Chúc Mừng Năm Mới

Kính chúc quý bạn năm mới vạn sự an lành

Thursday, July 30, 2015

VẠN LÝ TÌNH - thơ Hoàng Yên Linh





VẠN LÝ TÌNH
                      
Ta vẫn bên đời bên trăng suối
Rừng chiều mưa đổ xám sơn buôn
Chim bay lẽ bạn sầu cô quạnh
Đếm mãi cung chờ với nước non.

Đông lại qua đi xuân lại đến
Mỏi mòn cũng bạc tóc thời gian
Võng đưa mà ngỡ đời chinh chiến
Hóa ra gươm súng đã gãy rồi.

Ở đây khói rừng chen mây xám
Cuốc gọi đêm về trắng cố hương
Cách núi ngăn sông đường vạn dặm
Tình cố nhân ơi vạn lý tình.

Ta với mình ta vầng trăng đợi
Đưa người da diết khúc biệt ly
Người xa có nhớ về nguồn cội
Nhớ nguyện ước thề buổi ra đi

HOÀNG YÊN LINH

Đêm mưa B'lao 7.2015
READ MORE - VẠN LÝ TÌNH - thơ Hoàng Yên Linh

TẠM BIỆT MÙA HÈ DẤU YÊU - thơ Uyên Khuê



TẠM BIỆT MÙA HÈ DẤU YÊU

Tạm biệt nhé hè cháy bỏng dấu yêu
Thôi lưu luyến phượng đã tàn rồi nhé
Tiếng thở dài phút cuối mùa lặng lẽ
Chúng bạn buồn tiễn một mùa hè đi

Biết nói gì trước giờ phút chia ly
Đôi bạn trẻ khắc khi vào lưu bút
Những cột điện từ đằng xa cao ngút
Trơ một mình giữa trời đất chông chênh

Tạm biệt nhé làn nước trong dập giềnh
Những chiều hè vui đùa cùng bạn trẻ
Hay chơi những trò dung dăng dung dẻ
Ngơ ngác nhìn ở mọi phía xung quanh

Tạm biệt nhé hè yêu dấu trong lành
Kỷ niệm này mình hãy đành gác nhé
Nhường mùa về gió vi vu khe khẽ
Mùa thay mùa chớm cuối ngày thu sang.

Chiều hè 30.7.2015
Uyên Khuê
READ MORE - TẠM BIỆT MÙA HÈ DẤU YÊU - thơ Uyên Khuê

VÔ VỊ - ĐOẢN KHÚC NẦY CHO EM - thơ Phạm Phan Hòa





VÔ VỊ

Hơn gì
Viên sỏi ngây ngô
Nằm im
tận dưới đáy hồ
Trăm năm!
Hơn gì
Bọt sóng vô tăm
Ngàn năm vẫn mãi
xa xăm
Rầm?

PPH.

ĐOẢN KHÚC NẦY CHO EM

                           * Gửi em TM.

  Ngày vẫn mãi lên, đêm sập cửa, chiều lê thê loang màu vàng nhớ- ta bước xuống đời gieo hạt mầm lỡ vay.
  Trả lại nụ cười trên môi em thơm in hình đoá hoa rũ buồn soi trên mặt hồ lệ trong, gỡ đôi vòng tay thả buông lơi chưa từng quấn chặt ta cúi xuống đi vòng quanh úp mặt ngậm ngùi.
  Mưa cứ đổ qua từng tầng mây, trăng cứ lửng lờ treo hoang dại, ngàn sao lung linh giữa bầu trời- trả tình phôi phai quầng thâm mắt đêm...
Ta quay về năm tháng cũ dòng sông vẫn xuôi êm đềm, gửi lại cho em chút hương mùa thơm tỏa lan phảng phất bỏ lại vạt nắng cuối đường nằm cô đơn bên bờ cỏ sương.
  Đi xa dần bao dấu chân kỉ niệm, ngày vội vàng qua con đường mịt mù đưa người về lại với giấc mơ đầu đời thần tiên- cơn mộng không lời chỉ thiếp đi rồi thức dậy cùng nắng và hoa mượt mà.
  ...Chiếc đàn không dây tơ lòng đâu đã rối! Sắp nguội dần ngọn lửa yêu đương một đời hưng hức cháy- ta vẽ lên tro tàn chân dung hạt bụi với từng gịọt màu đã vơi!.

Phạm Phan Hòa
QN- 29/7/2015.


