Chúc Mừng Năm Mới

Kính chúc quý bạn năm mới vạn sự an lành

Tuesday, August 16, 2016

ẦU Ơ VÍ DẦU - thơ Sĩ Chương


Tác giả Sĩ Chương


Sĩ Chương

ẦU Ơ VÍ DẦU

Nghe em hát khúc dân ca
Bâng khuâng anh nhớ quê nhà em ơi!
Xa quê đi đã lâu rồi
Chiều nghe em hát những lời nhớ thương
Quê hương là một con đường
Bụi tre gốc khế bờ mương tiếng gà
Chiều chiều mẹ đứng trông ra
Mâm cơm có chén mắm cà dĩa rau
Đậm đà thèm trái ớt cay
Càng thương thêm mẹ những ngày gian nan
Mưa dầm lội cắt rau lan
Biền dâu đất trũng nước càng dâng cao
Bèo trôi - trôi dạt phương nào
Ụ rơm đứng nhớ bờ rào gai tre
Phượng hồng khàn rát tiếng ve
Đợi ai chuối núp sau hè trổ bông
Buồn chiều lạnh cả dòng sông
Em đi lấy chồng, tôi cũng ly hương
Xa quê bỏ cả ruộng vườn
Bỏ nơi cắt rún sống nương quê người
Chiều nay nghe khúc ầu ơ!
Lòng anh quay quắt nơi trời phương xa. 

Sĩ Chương 26/7/2016  
READ MORE - ẦU Ơ VÍ DẦU - thơ Sĩ Chương

CHẮC GÌ VÀ CÓ THỂ - hai bài thơ Võ Quốc Tuấn




Chắc Gì Và Có Thể

Một chiếc lá vàng rụng
Chắc gì trời vào thu?
Một tiếng sấm vang rền
Chắc gì cơn giông đến?

Con đường ta đã chọn
Chắc gì không gian nan?
Nhưng hãy luôn mạnh bước
Chắc gì không vinh quang?

Tình dẫu thật đậm đà
Chắc gì không xót xa?
Đắng cay và hạnh phúc
Chắc gì ai không qua?
...
Cuộc đời luôn là thế!
Đừng quá đỗi bi quan!
Cũng đừng quá tự hào!
Tất cả… đều có thể!...

Trà Vinh: 22/6/2016
VQT


Ngoảnh Đầu Nhìn Lại

Tôi đã đi gần nửa đoạn đường.
Một mình cất bước đủ buồn vui.
Bao nhiêu gian khổ đời theo đuổi
Có sợ gì đâu lẽ vô thường!

Tôi đã đi hơn nửa đoạn đường.
Gia đình, xã hội gánh song đôi.
Dẫu cho ngang trái còn đeo bám
Vẫn đứng thẳng lưng, miệng vẫn cười.

Tôi vẫn xin đi hết đoạn đường.
Xem đời ngang trái đến tận đâu?
Xem đường công lí bao nhánh rẽ?
Để kẻ ngược- xuôi khỏi đụng đầu.

Trà Vinh: 09/7/2016

Võ Quốc Tuấn
READ MORE - CHẮC GÌ VÀ CÓ THỂ - hai bài thơ Võ Quốc Tuấn

NÉN NHANG VU LAN - bản nhạc Trầm Thiên Thu



Tác giả Trầm Thiên Thu


READ MORE - NÉN NHANG VU LAN - bản nhạc Trầm Thiên Thu

ĐÁO HẠN - truyện ngắn Trạch An-Trần Hữu Hội


Tác giả Trạch An-Trần Hữu Hội

Đáo Hạn

Truyện ngắn Trạch An-Trần Hữu Hội

Ngồi chờ đã hai giờ đồng hồ mà vẫn chưa thấy Hằng, Thụ nhấp nhổm nhìn ra cửa. Quán không có ai, bà chủ sau khi bưng ly cà phê cho anh rồi biến đi đâu mất làm anh muốn xin thêm chút đường cũng đành chịu!
Mấy năm rồi, từ ngày lập gia đình, anh trở thành khách hàng thường xuyên của Ngân Hàng. Lấy nhau, cả anh lẫn chị đều tay trắng. Anh làm đủ việc, từ đi rừng đốn gỗ lậu đến buôn gỗ vào Sài gòn…Gom được vài chục triệu, chưa kịp mừng thì chuyến kế tiếp bị bắt! Vay nóng nhiều chứ Ngân Hàng chỉ vài chục triệu không đủ làm vốn, được cái lãi thấp, có kỳ hạn trả nợ chứ không đòi bất thường như các chủ nợ chuyên cho vay nóng. Anh nhớ có lần nghe tin anh bị bắt gỗ trong Phan Thiết, bốn năm bà chủ nợ đến liên tục làm anh phải trốn lên Đà lạt cả nửa tháng. Ở nhà, chị Thu vợ anh khốn khổ với họ…
Từ ngày làm được cái sổ đỏ, dành dụm xây cái nhà, xem như có tài sản thế chấp, anh bắt đầu trở thành con nợ của ngân hàng, làm ăn theo hướng ổn định hơn là bán đồ lưu niêm, phim chụp hình, băng đĩa nhạc...kiêm luôn nghề thu băng.
Vừa lảm trả nợ xây nhà, vừa trang trải cho sinh hoạt của hai vợ chồng và hai đứa con, món nợ ngân hàng cứ tăng dần tử ban đầu ba mươi triệu, ba năm nay đã lên trăm triệu chẵn! Cái nhà anh ở mặt tiền đường Quốc Lộ nên cũng có giá, cộng với phí phần trăm chung chi cho cán bộ tín dụng qua mấy bà cò (*), anh mới vay được tới trăm triệu. Cứ đến hạn, cố làm sao chạy cho ra tiền lãi, còn tiền gốc thì đã có các cò tạm ứng, trả xong vay lại ngay, con nợ chỉ cần ký nhận còn cò nhận tiền…
Tiền phí dịch vụ, tức tiền lãi ngày trong thời gian chờ làm thủ tục trả, vay, có người lấy cao, có kẻ tình cảm thì lấy thấp. Cò không chỉ ứng tiền gốc, họ phải hỏi trước cán bộ tin dụng có cho vay lại không mới ứng tiền…Đã có những trường hợp dở khóc dở cười là sau khi trả xong cả gốc lẩn lãi, không vay lại được. Đòi gì được khách hàng nghèo rớt mồng tơi! Bởi vậy, cò phải là tay bản lĩnh trong quan hệ với ngân hàng và cả khách hàng…
Hằng là cò cứng cựa nhất trong số cò ở vùng này.
Quan hệ ngân hàng tốt và nhiều vốn. Hằng đẹp, mượt mà, lại góa chồng. Với cái tuổi ba chín, Hằng xem trẻ như mới chừng hai tám, ba mươi, nếu không bị cái tiếng sát phu thì chắc chị cũng đã có người tử tế chắp nối duyên tình từ lâu.
Anh chồng chị là một cán bộ huyện, đám cưới đúng ba tháng thì anh ta bị bênh uốn ván chết chỉ vì đạp cái đinh sét khi vào chăm đàn dê trong chuồng. Cũng may là đã kịp để lại cho chị thằng con trai trong bụng…Đâu khoảng chừng hai năm sau ngày chồng chết, một anh cán bộ Kiểm Lâm thương chị như điếu dổ, họ dự định làm đám cưới thì anh ta bị tai nạn chết khi vừa phóng xe ra từ cây xăng thường ngày vẫn đổ! Từ đó đến nay, nhiều người đàn ông nhìn chị khát khao…nhưng chị vẫn cô đơn.
oOo

Ba năm nay Thụ trở thành khách hàng của Hằng, lần đáo hạn này anh tính nhờ Hằng giúp cho anh tăng tiền vay lên trăm rưỡi triệu, một trăm trả lại cho Hằng còn dư năm mươi triệu mua cái máy photocopy, làm thêm dịch vụ này.
Anh vừa định gọi cho Hằng thì thấy cô ấy đến:
- Anh Thụ chờ lâu phải không?
- Ừ, kẹt gì thế?
- Anh có biết anh Kiên bên xưởng mộc không? Em vừa trả xong lãi và gốc hai trăm triệu, vay trung hạn, làm hồ sơ lại rồi nhưng vợ chồng lình xình, hôm qua đánh nhau ầm ỉ, đòi ly dị…Chuyện tới tai cán bộ tín dụng làm Ngân hàng không cho vay lại…
- Rồi sao, em uống gì anh gọi?
- Phải chờ vài hôm, êm êm rồi vợ chồng anh Kiên mời cơm, diển tuồng kha khá, nó thấy cơ sở làm ăn…Có em nói vào là xong thôi. Em uống rồi!
Hằng vòng hai tay ôm cái túi trong lòng, cười với Thụ rồi quay người nhìn quanh quán, những bụi hoa Hoàng yến vàng rực và nhiều loại hoa trồng chậu rất đẹp…nhưng từ khi vào đến giờ, Thụ chưa hề đảo mắt bởi trong anh đang cộm lên nỗi lo âu thường trực cứ mỗi lần đáo hạn. Lần này, vay thêm năm mươi triệu anh lại càng lo hơn.
Năm ngoái, khi vay lại một trăm triệu, Hằng cho anh biết là càn bộ tín dụng nói nếu tính theo sổ đỏ, ngôi nhà mặt tiền của anh còn rất ít đất sau khi trừ đường dây điện cao thế phía sau và mốc lộ giới phía trước. Tính theo giá quy định của tài chính thì lô đất không đến sáu mươi triệu, mặc dù giá thị trường có thể lên đến vài trăm! Anh nói với Hằng cứ chung chi và giúp anh vay lại mức ấy…Nhưng rồi không tốn kém gì, tiền lãi vay ngày và đơn trương cho dịch vụ Hằng chỉ lấy anh hai trăm ngàn. Anh ngạc nhiên nhìn Hằng, cô ấy nói:
- Em chỉ lấy anh phí bên Tài nguyên môi trường thôi.
Năm nào cũng vay và năm nào cũng tốn phí cho Tài nguyên dù đất và nhà ở không hề thay đổi, tiền thì không nói nhưng cái công chờ đợi…Nhiều lần hồi chưa có Hằng, anh chờ có khi cả hai ngày mới đóng được con dấu. Trong phòng chờ của tài nguyên, lúc nào cũng đông, chỉ toàn những người nghèo, vay đôi ba chục, có người chỉ vay năm bảy triệu sửa cái chuồng bò…cũng phải đợi…Những khuôn mặt lo âu ngao ngán nhìn nhau… Nếu không hoàn thành hồ sơ thì phải qua ngày khác, kéo theo chậm trễ bên Ngân hàng và tăng lãi vay vốn nóng tính từng ngày của việc đáo hạn.
Cò giải quyết khâu này rất nhanh bằng cách riêng của họ!
Bây giờ vay thêm năm mươi triệu không biết Hằng có giúp anh được không! Thụ tự nhiên hồi hộp như đứng trước cán bộ ngân hàng:
- Anh tính lần này cô giúp vay cho anh trăm rưởi, được không Hằng?
- Làm gì vay nhiều vậy anh Thụ?
- Anh làm thêm dịch vụ Photocopy.
Hằng nhìn Thụ, nghĩ tới Thu vợ Thụ, hơn năm nay bỗng bị bệnh tiểu đường và suy tĩnh mạch, vào ra Sài gòn liên tục.
-Trên một trăm là chuyển qua vay trung hạn, trả dần trong hai năm, nhưng phải có cơ sở làn ăn hay kinh doanh…Cái sổ đỏ lô đất của anh mà nó cho vay một trăm là nể nang em lắm rồi...
- Cô cứ chi thêm phí đi Hằng, anh cần làm thêm mới có dư ra chút ít chứ như hiên tại thì chỉ đắp đổi…
Hằng có vẻ suy tính…
- Anh đưa hợp đồng vay cũ cho em, gặp thằng cán bộ này mới đổi về…hơi khó. Có gì em gọi lại.
Thụ tin vào khả năng của Hằng nhưng vẫn lo âu. Hằng bỏ xấp hợp đồng vào túi xách, nói:
- Có thể phải lo cái giấy phép kinh doanh.
oOo
Gom hết tiền trong nhà mới đủ một triệu rưỡi. Thụ nhìn Thu đang lo lắng bồn chồn, anh nói cho vợ yên tâm:
- Có cái giấy phép kinh doanh thì tốn thêm thuế hàng quý, hàng năm, nhưng mình làm ăn dễ hơn em ạ. Em uống thuốc chưa? mệt thì gởi ai mua đại cái gì ăn cũng được, khỏi đi chợ.
Ba ngày nay Thụ bần thần, không biết Hằng có lo được không thì sáng nay nghe cô ấy gọi, bảo đang chờ anh trên huyện, mang theo một triệu rưởi đóng tiền làm giấy phép kinh doanh cho phòng Thông Tin - Văn Hóa.
Từ phòng TT-VH đi ra, Thụ cảm phục tài giao tế của Hằng. thêm tin tưởng vào lần vay này. Anh nhìn Hằng nói rất thật tình:
- Cô Hằng nói sao mà hay vậy?
- Tiền nói chứ em có nói đâu, anh xem cái phiếu thu chỉ hai trăm bốn chục ngàn mà mình đóng tới một triệu tư lận!
- Anh tính vay xong cũng phải chạy cái giấy phép kinh doanh, giờ cô làm dùm thế này anh đỡ khổ. Cho tiền cũng chưa chắc làm dễ thế này! Xe cô để ở đâu?
- Thằng con chở em lên, giờ nó đi Phan Rang rồi. Anh cho em qua ngân hàng, nếu sáng nay duyệt được thì nhận tiền luôn.
Thụ nhìn Hằng với đôi mắt biết ơn. Khi cán bộ tín dụng nhận hồ sơ rồi trình duyệt, thì xem như đã được vay. Không cưỡng được nỗi mừng, anh nắm lấy bàn tay Hằng bóp nhẹ, nhà đễ xe vắng vẽ, Hằng dựa người vào Thụ, anh ngây ngây trong mùi nước hoa và hơi ấm của cơ thể Hằng…
Đẩy chiếc xe quay đầu, Thụ nói như cố xua đi cảm xúc vừa bùng lên trong anh:
- Cái thằng Hào leo thật nhanh, năm năm trước, hồi nó mới ra trường thực tập, ngơ ngơ ngáo ngáo…vậy mà giờ đã là phó giám đốc ngồi duyệt đơn vay!
oOo
Nhận tiền xong thì cũng vừa lúc Ngân hàng nghỉ việc.
Những lần đáo hạn trước, anh chỉ ký nhận nợ ở hợp đồng, mấy tờ phiếu chi nơi quầy thu chi tiền vay rồi chào Hằng, có khi cô ấy ghé nhà lấy phí dịch vụ, có khi anh mang xuống nhà, bao giờ cũng rẻ hơn những cò khác.
Lần này số tiền nhận ra có phần dư năm mươi triệu, Hằng để Thụ tự nhận. Cô nhân viên gầy nhom ở quầy chi tiền chuổi ra cho anh một cái túi nilon có in chử “Ngân Hàng Nông Nghiệp”, Thụ bỏ tiền vào túi trong khi các nhân viên cũng lục tục chuẩn bị ra về.
Anh tìm Hằng định chào và cảm ơn như mọi khi nhưng chợt nhớ Hằng không có xe. Lác đác vài con nợ nhếch nhác và cò trong sân, Thụ thấy Hằng nổi bật trong cách ăn mặc gọn gàng sang trọng, nước da trắng mịn với nụ cười, đang đứng chờ bên quầy rút tiền ATM ngay cổng ra vào.
- Có rắc rồi gì không anh Thụ?
Hằng hỏi khi đã ngồi sau xe, Thụ nói đùa rồi quay lại đưa túi tiền cho Hằng:
- Không, kiểm tiền xong cô thu ngân còn cười duyên khi cho anh cái túi nữa!
Hằng cũng vui vẽ:
- Vay được tiền rồi thì thấy ai cũng dễ thương phải không?
Thụ cười thành tiếng, tâm trạng anh không còn nặng nề như những ngày trước.
oOo
Về đến nhà Hằng, ngôi nhà rộng và vắng vẻ, Hằng bật chiếc quạt trần ở phòng khách, vào trong rồi trở ra với cái túi có năm mươi triệu và ly nước.
Đặt ly nước và cái túi lên bàn, nhìn anh cười như chia niềm vui, hỏi:
- Anh dự tính khi nào mua máy Photocopy?
- Cũng phải sắp xếp nhiều thứ, Hằng cho anh gởi mấy cái phí dịch vụ, bao nhiêu vậy Hằng?
Hằng cười cười lắc đầu:
- Sang năm đáo hạn em lấy luôn.
- Sao được!
- Được, em chỉ bỏ chút công nói giúp anh thôi mà!
Thụ không tin là Hằng không chi phí cho nhân viên tín dụng, ít nhất cũng một triệu cho trường hợp của anh! Hằng lại đứng dậy đi vào trong, trở ra với cái túi nilon màu đỏ:
- Bánh người ta cho, anh mang về cho mấy nhóc.
Thụ nhìn Hằng, bất giác anh nắm tay Hằng rồi ghì mạnh…Hằng thở dồn dập đón nhận đôi môi tham lam của Thụ! Đôi tay Hằng cũng ghì lấy tay Thụ nhưng rồi buông ra trong tiếng nói ngắt quảng:
- Đừng anh… lỡ có chuyện gì…thì tội cho Thu và…mấy đứa nhỏ!
Thụ như không nghe thấy gì…Anh siết mạnh tấm thân run rẩy trong vòng tay, nhẹ đẩy Hằng nằm xuống salon…Hằng đưa hai bàn tay yếu ớt đẩy nhẹ ngực Thụ thì thào:
- Con em sắp về…Em có đi coi nhiều thầy, ai cũng nói cái số ấy là có thật…
Thụ sựng người tỉnh lại, cơn rạo rực đang hừng hực chợt lắng xuống, anh đỡ Hằng ngồi dậy:
- Anh…anh… xin lỗi!
Hằng đưa tay vuốt tóc rồi quay qua nắm tay Thụ bóp nhè nhẹ:
- Quản lý thị trường họ cũng quản lý cả Photocopy, có rắc rồi gì thì gọi cho em…

Sài gòn, tháng 8 năm 2016.
Trạch An-Trần Hữu Hội.


(*) Cò: Những người làm dịch vụ ứng tiền ra trả cho Ngân hàng khi đến hạn, lấy liền lãi, tiền công làm hồ sơ…

















READ MORE - ĐÁO HẠN - truyện ngắn Trạch An-Trần Hữu Hội

MAY CÒN LẠI CHÚT MÙA THU - thơ Phan Minh Châu





Phan Minh Châu

MAY CÒN LẠI CHÚT MÙA THU

May còn lại chút mùa thu
May còn lại chút sương mù trong ta
Một thời sáng rỡ hương hoa
Mùa thu chín đến ngẫn ngơ nỗi buồn
Nhạt nhoà không một chút hương
Ta như dấu lặng trên đường du ca
Bạn bè bao đứa gần xa
Bao thằng thăm hỏi để ra nỗi niềm
Câu thơ đôi lúc nỗi chìm
Tình thơ như mỗi cánh chim đại ngàn
Ta từ thuở biết rêu phong
Nhìn ai cũng độ để lòng tịnh tâm
Thương em nước mắt ta cầm
Nỗi đau để chảy giữa giòng sông thu.
Ta qua trăm cái dại
Khờ
Nhìn em ngơ ngác bên bờ vai ngoan
Cánh hồng mấy thuở môi thơm
Tưởng như đã gảy đoạn trường thiên thu.....

PMC




READ MORE - MAY CÒN LẠI CHÚT MÙA THU - thơ Phan Minh Châu

TÌNH Ở LẠI - chùm thơ Huy Uyên


Tác giả Huy Uyên


Chùm thơ: Huy Uyên

TÌNH Ở LẠI

1- Nữa Đêm Về Đóng Cửa

Áo em màu lá rụng
Mùa thu đã gần kề
Cuối trời ai còn đứng
Ngậm ngùi khói,sương,mây .

Ừ chút mây bồng bềnh
Nơi em xưa ngái ngũ
Nụ hôn đậu lênh đênh
Từ em buồn xa xứ .

Em chiêm bao phù-thủy
Sầu chi ơi H. xưa!
Mắt người tuồng mộ chí
Vