Chúc Mừng Năm Mới

Kính chúc quý bạn năm mới vạn sự an lành

Tuesday, April 2, 2013

CHẢI TÓC - thơ Thanh Trắc Nguyễn Văn



                  
Viết tặng Y.P.

Sao em chải tóc
Chải nắng vàng rơi?
Bên em ta nhặt
Bao mảnh hương trời.
          *
Gói hương vào gió
Gió bay nồng nàn
Gói hương vào nhớ
Nhớ càng miên man.
          *
Em ngồi chải tóc
Chải suối thành sông
Chải sông thành biển
Biển thành bão dông.
          *
Ta còn qua đó
Thuyền tình lắc lư
Ngẩn ngơ một phút
Ngàn năm tương tư!
          *
Kìa em chải tóc
Chải giữa mùa hoa
Từng đàn bướm lượn
Rợp màu thơ ca.
          *
Áo em màu nắng
Tóc em màu đêm
Nụ cười em thắm
Màu hoa hồng mềm…
          *
 
Câu thơ chưa viết
Đã bay về trời!
Lời ca chưa hát
Bỗng thành chơi vơi!
          *
Em ngồi chải tóc
Chải mượt mà xuân
Mai vàng vàng nắng
Chiều vàng rưng rưng...

                   Thanh Trắc Nguyễn Văn
                             thanhtracnguyenvan@thotre.com

READ MORE - CHẢI TÓC - thơ Thanh Trắc Nguyễn Văn

DÁNG XƯA TÔI TÌM - Tùy bút của Phan Trang Hy

Phan Trang Hy


                                                        Tặng Nha Trang

      Đà Nẵng tháng 4. Nắng vẫn vậy và con đường Bạch Đằng vẫn vậy. Vẫn nhịp xôn xao của gió sông Hàn. Vẫn còn đây những kỷ niệm dáng xưa.
      Tháng 4 năm 1975, tôi bước những bước dớn dác tìm em ở bến xe. Nghe thằng bạn nói, em ở đâu đó gần bến xe. Thằng bạn nói như in là có biết em ở đó.
     Thật là bể dâu! Cuộc đời này quả là dâu bể. Mới đó, em là cô sinh viên đài các. Giờ, em ở đâu? Tôi tìm em khắp chốn. Những bước chân rã rời, tôi tìm đường, tìm cư xá. Kia rồi! Nhà của em ở kia. Mái lợp tôn xi măng, xinh xắn. Tôi mường tượng ở đó có đôi mắt sáng của em. Ở đó có nụ cười của em. Tôi như thấy em “lười lĩnh”- từ mà em thường dùng - ôm chiếc gối, nằm nghe những bản tình ca. Tôi mường tượng buổi chiều, em ngồi đọc sách, nắng dịu nhẹ. Con mèo tam thể hiền dụi đầu vào chân em. Em bâng quơ hát bài Tuổi đá buồn của Trịnh. Và những lúc vui, em hát bên những chiếc bánh ngọt mới làm thơm lừng. Em vẫn thế, vẫn đi suốt cuộc đời áo trắng trong tôi.
      Tôi vẫn tìm em. Tôi quẩn quanh ở bến xe hàng tuần, chỉ mong tìm được em như lời thằng bạn kể. Nhưng chẳng thấy bóng dáng em đâu. Chỉ nắng, bụi mù. Chỉ có nỗi khắc khoải trong tôi. Tôi tìm em hoài mà chẳng thấy !
      Nhớ thuở học trò, tôi cũng thường tìm em trong mơ ước. Mơ ước đã giúp tôi lớn; mơ ước đã giúp tôi không thành người xấu. Hồi còn học ở Đông Giang, nghe em rủ các bạn đi Non Nước, thế là, tôi cũng tìm cách đi, dù em chẳng hề quan tâm tới tôi. Tôi nhớ ngày ấy, người đông vô kể. Giữa dòng người, tôi mong được gặp em, gặp để chứng tỏ rằng, tôi có thể đến cùng em, như thể rằng Non Nước là nơi tôi được gặp em. Nhưng, vẫn người là người, em đâu chẳng thấy. Tình cờ tôi gặp đứa bạn. Nó chỉ tôi biết em đang ở động Huyền Không. Tôi lại đến động Huyền Không. Sau này tôi mới biết đó chỉ là trò đùa của nó. Bên tai tôi có tiếng nhắc thầm là em đang tìm đường Lên Trời. Tôi bèn tìm đường lên trên ấy. Lên Trời đâu có dễ. Phải bò, phải có chút can đảm, phải có lòng say mê. Tôi trèo lên được. Một không gian hữu tình, một làn gió mát, một chút nắng, chút rạng rỡ... Thế mà, em đâu chẳng thấy. Và tôi lại tìm em.
