Chúc Mừng Năm Mới

Kính chúc quý bạn năm mới vạn sự an lành

Saturday, February 20, 2021

THƯƠNG VÔ CỚ NHỚ VÔ CÙNG - Thơ Chu Vương Miện

 


THƯƠNG VÔ CỚ NHỚ VÔ CÙNG

chu vương miện

*


con tắc kè còn đậu ngọn me

khan cổ gọi bậu từ năm nọ

[ thơ Phan Thị Ngôn Ngữ ]


chiếc cổng làng 30 năm vẫn rứa

qua vẫn ở không ngóng gió 4 chiều

ngỡ người thân xưa lớp gạch tường xiêu

hương lúa làng quê chiều dông chiều gió

sương muối nhạt nhoà trên từng gốc rạ

mùi đất ải trấu tro mùi khói rơm

cứ ngấm dần chân tơ kẽ tóc trái tim

dù phương người chả thế nào? quên được ?

mỗi độ mỗi mùa mồ hôi da thịt

áo mẹ lưng cha mùi tóc chị em

vẫn cứ trời phùn gió bấc liên miên

bên bếp than củi vườn lách tách

mùi khoai lùi gạo rang ngào ngạt

ký ức làng quê nuôi lớn tự bao giờ ?

chiếc cổng làng giếng nước cây đa

sân đình gốc gạo già cô độc

qua nơi đây còn đủ hồn đủ phách

mỗi sáng mỗi chiều từng mỗi con trăng

30 năm dầu bậu chả hồi âm ?

nhưng nghĩa xóm tình thôn qua vẫn đợi

lòng nước giếng vẫn dâng lên vời vợi

của làng quê thân thiết đến bao đời ?

những ngày mùa vàng gánh lúa reo vui

chưa ráo mồ hôi uống ngay bát nước

nhìn nơi cổng làng nhìn nơi tổ quốc ?

nơi đất lề quê thói giếng nước sân đình

30 năm thương vô cớ nhớ vô cùng


cvm



READ MORE - THƯƠNG VÔ CỚ NHỚ VÔ CÙNG - Thơ Chu Vương Miện

XÔN XAO MÙA LÁ GIÊNG NON - Thơ Nguyễn An Bình

 



NGUYỄN AN BÌNH

 

XÔN XAO MÙA LÁ GIÊNG NON


Hãy sống như loài chim

Hót chào bình minh tới

Rộn rã từng nhịp tim

Mở lòng cùng xuân mới.


Rộn rã lá giêng non

Xôn xao mùa lộc biếc

Em má phấn môi hồng

Một thời yêu tha thiết.


Hãy bay theo làn mây

Chia vui về muôn ngã

Tóc bồng đan ngón tay

Em tươi xanh màu lá


Tháng giêng rất dịu hiền

Nắng bừng lên sức sống

Bầy sẻ ngói huyên thuyên

Chuyền cành sương rất mỏng.


Hãy trôi cùng dòng sông

Hạt phù sa lấp lánh

Tưới ngọt bao cánh đồng

Cho tình yêu trổ nhánh


Giêng non chẳng hẹn kỳ

Qua bao mùa khoai sắn

Em ơi! Lỡ xuân thì

Đâu biết tình dài ngắn.


12/02/2021

N.A.B.

luongmanh2106@gmail.com
















READ MORE - XÔN XAO MÙA LÁ GIÊNG NON - Thơ Nguyễn An Bình

CHÙM THƠ TÌNH - Phạm Ngọc Thái

 


ANH VẪN VỀ THEO DÒNG LỆ EM TIẾC NUỐI

                           
Em nói với tôi rằng: "Muốn có một đứa con…"
Dù xa cách nhớ nhau trong hoài niệm
Năm tháng dáng hình em hiển hiện
Phía chân trời thắp sáng lửa tim tôi!

Người thục nữ tôi yêu, những năm cuối cuộc đời
Cho tới lúc nấm mồ anh xanh cỏ
Em hãy thắp nén hương lòng tưởng nhớ
Để hồn anh siêu thoát dưới trời âm

Gặp em muộn rồi, bóng xế hoàng hôn
Tóc cũng bạc đôi phần, dẫu tim còn khao khát 
Ngày anh khuất chắc làm em thổn thức
Nước mắt tràn trên nấm mộ thương yêu

Thì đời này, em ạ! Có trớ trêu
Nhưng ta đã bên nhau, sưởi ấm ngày đông rét
Anh hôn lên đôi môi em như một vầng trăng khuyết
Thấy cả bầu trời du ngoạn cõi hồn xanh

Lại bùng cháy trong thơ ngọn lửa trái tim
Ngọn lửa của tình yêu vĩnh diệt
Em đừng khóc cho lòng anh thêm tan nát
Có rời chốn dương trần, anh không chết đâu em

Chỉ hóa kiếp mình, tiếp cuộc trường sinh
Cùng thi ca. Anh sẽ sống muôn đời trong nhân thế
Vẫn khắc khoải quanh nàng vào nỗi nhớ
Với mối tình nồng thắm của em yêu...

