Về với Saigon
Ta một mình trở lại Saigon
đám con gái bây giờ xa lạ quá
chỉ tại sương chiều hay môi hôn
em khỏa thân khoe ta dáng bụi trần.
Ta chào em mà lòng hồ băng giá
giữa ngã tư đường
những hàng cây đi ngủ sớm
đợi ai về dỗ...
em ra đường áo len vàng
trời se se lạnh phía hàng cây nghiêng
chợt vô tình gió bung biêng
thổi bâng quơ sợi tóc riêng tư chiều
có dường như giọt nhỏ đều
li cà phê quán cóc nghèo quanh năm
một đàn ông mắt xa xăm
dõi hoàng hôn nhuộm...
Trời đã chiều rồi
Em gom chi chút nắng
Gió chuyển mùa
Trời lạnh lắm người ơi!
Theo dòng đời
Em một bóng đơn côi
Giọt nắng rụng
Chạm vào môi tưởng tiếc
Em mãi nâng niu
Thuở tình yêu nồng nhiệt
Giữ cho hồn màu nắng mãi trong...