Chúc Mừng Năm Mới

Kính chúc quý bạn năm mới vạn sự an lành

Monday, June 11, 2018

TRÁI TIM TAN VỠ - Thơ - Phạm Ngọc Thái





TRÁI TIM TAN VỠ

Em có biết, trái tim anh tan vỡ!
Chẳng phải do em, chẳng lẽ lại do mình?
Chuyện đã qua rồi, sau mấy mươi năm
Tóc lạt bóng thì tình càng sống lại.

Ôi, tình yêu cái thời còn non dại
Lấp lánh trăng sao, tưới mát tựa mưa rào
Lòng ngơ ngẩn như ngàn vạn mũi dao
Chém vào tim cho máu trào, ngực xé.

Làn môi em ngọt thơm đến thế,
Làn môi người sinh nữ đáng yêu ơi!
Em dịu dàng thơ mộng giữa mây trời
Đã bao lần cùng anh say đắm nhụy.

Trái tim anh nay đã thành hoang phế
Mơ em về sống lại những khát khao
Cho linh hồn đang chết lại tươi màu
Anh ôm ấp cả dáng hình thưở ấy…

*
Một thời trai yêu nhiều biết mấy
Đậu lại còn đôi bóng – chính là em!
Phút cuối cùng em tha thiết đến bên
Anh rũ bỏ như một thằng điên loạn.

Không ! Một thằng ngu, khờ vì ngạo mạn
Em trẻ xinh mềm mại biết bao nhiêu
Một người vợ – với chồng,
                     sẽ rất mực thương yêu
Sao lỡ bỏ? để suốt đời tiếc nuối.

Anh đã chết vạn lần, hồn đau nhói
Phí cả đời trai từng bão táp, phong ba
Một chữ “yêu…” thành dài dặc, lê thê
Em ơi! Trái tim vỡ rồi,
                          làm sao còn vá lại?

*
Nhớ buổi ấy cùng nhau đêm trăng sáng
Ánh mắt thơ xinh mà chứa bầu trời
Nụ hôn nào còn đọng trên môi
Anh xin uống cạn bầu em trắng mịn.

Đi dưới trăng hai đứa lòng bịn rịn
Em áp vào anh như hoa ép vào tim
Một vũ trụ ngát hương,
trao cho anh đón nhận…

Hết rồi, em ơi! Chắc sẽ làm em giận
Ngay từ lúc anh quay đi
Trước hững hờ,
                   giờ đau khổ nhường ni
Một người vợ, lẽ ra?
                    với đời ta là tốt nhất.

Thôi, đành để quỉ sa tăng moi gan, móc mắt
Lỗi lầm này giá đắt quá, em ơi!
Ta ngửa mặt kêu lên cùng với đất trời
Bằng trái tim tan vỡ!



Hà Nội, tháng 6.2018


PHẠM NGỌC THÁI
READ MORE - TRÁI TIM TAN VỠ - Thơ - Phạm Ngọc Thái

ĐỒNG - Thơ - Phan Nam

Chè xanh ở Tiên Phước.



ĐỒNG


Rời xóm nhỏ giữa bốn bề sông núi
Con thấy mình có lỗi với quê hương
Cha cặm cụi gieo mầm non vào đất
Chờ ngày sau
Cây nảy lộc đâm chồi


Đồng trắng quá
Con chẳng nhận ra cha
Cánh sen xao động lòng hồ
Cha trở mình trăn trở đêm đêm


Đồng nghiêng ngả
Con nước ròng nước lớn
Tiếng chim trong vườn khởi thủy nỗi đau
Bát cơm trắng soi rọi lòng con


Hoàng hôn lặng phía chân trời
Người xứ Quảng ăn cục nói hòn
Bao đời chơn cất
Giữ vững nước non
Lời mẹ ru tự thăm thẳm vọng về…


PHAN NAM


READ MORE - ĐỒNG - Thơ - Phan Nam

CHÙM THƠ HẠNH PHƯƠNG

Tác giả Hạnh Phương


GIỮA VỜI
Nhện kia mà chẳng giăng tơ
Lấy chi để mắc bài thơ giữa vời
Em ơi! bể khổ luân hồi
Trầm luân là để con người tìm nhau.


VÔ NIỆM
Hôm qua năm trước ngày mai
Bóng thời gian – nỗi ai hoài – trầm tư
Dừng chân – vô niệm nhất như
Bài thơ anh đã vô dư niết bàn.


BÊN ĐÈN
Nằm nghiêng thấy Phật niết bàn
Kiết già thấy Phật huy hoàng đài sen
Chân như trong đáy mắt em
Bâng khuâng ta thấy bên đèn trang thơ.


HẠNH PHÚC
Chia tay năm ấy lá xanh
Bây giờ tao ngộ trên nhành lá tươi
Bền duyên vẫn một nụ cười
Em ơi hạnh phúc cõi người đó chăng?!


SAO SÁNG
Một đôi sao sáng nằm kề
Long lanh từ thuở mẹ về với cha
Nụ hồng ấm nắng xòe hoa
Vo tròn phúc tuệ nếp nhà từ bi.


ĐÁNH RƠI
Thương ai như hạt bụi hồng
Sang sông lạc bước bềnh bông phương người
Nhạt nhòa nước mắt đầy vơi
Bài thơ hạnh phúc đánh rơi bao giờ.


CHỖ NẰM
Cỏ xanh trải một chỗ nằm
Nữa khuya dát bạc trăng rằm về chơi
Áo em rực dậu mùng tơi
Lặn trong vô thức bỗng ngời vào thơ.


BƯỚC ĐI
Bước đi như mình đi chơi
Thong dong nhàn hạ giữa trời đất thơm
Mối tình gạo nấu thành cơm
Hương còn dào dạt mùi rơm cánh đồng.

HẠNH PHƯƠNG
READ MORE - CHÙM THƠ HẠNH PHƯƠNG