Nếu giây phút nào em lạc bến cô liêu!
Giọt lệ thơ rơi nhòa trang giấy trắng
Hãy tìm đến nấm mồ anh, miền xa vắng
Rồi âm thầm một chút khóc cho nhau

Anh thương em đời gặp cảnh bèo dâu
Em nhớ về anh sống kiếp chàng du mục
Thời trai trẻ phong trần qua chiến tranh loạn lạc
Cả cuộc đời chỉ ham thích thơ văn.

Anh tìm đến em, lúc đã tàn úa mái đầu xanh
Yêu tha thiết mà cách ngăn thế giới
Anh vẫn về theo dòng lệ em tiếc nuối
Và yên lòng nơi nấm mộ ngàn thu…

image.png

ANH ĐỨNG NHÌN THEO BÓNG CHIM CÂU
                              Tặng người sinh nữ của thời yêu
                                             *
Mấy chục năm rồi ... Em ở đâu?
Ơi, người con gái của thời yêu!
Chiều nay thành phố trong mưa lạnh
Anh đứng nhìn theo bóng chim câu...

Kìa! Dáng hình xưa lại hiện về
Gót thon bước nhẹ dưới đường quê
Gió bay mái tóc hương thơm ngát
Để cả trời xanh phải đê mê

Tiếng hát ai đưa vọng bên hồ
Đã xa năm tháng hãy còn mơ
Mắt em thăm thẳm soi làn nước
Tận đáy hồn anh cứ ngẩn ngơ

Chiều nay mà ngỡ buổi chiều nao
Vẫn đến trường em lối cổng vào
Đón cô thiếu nữ xinh xẻo ấy
Chạy đến bên anh tủm tỉm chào

Thôi thế, hết rồi ... Bé yêu ơi!
Bụi cát lầm lên phủ cuộc đời
Giá em mãi tuổi đôi mươi nhỉ
Và anh cũng đừng vội già người

Mấy chục năm trời ... Em ở đâu?
Anh đứng nhìn theo bóng chim câu ...


    VÁY THIẾU NỮ BAY

Váy thiếu nữ bay để ngỏ
Một khoảng trời nghiêng ngửa bên trong
Gió réo rắt, nắng bồn chồn hơi thở
Tìm vào cung cấm của em...

Bờ-bãi-con-người em trổ hoa, trái ngọt
Đến đế vương cũng khum gối cầu mong
Váy thiếu nữ bay lộ một lâu đài điện ngọc
Nơi sự sống nhân quần tiến hoá muôn năm…

Váy thiếu nữ bay mang cả hồn thời đại
Mênh mông bầu trời, say đắm thế gian
Có phải đó khúc quân hành nhân loại?
Em giữ trong mình nguyên thuỷ lẫn văn minh.

Váy thiếu nữ bay để thấy đời còn có lý!
Sự sống anh cùng nhân thế tồn sinh
Dù dung tục vẫn thánh tiên bậc nhất
Khởi điểm cho các luồng chính trị toả hào quang.


         EM VỀ BIỂN
                 Quê em ở thành phố biển
                                       *
Em về biển để vùi vào trong cát
Nỗi buồn nước mắt
Những nát tan vòm ngực đã thương đau.

Biển cứ vỗ tan...nát tình biển cả...
Xô mãi bờ với lá thông reo
Người thiếu nữ ấy dần thành cát trắng
Mang nỗi niềm không biết đã đi đâu?

"Bờ bãi đời người" - Cuộc sống tình yêu
Trái tim nhỏ em dựng cả toà sen chân Phật tổ!
Ta cũng thể loài cua còng trong bể cả
Yêu thương nhiều hưởng đã bao nhiêu.