      Tôi hoà vào dòng người trẩy hội. Vẫn tìm em. Vẫn thầm gọi tên em. Thấy người ta khắc tên của nhau trên những vách đá, tôi cũng bắt chước, tìm tên của một ai đó có trong tiểu thuyết, trong truyện kiếm hiệp có cả tên tôi và em để khắc. Ôi! cái thuở học trò sao ngô nghê dễ yêu đến vậy? Và tôi đã khắc tên của tôi, của em lên vách đá như minh chứng rằng tôi đã yêu em – dù là yêu chưa dám ngỏ.
      Rồi ngày cũng tàn. Người lại vắng. Tôi vẫn đứng dưới chân núi Ngũ Hành đợi em.
      Và rồi, tôi đợi, đợi cái ngày tôi thổ lộ lời nói yêu em vì tôi nghĩ rằng mình đã đủ tự tin mà thổ lộ. Giữa tháng 3-1975, tôi viết thư cho em. Tôi biết không còn thời gian cho bức thư viết vội khi cuộc chiến gần đến ngày kết thúc. Thư tôi gửi qua đường bưu điện. Tôi cầu Trời cho em nhận được thư tôi. Thư tôi chẳng thể nào đến được em, tôi biết vậy. Chỉ buồn vì đến giờ em vẫn chưa hiểu được tình tôi. Không biết bây giờ bức thư ấy có ai cất giùm tôi không? Riêng tôi, bức thư ấy trong lòng tôi vẫn vẹn nguyên như mối tình không trọn vẹn. Và tôi vẫn cứ tìm em...
      Thi thoảng, tôi có đi ngang qua con đường có nhà em ở. Vẫn cư xá đó, nhưng giờ có người khác ở. Tôi tự nhắc mình: một thời ở đó có em. Một thời trong tôi sống dậy. Biết em thích nhạc tiền chiến, tôi cũng bắt chước thích theo. Biết em thích làm thơ, tôi cũng tập tành làm thi sĩ. Tôi tự nhủ lòng là phải học để khỏi hổ thẹn với em. Làm sao tôi quên được cái dáng “mai cốt cách, tuyết tinh thần” của em cùng đôi mắt trong, tròn xoe với lông mày thanh tú. Ai cũng khen em có đôi mắt sáng và hiền. Tôi lấy làm vui vì điều đó, em có biết không?
        Cả tháng 4 năm ấy, tôi bồn chồn tự hỏi, em ở đâu?
      Vẫn những ngày tháng 4, những ngày nắng bắt đầu mọng đỏ ở quê  mình, tôi mơ thấy em cười trong ngày hội ngộ. Bản nhạc ngày xưa, một thời em hát và tôi đã hát theo. Tôi như tìm lại tuổi thư sinh.
      Giờ, em ở xứ người, tôi biết vậy. Biết để mà yên tâm rằng em vẫn còn trên đời này. Vẫn cùng tôi sống dưới vòm trời này. Vẫn nhớ về mái trường Đông Giang nửa phố nửa quê ngày ấy.
     Tôi vẫn còn thầm gọi tên em, gọi trong tiềm thức. Trong tôi, dáng em ngày xưa vẫn tinh khôi, vẫn mộng đẹp. Tôi vẫn thấy em như thời áo trắng. Vẫn còn mãi trong tôi những gì đẹp nhất về em. Và cuộc hành trình trên cõi đời này tôi mãi tìm em.
                                                  
                                                    Đà Nẵng, Tháng 4 - 2010
                                                                Phan Trang Hy
READ MORE - DÁNG XƯA TÔI TÌM - Tùy bút của Phan Trang Hy

CHÙM THƠ SAIGON - Huy Uyên


 Về với Saigon

Ta một mình trở lại Saigon
đám con gái bây giờ xa lạ quá
chỉ tại sương chiều hay môi hôn
em khỏa thân khoe ta dáng bụi trần.