READ MORE - VÔ VỊ - ĐOẢN KHÚC NẦY CHO EM - thơ Phạm Phan Hòa

LY BIỆT - thơ Huy Cận Đông Hà



Ly Biệt

Đêm ly biệt gọi tên người yêu dấu
Tình nồng nàn giờ đôi ngã chia phôi
Hai phương trời hồn lơ lửng, tim côi
Ta đơn lẽ mênh mông mòn mỏi nhớ

Trăng cô độc thức cùng người nức nở
Chai phụ tình sao uống mãi không say
Từng ly buồn đượm vị đắng chia tay
Ta trách cả thế gian nhiều thay đổi

Tình dang dở, ta riêng mang lầm lỗi
Chỉ mong Người ngàn hạnh phúc thênh thang
Mong yêu thương lấp kín hết phũ phàng
Ta sẽ cố quên tháng ngày điên đảo

Yêu hôm nào giờ chỉ là mộng ảo
Qua dốc tình ta đếm bước phiêu du
Gió miên man nghe nhung nhớ mịt mù
Tình hai lối nghe đời hun hút lạnh...

Ta về giữa miền hoang vu cô quạnh
Người cứ đi nhòa nhạt một hình hài
Chẳng còn gì ngoài niệm khúc phôi phai
Tạ ơn nhé dù chợt đi chợt đến...

Huy Cận Đông Hà
READ MORE - LY BIỆT - thơ Huy Cận Đông Hà

BỎ YÊU - thơ Đặng Xuân Xuyến



BỎ YÊU
 - Với P.T.T -

Em nhắn gửi ta mấy ý yêu
Nào mây lãng đãng quắt quay chiều
Nào hanh hao nắng se se lạnh
Nào mấy bữa nay lá rụng nhiều.

Ta có cần đâu mấy ý yêu
Đừng than nắng nhạt với mưa nhiều
Đã quen kiêu hãnh đêm lạnh vắng
Đừng díu gian ta ánh trăng thề.

Ta đã quên rồi những đam mê
Tơ giăng ngáng lối nghẽn đường về
Nhịp yêu sai lỡ ta bỏ hết
Thôi đừng rủ nguyệt níu gió mây.

Thì cứ về đây hóng gió tây
Giỡn trăng sóng soãi vắt ngang đồi
Hồn ta từ bữa đi hoang ấy
Đã chết từ lâu tiếng yêu rồi.
*
Hà Nội, ngày 25 tháng 10 năm 2013
Đặng Xuân Xuyến

READ MORE - BỎ YÊU - thơ Đặng Xuân Xuyến

ĐÀ NẴNG VÀO THU - Thơ Trúc Thanh Tâm



ĐÀ NẴNG VÀO THU

Dỗ lòng cố nhớ, lại quên
Thuở em mắt biếc, tóc huyền dễ thương
Ngũ Hành Sơn, gió và buồn
Ta ngồi quán nhỏ, thả hồn mưa thơ

Lạ, quen dù chỉ tình cờ
Mà sao định mệnh sẵn chờ trăm năm
Sân bay từ bữa mưa dầm
Và khi quay gót trăm phần trăm đau

Sông Hàn, nắng đổi thay màu
Tháng năm để lạc dấu nhau, lỡ làng
Đêm nầy, Đà Nẵng thu sang
Ta nghe con sóng vỗ tràn bờ yêu !


TRÚC THANH TÂM
READ MORE - ĐÀ NẴNG VÀO THU - Thơ Trúc Thanh Tâm

YÊU EM, HOA CỎ DẠI - Thơ: Tuyền Linh - Nhạc: Nguyễn Văn Thơ - Trình bày: Trần Lệ

READ MORE - YÊU EM, HOA CỎ DẠI - Thơ: Tuyền Linh - Nhạc: Nguyễn Văn Thơ - Trình bày: Trần Lệ

BUỒN - thơ Vũ Trọng Tâm



BUỒN  

"Buồn như ly rượu đầy
không có ai cùng cạn
Buồn như ly rượu cạn
không còn rượu để say"
                  Lời nhạc của Y Vân

Buồn nhìn ly rượu đầy
Sao chưa nhắp đã say
Buồn uống ly rượu cạn
Cho đất trời lăn quay

Buồn như cánh diều bay
Chao nghiêng chiều lộng gió
Ta chênh vênh nỗi nhớ
Thả hồn trôi theo mây

Buồn trong chiều mưa muộn
Bong bóng vỡ trên tay
Tình như cánh lá bay
Ta một đời lầm lỡ

Buồn như sông mưa lũ
Mênh mông chẳng thấy bờ
Ta theo sóng dật dờ
Trôi theo dòng nước xiết

Buồn như vành trăng khuyết
Nép mình sau ngọn cây
Ru ta giấc ngủ say
Cửa thiên đường mộng ảo

Buồn về hoa phượng đỏ
Ngoài vườn tiếng ve ngân
Mai tiễn người sang sông
Giấu cuộc tình đánh mất!
             
VŨ TRỌNG TÂM

(Gò Công )
READ MORE - BUỒN - thơ Vũ Trọng Tâm

ĐÊM LY BIỆT - thơ Huy Cận Đông Hà



Đêm Ly Biệt 

Đêm ly biệt gọi tên người yêu dấu
Tình hôm nào giờ đôi ngã chia phôi
Hai phương trời tình hờ hững thả trôi
Ta đơn lẽ tim côi mòn mỏi nhớ

Trăng cô độc thức cùng người cách trở
Chai phụ tình sao uống mãi không say
Từng ly buồn đượm vị đắng chia tay
Ta trách cả thế gian nhiều thay đổi

Một dấu chấm, ta riêng mang lầm lỗi
Chỉ mong Người hạnh phúc lật sang trang
Những yêu thương lấp kín hết phũ phàng
Ta sẽ cố, quên tháng ngày điên đảo...

Huy Cận Đông Hà
READ MORE - ĐÊM LY BIỆT - thơ Huy Cận Đông Hà

MƯA - tản văn của Võ Văn Tuyền



MƯA

        Ngoài trời, gió ràn rạt trên ngọn cây, mây đen vần vũ, mặt ao loang loáng lây động từng gợn sóng ngắn ngủi, đứt đoạn rồi lặng dần. Tia chớp lấp lóa, tiếng sấm ầm ầm phía trời Tây làm cho bà con, già có trẻ có, vác chân lên cổ mà chạy tán loạn. Hoạt cảnh, người cào, người quét, người bưng kẻ bê, lom khom tất bật, kệ nệ thúng mũng, chổi nện soàn soạt liên hồi. Tiếng ồn ào của người, của lúa ậm ạch trong tiếng mưa. Mồ hôi mồ kê chảy theo rãnh cùng nước mưa hòa trộn ngẫu nhiên làm ươn ướt trái tim mùa màng. Những hạt lúa vàng một hai nắng thấm nước mưa bỗng trở nên đen đúa, xấu xí, gương mặt người nông dân rạng rỡ hôm nào phút chốc buồn tủi, xám xịt, u ám thẫn thờ.

       Những cơn mưa đầu đông lạ lùng tưởng chừng đơn giản, bất chợt mà tê buốt xót xa. Công sức của dân quê tôi, dầu dãi một nắng hai sương, đều đổ ra sông, ra suối cùng những cơn mưa không mời mà tới. Nó ùa về vội vã và ra đi cũng vội vã. Nhìn hạt mưa mà cứ thở dài cho số phận, đời người. Mỗi đời người cũng giống như hạt mưa.

      Mỗi năm đến mùa mưa, người miền Trung ai nấy đều chuẩn bị tâm thế sống chung với địch họa thiên tai. Mùa mưa lũ về lênh láng, mùa hè gió Lào bỏng cháy da mặt, chân tay nứt toang hoác rớm máu u sầu. Lúa ngoài đồng đang độ oằn bông, vàng ươm như giọt mật, cả cánh đồng bạt ngàn sắc vàng hạnh phúc ngời trong mắt người nông dân. Thế mà, chỉ vài cơn mưa đầu mùa, cả đám lúa rủ nhau ngã rạp. Người nông dân như gục ngã. Chốc lại bóp trán mà ngửa cổ lên trời: Làm sao có lúa ăn đến mùa giáp hạ, tiền đâu mua chai nước mắm, gói bọt ngọt, miếng tỏi, cục đường… và tiền học phí của mấy đứa con ai cho khất mà xin, và nhiều nhiều  nữa…tưởng chừng như không thể nào dứt như những cơn mưa. Nhưng mùa mất thì vẫn cứ mất, người sống thì vẫn phải cố sống. Đời mỗi con người cứ quẩn quanh trong mớ bòng bong đồng tiền. Năm này qua năm khác, người miền Trung vẫn kiên cường chống chọi thiên tai, bất khuất trong chiến đấu.