Tháng năm trôi, tình cũ cháy như khêu
Dòng suối thần tiên nuôi đời ta mục ải
Đôi gót đỏ ánh mắt nhìn thơ dại
Đã thổi thành bão tố ở trong anh

Hàng bạch đàn năm xưa còn đó
Anh còn đây, em hỡi! Anh còn đây
Nhớ những buổi đón em bên cổng trường sinh ngữ
Tóc nửa bạc rồi chỉ thấy gió mưa bay

Tóc nửa bạc rồi... tình vẫn đó, em ơi!


 
               NGƯỜI ĐÀN BÀ TRẮNG 

                   Người đàn bà đi trong mưa rơi
                   Chứa một trời thầm như hoa vậy...
                                 Tặng Bích Đào

Chiếc mũ trắng mềm em đội bầu trời
Khóm mây trắng bay nghiêng trôi trên tóc
Đôi mắt em đong những áng mây
Người đàn bà trắng!

Em đi, về... chao những hàng cây
Hồ gió thổi lệch vành mũ đội
Thấm đẫm mình em cả thềm nắng gội
Xoã ngang vai mái hất tơi bời. 

Nỗi niềm thao thức
Những đêm trăng nước...
Chùm trinh em hát: Đấy chỗ thiên thai! 
Người đàn bà ai mà định nghĩa?

Đường xưa đó về đây, em ơi!
Những con đường đã đầy xác lá rơi
Xác ve, xác gió và xác của mưa

Em không biến thành đá để hoá Vọng Phu
Anh cũng không làm chàng Trương Chi
                                    suốt đời chèo sông vắng
Ta không đi theo Con Đường Lông Ngỗng Trắng
Dẫu hình hài khắc mãi tim nhau!

Vết thương lòng không dễ đã lành đâu
Những đêm sao buồn, những đêm gió khát
Khúc thơ tình anh lại viết về em 
Người đàn bà ngậm cả vầng trăng...    

P.N.T.

READ MORE - CHÙM THƠ TÌNH - Phạm Ngọc Thái

CHÙM THƠ VỀ QUÊ HƯƠNG - Đặng Xuân Xuyến

 


CHUYỆN QUÊ

 

Về quê

Gặp cháu dâu đầu ngõ

Tròm trèm tuổi 90

Móm mém cười:

- Thưa Ông! Em Tuấn Hưng có về lễ Tổ?

Thằng chắt chạy ra hô hố:

- Cụ chả thèm cưới vợ

Cháu chắt mòn răng chờ chén cỗ

Đến chừng nào cụ mới chịu hồi xuân...

 

Đứng chặn giữa sân

"Ông anh" nhánh trên thò lò mũi dãi

Chả cần e ngại

- Chú về?

Muộn thế?

Cho anh nghìn mua gói bim bim...

 

“Chị gái” nhành trên vừa tè ướt bỉm

Huơ huơ bàn tay

Nghe chừng muốn lẫy

Chị cười

Tơn tớn hàm răng những lợi

 

Bà bác năm trước thẹn thùng:

- Cháu chào chú Xuyến

Năm nay đã dáng bề trên:

- Anh vào lễ Tổ

Rồi sang, bác anh có chuyện.

 

Về quê

Nếp quê

Khó cho người trẻ

Chuyện quê

Thói quê

Ấm dạ người già.

 

Hà Nội, 22.08.2018

ĐẶNG XUÂN XUYẾN

 

 

CHIỀU QUÊ...

 

Nắng đẩy mây dồn phía đằng tây

Mưa bụi lạnh thêm những gót giày

Ngõ nhỏ gió về luồn run rẩy

Nhao nhác lưng chiều cánh vạc bay.

 

Làng Đá, chiều 19.08.2018

ĐẶNG XUÂN XUYẾN

 

 

HỒN QUÊ

 

Ta về gặp lại hồn quê

Mẹ ta xưa quẩy nắng về hong mưa

Một đời sướng thiếu khổ thừa

Mẹ đan hạnh phúc vặn vừa nỗi đau

 

Heo may trở dạ mùa sau

Mẹ se gió lạnh khỏi nhàu nắng tươi

Chắt chiu ủ ấm nụ cười

Mẹ nhen lửa giữ cho “Người ở xa”

 

Tháng Mười, tháng Bảy, tháng Ba

Mẹ gom gió lạnh mưa sa bão dồn

Đổ vào sẫm đỏ hoàng hôn

Mẹ ru ta nặng trĩu hồn quê Cha

 

Ta về gặp lại hồn ta

Mẹ ta thì đã đi xa cuối trời...

