã chìm vào giấc ngủ, tôi nằm bên nghe cha đọc thơ Nguyễn Bính, chất giọng cha tôi sao mà da diết lạ, nó như những sợi tơ len lỏi từng ngõ ngách tâm hồn thơ bé tôi. Đọc xong cha nói:

-Thơ Nguyễn Bính dạy con người ta không quên nguồn cội, dân tộc mình giàu truyền thống, mộc mạc dân dã con phải nhớ dù đi đâu về đâu sống trong môi trường nào mình cũng cố giữ lấy bản chất con người mình.

Hồi đó, với một đứa trẻ ăn chưa no nghĩ chưa tới tôi làm sao hiểu hết lời cha. Nhưng những bài thơ ấy đã ăn vào tâm khảm tôi. Lớn lên, dòng đời bao giông tố, tôi đã sống như một hòn đá cuội dù lăn qua bao bàn chân phũ phàng của người đời tôi vẫn kiên trì giữ cho mình không méo mó.

Bây giờ tôi cũng làm thơ, viết văn thế nhưng những gì tôi viết hình như chưa đủ tầm chạm tới địa hạt tâm tư cuộc sống. Tôi như gã khách lạ không nhà lang thang trên phố đời xuôi ngược nhão nhoẹt những khuôn mặt đa chiều. Đôi khi cố chụp hình nội tạng những khuôn mặt đời nhưng không thể.

Mùa thu, cho tôi về những đêm phố và tôi dìu nhau đi qua những cảm xúc cô đơn, không một cánh tay cầm, không bờ vai nương tựa. Mùa thu dẫn tôi về những khoảng lặng tuổi xanh. Để tôi tìm lại tôi trong mớ hàng hóa đời hỗn độn.

Những người bạn năm nào, cùng nhau trải qua những ngày hồn nhiên bình phàm giờ đã xa lắm rồi, như dòng nước chảy qua triền sông không một lần quay lại, chỉ còn tôi con đò rêu mốc hoen màu âm thầm neo trên bãi vắng nghe gió ru bài ca muôn thuở. Ba mươi năm chợ đời chếnh choáng, những ánh mắt tình nhân hiếm hoi soi rọi vào trái tim "cửa đóng then cài" để lại cho tôi những mầm đau không thể rũa tàn, âm ỉ trường sinh qua năm tháng. Có đôi lần tôi gặp lại, tay bế tay bồng, cười tươi đi bên chồng trong buổi chiều phố xá, chợt thấy lòng rung lên từng vi mạch xót xa. Thực ra giữa tôi và những người con gái ấy nào đã từng có mối giao cảm gì quan trọng, chỉ có tôi, những sợi tơ đàn đơn phương tự ngân lên trong màn đêm khoang hồn đa cảm. Vậy thôi mà bao năm ngỡ hồn mình đã chết theo giấc mơ tình ái tan vỡ.

Mùa thu, chở tôi trên chiếc thuyền mơ mộng ngây thơ mà tê buốt về với những đêm trung thu vằng vặc ánh trăng. Những ngọn đèn ông sao đủ sắc đủ màu mà những đứa trẻ nhà giàu hân hoan cầm đi đầy đường cười tíu ta tíu tít, tôi đứng bên mái hiên nghèo đôi mắt nghèn nghẹn lệ, ước một lần cầm trên tay chiếc đèn ông sao ấy. Cha tôi lặng lẽ đứng sau lưng, khẽ khẽ vuốt mái tóc tuổi thơ tôi cười:

-Sau này nhà mình giàu cha sẽ mua cho con thật nhiều đèn ông sao, được không?

Tôi gục đầu vào cha thổn thức.Cha âm thầm trút tiếng thở dài. Tiếng thở dài đeo đẳng suốt tuổi đường trần tôi. Bây giờ hơn hai mươi năm đã qua, mái nhà xưa còn đây, mái ngói oằn thêm những thăng trầm cuộc sống, cái nghèo vẫn ám mùi trên từng kiếp sống mong manh. Như cuốn phim buồn chiếu lại, đêm trung thu những ánh đèn lòe loẹt sắc màu trên những cánh tay bao đứa trẻ nhà giàu, đứa cháu nhỏ đứng bên hiên đôi mắt đượm buồn, ngây thơ hỏi tôi:

-Cậu, ngày mai cậu cũng mua đèn Trung Thu cho con cậu nhé.

Gió thu thổi buốt lòng tôi hay những lời lẽ hồn nhiên của trẻ con vô tình cứa vào trái tim tôi? Tôi vuốt nhè nhẹ mái tóc đứa cháu nhỏ, nhìn vầng trăng, thở dài:

-Ừ mai cậu mua.

Lần đó, tôi cố dành dụm mua cho nó một chiếc đèn ông sao loại rẻ tiền nhất. Mùa xuân về trong ánh mắt cháu tôi. Và tôi chợt cảm thấy hình bóng tuổi thơ tôi năm nào phảng phất một nụ hồng tươi.

Khi những chiếc lá trên hàng cây trước ngõ trở màu. Tôi biết mùa thu lại về, và tôi lại cùng mùa thu dìu nhau đi qua những hoài niệm chưa bao giờ chết trong cõi lòng đa cảm.

TĐP



READ MORE - MEN MÙA THU - tản văn Trương Đình Phượng

LỜI BUỒN CUỐI - thơ Huy Cận Đông Hà



LỜI BUỒN CUỐI

Em là ai sao vô tình đến thế
không nhớ gì dù chỉ nữa nụ hôn
tình chưa qua sao em nỡ vội chôn
Em đâu biết cái gọi là nỗi nhớ

Ta vẫn biết cõi này em không nợ
nhưng vô thường vẫn có những yêu thương
Vòng luân hồi vẫn có nhũng tơ vương
như tiền kiếp hai ta vầng nguyệt nhật

Thôi em nhé cõi đời này rât thật
Xa em rồi nỗi nhớ cứ rơi nghiêng
Hồn liêu xiêu trong năm tháng chông chênh
Tim hụt hẫng bâng khuâng ngày xa vắng

Rồi có những đêm mưa buồn sâu lắng
Ta một mình đong đếm nhịp thời gian
Nghe gió ru khúc tình phụ thênh thang
Lời buồn cuối cho lửa lòng tắt lịm...


Huy Cận Đông Hà
READ MORE - LỜI BUỒN CUỐI - thơ Huy Cận Đông Hà

TÌNH SAY - thơ Vũ Trọng Tâm




TÌNH SAY 

Ta mời em cạn chén
Rượu tình uống không say
Ta mời em ngất ngây
Nụ môi thêm hồng phấn

Em mời ta men đắng
Một cuộc tình lãng quên
Cùng ta thức trắng đêm
Nghe nỗi buồn cúi mặt

Ta mời chung rượu nhạt
Chuyện xưa tuổi mười lăm
Em nụ cười xa xăm
Môi cười say men mới

Em cùng ta đánh đổi
Cuộc vui và nỗi buồn
Ta chôn sâu dĩ vãng
Vực thẳm hay thiên đường

Ta cùng em say khước
Đời hai nhánh sông trôi
Ta say men rượu đắng
Em say tình chơi vơi !

           Vũ Trọng Tâm

           (Gò Công )
READ MORE - TÌNH SAY - thơ Vũ Trọng Tâm