Ta chào em mà lòng hồ băng giá
giữa ngã tư đường
những hàng cây đi ngủ sớm
đợi ai về dỗ lòng
mắt đỏ.

Ta chạy quanh những cột đèn Saigon
nhớ ai mà đứng khóc
em vội vàng đổi thay giấc mơ tan
lặng thinh đứng bên đương xỏa tóc .

Ta thả chiều cùng quán vắng
thắp đời ai bay theo khói mây khói
trên tay cầm lòng bằng những cuộc tình gầy
rồi thôi câm lặng .

Hồ như đâu đây quẩn quanh tiếng gọi
giọt lệ sầu nào vương vấn đời em
dỗ dành trong ta giấc ngủ Saigon
nửa đêm bổng cuồng điên thức dậy .

Ta tặng em trái tim làm của để dành
cháy hốt -phiêu theo năm tháng
mộng đời đèn đêm đã cạn
nơi phố người đông sao ta quá buồn .

Về với Saigon của ai
tháng ngày xa, xa lắm
chợ đời trong ta đã vắng thưa người
tim máu đã ngừng trôi
em nỡ phụ tình chi mà câm lặng.

Giấc mơ bên người cháy bỏng
ngờ trên môi nụ hôn ở đậu nửa chừng
gừng muối mặn cay với Saigon.

Huy Uyên.


        

 Vĩnh biệt người

Saigon của tôi ơi
vạn lối đi về
đường xa xưa cầm tay nhau nói
chia tay người chia tay thôi.

Dặm đau hòa trôi theo nước sông Saigon chảy
những bến phà cũng xa trôi quá khứ
em đi đâu rồi
tình trao người yêu em rồi thôi.

Saigon qua xuân
êm ái dịu dàng
người trong tôi bóng lẻ
vẫn con đường nhưng sao buồn thế
Saigon môi hôn ngập ngừng.

Saigon mùa hè những hàng me chạy
gió bay chậm buồn và đi quanh
lời ca biệt ly chạm cùng nổi nhớ
từng phố nhỏ lặng im
và thương tiếc.

Làm sao em quay lại một lần
đêm đèn vàng hai ta chung bước
đưa nhau đến một nơi xa khuất
nắm tay nhau dấu kín nụ hôn buồn.

Ta, Saigon một mình xa lạ
mây trời cũng đang trôi buồn bã
xin gọi nhau một lần
rồi vĩnh biệt nhau cây đời và lá.

Con đường Lê-Lợi quá buồn
ngã về Tự-Do hiu hắt
em coi như giờ đã mất
lệ xanh xao trào tuôn.

Tôi trở lại đây với đất trời Saigon
em đi và mãi mãi .

Huy Uyên



Em và Saigon

Đêm bên em Bà Chiểu
phút xưa ai thầm nhắc chạnh lòng
thép gai đời ai rào lối bên sông
cầm bằng giọt tình bao năm rồi kéo níu.

Về Saigon mà nước mắt chạy quanh
em vẫn trinh nguyên của thời con gái
nhớ buổi đón đưa những phút dỗ dành
đem chôn quanh chợ Bên Thành xa mãi .

Em bảo sao tình ta hoài chìm khuất
bao năm qua rồi đò vẫn trôi sông
dặn lòng riêng cay đắng với lòng
để ở Saigon mà tim ai đã nắng tắt.

Ngày tiển đưa Tân-sơn-nhất
em lén buồn dấu nước mắt vào tim
còn gì đâu mà tìm
phấn son người dã phai màu úa nhạt.

Vĩnh biệt em, vĩnh biệt Saigon
nơi ở lại bàn tay ai đưa vẫy
tình trao mà một đời không hề thấy
Saigon của người nổi nhớ chưa đặt tên .

Ngày đó bên em ...

Huy Uyên



Saigon  38

Dại lòng chi trong hai mắt em
con đường nào xưa đi đến tận cùng
bên kia cuối đường hầm trống lạnh
mối tình xưa mọc cánh
chiều thăm thẳm màu sắc không?

Thôi rồi đêm đi không sà xuống
đọng sầu hai mắt môi người
phương em thay đổi vờ trôi
vây kín quanh đây bến bờ ảo tưởng.

Về với người
với đớn đau xót xa hoài niệm
tình ai bỏ đi mà không hề đến
thề mang theo trọn đời.

Đắng chát quạnh hiu
quanh quất chìm theo bóng chiều
đợi ai một lần quay lại
chờ người mãi mãi
tội lòng khuất mấy miền yêu.

Đóng hoài con tim thao thức
thoáng động qua hồn chân bước
lời người em có quên không?

Có vắt lệ theo từng nỗi nhớ
mắt rưng tình sầu
một khi nào em về nơi đó
gọi tên ai với Saigon niềm đau.

38 năm quay lại Saigon
vẽ lên khuôn mặt người ngơ ngác
và những bước chân còn mất
thác máu ai người kêu tiếng đau thương .

Ai đứng lại bên đường
(dấu xưa xe ngựa hồn thu thảo)
em theo tiếng ai hát buồn trôi theo giông bão
hết thôi Saigon đã vội vàng chôn .
                


Con gái Saigon

Saigon về với cơn mưa chiều
mắt ai phai màu con gái
đứng buồn một mình ngã tư ngã bảy
đợi ai mà ôi đìu hiu .

Nằm nghe sông Saigon mưa đổ
chuyện tình mình từ đó
chim trời mỏi cánh chim bay
để lại người hai mắt đỏ .

Em có vui đâu bao giờ ơi Saigon
những hoài niệm quay cuồng theo gió
tim xưa chợt lòng ai nỡ
nhớ nhau xót đau tận cùng .

Em,con gái Saigon mắt ướt
đèn nhà ai trong đêm võ vàng
bơ vơ với Saigon vạn bước lang thang
đò thôi đưa người bên Thủ-Thiêm quay lại được .

Ngẫn ngơ tình treo lên ngọn cây Saigon
bao đêm ngày thao thức
qua rồi và đã mất
xa thôi ơi Saigon đau thương .

Nhớ ai mà lòng vấn vương
ngược tình về Chợ-Lớn
về Hóc-Môn, Bà Điểm
Mất nhau rồi lệ đẩm trong hồn .

Gởi tim em theo cùng Thủ-Đức
soi ngực trần, má hồng con gái Saigon
năm canh hỏi người còn thao thức
bao năm xa rồi có nhớ nhau không?

Gởi người đất trời Saigon
lá vàng theo đời cây cây cỏ
con gái Saigon mắt xanh và môi tím đỏ
chỉ riêng em là nhớ
thương anh

Là cuối trời của đời anh ...

Huy Uyên


READ MORE - CHÙM THƠ SAIGON - Huy Uyên

CHỚM XUÂN - thơ Bình Địa Mộc



em ra đường áo len vàng

trời se se lạnh phía hàng cây nghiêng

chợt vô tình gió bung biêng

thổi bâng quơ sợi tóc riêng tư chiều


có dường như giọt nhỏ đều

li cà phê quán cóc nghèo quanh năm

một đàn ông mắt xa xăm

dõi hoàng hôn nhuộm tím thăm thẳm trời


cành mai vàng nở cánh rồi

dăm ba lá nõn nà mời mọc xuân

chị ngồi tay nhỏ nhắn cầm

bóng hiu hắt ngã xuống tầm tả đông


ba người một gánh hát rong

nhẹ tênh câu vọng cổ vòng thời gian

tình anh bán chiếu mênh mang

bỗng phiên chợ cuối năm bàng hoàng đau


giật mình nghe tiếng còi tàu

thả bâng khuâng lững lơ sau mười giờ

chạy nhanh về quảng ngày thơ

mẹ rằng áo mới đang chờ kết khuy ...


Bình Địa Mộc

READ MORE - CHỚM XUÂN - thơ Bình Địa Mộc

NẮNG CHIỀU - thơ Ngọc Tình



Trời đã chiều rồi
Em gom chi chút nắng
Gió chuyển mùa
Trời lạnh lắm người ơi!

Theo dòng đời
Em một bóng đơn côi
Giọt nắng rụng
Chạm vào môi tưởng tiếc 
Em mãi nâng niu
Thuở tình yêu nồng nhiệt
Giữ cho hồn màu nắng mãi trong mơ

Ôi tình yêu
Như con sóng tràn bờ
Nghe biển hát
Muôn đời ru ngày nắng 
Nắng chiều rơi,
Sao lại là giọt đắng?
Uống nắng đời, không cạn hết người ơi! 

Ngọc Tình
READ MORE - NẮNG CHIỀU - thơ Ngọc Tình