 

Hà Nội, sáng 06 tháng 03.2018

ĐẶNG XUÂN XUYẾN

 

 

HƯƠNG QUÊ

 

Hương cốm nhà bên duyềnh sang nhà hàng xóm

Cô bé thậm thò vắt ngang dải yếm

Níu bờ sông

Ơi ời “ra ngõ mà trông”

Vi vút gió đồng...

 

Ngẩn ngơ

giấc mơ

Níu đôi bờ bằng dải yếm

Chuốt tóc mềm làm gối chăn êm

Áo tứ thân trải lá lót nằm

Gom gió lại để chiều bớt rộng...

 

Thẩn thơ

Tiếng mơ thầm thĩ

“Người ơi...

Người ơi...”

Dan díu lời thề

Ngõ quê líu quíu.

 

Hà Nội, chiều 31.08.2017

ĐẶNG XUÂN XUYẾN

 

 

QUÊ NGHÈO

 

Quê tôi nghèo lắm

Vẫn lác đác nhà tranh

Vẫn tiếng thở dài những chiều giáp hạt

Vẫn bát cơm chan mồ hôi mặn chát

Cha cả đời lam lũ

Mẹ một đời chắt chiu

Khoai sắn vẫn len vào giấc ngủ

Tuổi thơ tôi đói ngủ

Thương cánh cò bấu bíu lời ru.

 

Quê tôi nghèo lắm

Phiên chợ còn èo ợt nghèo hơn

Dăm ba nải chuối

Vài mớ rau tươi

Mẹt sắn, mẹt ngô

Í ới mời chào cao hơn mời cỗ

Lèo tèo dăm người bán

Lẻ tẻ mấy người mua

Ế bán

Chán mua

Phiên chợ quê xác xơ già cỗi.

 

Quê tôi nghèo lắm

Lũ trẻ gầy như con cá mắm

Lũ trai mặt mũi mốc meo

Gặm nhấm nỗi đau nghèo khó

Nơm nớp âu lo đời như chiếu bạc

Thương con cò con vạc

Mỏi cổ chồn chân trên đồng đất của mình.

 

Quê tôi nghèo lắm

Nước mắt rơi từ thời chị Dậu

Tiếng oan khiên từ thời Giáo Thứ

Âm ỉ bủa quanh

Bám đeo đặc quánh

Chiếc cổng làng dựng lên thật đẹp

Sừng sững bê tông cốt thép

Ngạo nghễ tượng đài

Ngạo nghễ trần ai

Chiếc cổng làng thành tai hại

Giam hãm đời người

Tù túng giấc mơ.

 

Quê tôi nghèo

Nghèo cả giấc mơ...

 

Hưng Yên, chiều 29 tháng 12 năm 2014

ĐẶNG XUÂN XUYẾN

 

 

VỀ ĐI EM

(Thương tặng T.T.Q.T)

 

Về đi em! Về ngắm trăng buông

Câu mái đẩy lèn sâu ký ức

Dựa vai anh ngắm đời rất thực

Cổ tích trầu cau đã hết nhựa rồi.

 

Em cứ về! Ừ! Một lần thôi

Dẫu nắng bên sông không còn chấp chới

Câu lý ngày xưa dẫu thôi diệu vợi

Ta tựa vai nhau nối lại câu hò.

 

Em cứ về! Đừng mải đắn đo

Về một lần thôi nằm nghe sông hát

Về một lần thôi rộn đêm gió mát

Nghe tiếng lòng khủa nước đêm trăng

 

Em cứ về! Ừ! Một đêm trăng...

 

Hà Nội, đêm 30 tháng 07/2016

ĐẶNG XUÂN XUYẾN

 

 

VỀ QUÊ ĐI MÀY

(Với Nguyễn Xuân Thành)

 

Mày về quê chơi đi

Tao lại dạy mày chơi trò trận giả

Mày lại dạy tao bóng chuyền bóng đá

Lông nhông đầu làng cuối ngõ

Cướp cờ

Đánh đáo

Đủ trò

Mày khờ khạo

Tao ngây ngô

Nghéo tay cưới chung một vợ

Bọn bạn bảo tao mày 2 thằng dở

To xác rồi đầu vẫn cứ ngu ngơ.

 

Mày về quê chơi đi

Biền biệt thế

Bặt tin như thế

Tao nhớ mày

Rượu tao uống chẳng say

Đêm cuối cùng mày nói thật hay

Khắc trong tim bạn hiền tri kỷ

Nghéo tay tao hẹn ngày trở lại

Hai mấy năm trời

Nước chảy bèo trôi...