       Năm nay, tôi đi học xa nhà nên chẳng thể biết mưa gió ngoài quê ra sao. Chỉ nghe qua lời kể của bố me. Nhà mất nhiều nhà mất ít. Người gặt sớm được nhờ, người gặt muộn, vốc lúa  lên tay mà lúa đã lên mầm trên bông để rồi buồn buồn tủi tủi. Tối đến, cả nhà dọn cơm lên ăn, thằng con làm rơi mấy hạt cơm mà tôi quất luôn vài roi vào mông cho bỏ tức. Đánh rồi lại thương, thương để xót xa, thương con vì con sống ở thành phố đâu biết ngoài kia ông bà nội đang phải gánh gồng, chống chọi với thiên tai. Để có được hạt lúa ăn đâu có dễ như để rơi vài hạt. Con cũng đâu có biết một vài hạt lúa rơi rớt cũng làm ông bà nội tiếc nuối xót xa. Rồi lại thương lây về bản thân mình, ngày xưa cứ mỗi lần lúa ngã, muốn có tiền đi học phải gánh lúa thuê bầm trầy cả bả vai. Bó lúa khô gánh một lúc đã thấy mệt bở hơi tai, thế mà không biết động lực từ đâu, lúa thấm nước nặng như chì mà cứ đi băng băng trên bờ ruộng gập ghềnh lắm ổ gà, hũm trâu. Đó có phải do động lực từ việc học. Nghĩ đi rồi phải nghĩ lại. Bây giờ con mình lớn lên ở chốn thị thành liệu nó có hiểu giá trị của sức lao động. Có hiểu ngày xưa bố mẹ chúng phải đổi từng hạt lúa để có chữ đem về làm hành trang trên con đường học vấn.

      Tối nay, mưa rơi lộp độp ngoài sân, nằm trong chăn ấm nghe mưa rơi mà không sao chợt mắt nổi. Mở ti vi lên xem, người phát thanh viên nói về lũ lụt miền Trung đang diễn ra phức tạp, nghe tin ấy mà tay chân tôi muốn rụng rời. Thế rồi cả đêm cứ thao thao thức thức trằn trọc mong trời mau sáng để điện thoại về hỏi  thăm tình hình làng quê. Ông anh ở quê kể về lũ lụt không biết mô tả thế nào, cứ dùng chân khuấy nước đang dâng ngang lững gác nhà mà cười khà khà coi như chuyện giỡn chơi.

       Mỗi người có kí ức về mưa khác nhau. Những người trẻ khi nói về mưa thường gắn với những mối tình ướt át, trẻ con nói về mưa là những bữa cỡi truồng tắm mưa dưới xối nước nhà ai đó sướng hơn tắm vòi sen, còn người thành phố nói về mưa đậm chất lãng mạn của những bữa nhậu vỉa hè, uống cà phê ngắm mưa, hay ngủ nướng trong  chăn bông dày cộm. Còn với tôi và những người dân chạy dài suốt dọc miền Trung nhắc đến mưa với sự lo lắng, những trận lũ, mất mùa, đôi khi là mất cả người thân.



VÕ VĂN TUYỀN 
Giáo viên Trường PTDTBT THCS Phước Chánh;
Thôn 2, Phước Chánh, Phước Sơn, Quảng Nam; 
Email: votuyenthangbinh@gmail.com.
READ MORE - MƯA - tản văn của Võ Văn Tuyền

CHUYỆN THẬT NHƯ ĐÙA: BÓI DẠO - Truyện vui Đặng Xuân Xuyến




           CHUYỆN THẬT NHƯ ĐÙA: BÓI DẠO

                                                -Truyện vui Đặng Xuân Xuyến

Gã thanh niên xấp xỉ tuổi 30, chằm chằm nhìn LÃO, rồi  bả lả hỏi:
- Này anh. Có tin con người có số mệnh không?
Đang buồn vì không có người nói chuyện, thấy cách “bắt chuyện” của gã cũng hay hay, lạ lạ nên LÃO trả lời:
- Có chứ! Giày dép còn có số nữa là đời người!
Như gãi đúng chỗ ngứa, gã vỗ tay đến đét cái, hỉ hả:
- Biết ngay mà. Nhìn là biết anh thuộc người của tứ phủ, cũng căn quả lắm đây! Mà... vợ con gì chưa?
LÃO cười cười:
- Con thì có, vợ thì giờ vẫn chưa kiếm được.
Gã sấn đến, ngồi xuống, cầm tay LÃO, gãi gãi, xoa xoa. Ngón tay út khẽ cong lên, rồi ấn ấn, bóp bóp, dạn dĩ và rất chuyên nghiệp.
Vuốt vuốt gan bàn tay, cạ đi cạ lại gò Kim Tinh trên bàn tay của LÃO, gã nheo nheo mắt, nhăn nhở:
- Lại chuyện bị vợ chê là yếu sinh lý chứ gì? Gớm! Trông ra dáng gà chiến thế này mà... chẳng khác gà thiến là mấy... Tiếc nhỉ?
LÃO  giả bộ nai tơ, ngạc nhiên hỏi:
- Sao biết? Tài thế?
Gã bĩu môi rõ dài, rồi nhấn nhá:
- Không phải khoe đâu nhá... Em nhìn là em biết ngay. Đàn ông mà mặt buồn buồn như thế này thì khổ vì chuyện phòng the là đúng rồi. Lại nữa, cái tay... Ối giời ơi, gò Kim Tinh gì mà nát như băm như vằm thế kia thì đĩ lên đĩ xuống là phải... Từ từ, để xem đường sinh lý thế nào nào... Gớm, ngại cái gì, đĩ vung đĩ vẩy như thế mà cứ giả bộ đàng hoàng, đứng đắn... Ôi, nhìn cái bàn chân kìa, dài rộng thế này thì vợ nó chê như đuôi chuột ngoáy lọ mỡ là phải? ... Dào ồi! Vẽ chuyện. Mấy thằng đực với nhau thì ngượng cái gì?... Đưa tay mặt ra đây... Thế, thế...... Nhắm mắt lại xem nào… Xem giúp thôi, có lấy tiền đâu mà sợ đắt với rẻ?...
LÃO thấy kỳ kỳ nên rụt tay lại, ngó quanh, ái ngại:
- Uầy... Có gì đâu mà sợ? Chỉ là thấy nhột nhột nên không thích, thế thôi!
Gã nhìn LÃO, thêm chăm chú, rồi trầm giọng:
- Này, hỏi thật nhé, có định đi bước nữa không? Hay quyết định ở góa nuôi con?
Chẳng hiểu sao LÃO lại trải lòng:
- Cũng mấy lần định tìm vợ nhưng cu con phản đối dữ quá nên tạm gác lại, đợi vài năm nữa cu con lớn hẳn mới tính tiếp chuyện ấy...
Gã nhìn LÃO, xỉa 2 tay vào nhau, vỗ đến đét một cái, rồi cao giọng:
- Ngu thế! Việc gì phải kìm hãm sự sung sướng lại làm gì? Ở góa mà nuôi con cũng tốt nhưng chuyện bồ bịch thì cứ phải chiến vô tư chứ... Dở hơi à mà kìm hãm sự sung sướng của mình như thế... Gái nó chửi cho đấy! Dở!
Đảo mắt thật nhanh, gã véo LÃO một cái rõ đau, rồi hạ giọng, thủ thỉ:
- Này, trông vẫn còn nặng nghiệp lắm, vẫn còn nhiều Đào Hoa lắm. Yêu đi, đừng kìm hãm sự sung sướng như thế... Năm nay, vận Đào Hoa sẽ nhiều đấy, chớp lấy cơ hội, đừng để tuột mất như mấy năm trước mà uổng.... Vài năm nữa, có các thêm vàng, gái nó cũng chẳng thèm đâu....
Gã lại chăm chắm nhìn, ánh mắt như lọc xương lọc thịt, rồi ngón tay lại ấn, lại véo, lại làm LÃO đau, LÃO nhột.
Bất giác gã trai hất tay LÃO, thở hắt ra, rồi trệu trạo mà gượng cười:
- Xem giúp thế thôi. Đến giờ đi đón vợ rồi... Đừng ngẩn người ra như thế! Có duyên ắt gặp lại. Bb nhé!
Nhìn theo gã, LÃO giật mình, lẩm bẩm:
- Ơ... Rõ là vớ vẩn! Tự nhiên lại ngồi nghe mấy chuyện tào lao, chẳng đâu vào đâu... Rõ thật... đồ ngớ ngẩn!


                                                  Đặng Xuân Xuyến

READ MORE - CHUYỆN THẬT NHƯ ĐÙA: BÓI DẠO - Truyện vui Đặng Xuân Xuyến