 

Mày về quê chơi đi

Về với tao. Về với thời thơ dại

Về đi mày

Đừng lời nói gió bay.

 

Làng Đá, Ngày 11 tháng 12 năm 2014

ĐẶNG XUÂN XUYẾN

 

 

QUÊ TÔI

 

Quê hương tôi bên dòng sông sắc đỏ,

tháng tám lo nước lũ tràn về.

Tôi thương lắm vùng quê chiêm trũng ấy

màu áo nâu mưa nắng dãi dầu.

Thương hạt gạo lặn lội mưa bão,

tắm mồ hôi kẻ khuya sớm tảo tần.

 

Giữ biên thùy tôi nhớ không quên

những đoàn xe hướng nhanh biên giới.

Các cháu ơi ở nhà ngoan học giỏi.

Những lời chào nghẹn đắng đầu môi.

Tuổi mười bốn tôi ngây thơ lắm,

mãi bần thần nhìn hút bánh xe lăn.

 

Mẹ nuôi tôi bằng khuya sớm nhọc nhằn,

bằng câu hát gánh cuộc đời tần tảo.

Nơi biên giới giữa ấm tình đồng đội,

tôi ngỡ mình ngon giấc trong nôi.

 

Dẫu một thời thơ trẻ nhanh trôi,

với quê mẹ tôi còn nhỏ dại.

Bạn bè ơi có về qua nơi ấy

cho gửi lời về ĐỖ HẠ quê tôi.

 

Viết lại, ngày 09.08.2013

ĐẶNG XUÂN XUYẾN

READ MORE - CHÙM THƠ VỀ QUÊ HƯƠNG - Đặng Xuân Xuyến

CHÙM THƠ “CÙNG...” CỦA LÊ VĂN TRUNG




CÙNG EM HOÀI PHỐ

(Tặng N.T.H để nhớ ngày về 
dự đám cưới cháu Ân ở Hội An)
 
đưa em qua khỏi Chùa Cầu
chưa nhìn thấy hết một màu rêu phong
có người về tự ngàn năm
hỏi con đường nhỏ sợ nhầm lối xưa
 
đưa em xuống bến sông Hoài
làm sao qua được cõi ngoài nhân gian
có ai gọi chiếc đò ngang
gởi câu thơ cổ buồn sang xứ người
 
đưa em dạo phố đời tôi
ai vô tình chạm vọng hồi chuông vang
có người ngồi cổng Chùa Ông
nhìn thăm thẳm cõi vô cùng Hội An
 
đưa em theo cuộc xoay vần
lá ngàn năm cũ đã vàng áo thu
có người hỏi phố xưa đâu
buồn tôi lạc giữa Chùa Cầu quạnh hiu
 
đưa em bến phố chợ chiều
bao dòng xuôi ngược tôi theo lối nào
có người mãi tận ngàn sau
không tìm thấy được nông sâu đời mình
 
đưa em vòng quẩn vòng quanh
viết câu thơ nối chút tình thiên thu
hỡi ơi trăm bể ngàn dâu
còn nguyên huyền bí nhiệm màu Đông phương.
      
              
CÙNG LẬN ĐẬN BÊN TRỜI MỘT LỨA
(Tặng Phạm Ngọc Lư)
 
bao năm chưa gặp lại
giờ người đã thế này
áo giang hồ bạc thếch
rượu giang hồ còn say?
 
ta một trời dâu bể
người trăm phương bụi mù
tên lính già thất trận
vết thương cũ còn đau
 
ta mời người uống cạn
ly rượu tàn cuối đông
trôi theo dòng hoạn nạn
“thiên nhai luân lạc nhân”
ta nhớ mười năm cũ
lòng như mây trắng bay
ta nhớ người ngày ấy
tình thanh xuân còn đầy
 
giờ mười năm gặp lại
áo giang hồ tả tơi
hồn giang hồ vữa mục
tình giang hồ muôn nơi
 
ta biết bởi gì đâu
hỏi nhau càng thêm buồn
ngươi cũng hiểu từ lâu
chuyện đất trời mênh mông
 
ai đã từng xuôi ngược
qua trăm bến ngàn bờ
hiểu những điều sau trước
lòng nào không xót xa
 
ta nhìn ngươi đứt ruột
ngươi nhìn ta ngậm ngùi
ôi cõi ngoài xa lắc
chỉ còn ta với ngươi.
 
          Lê Văn Trung

READ MORE - CHÙM THƠ “CÙNG...” CỦA LÊ VĂN TRUNG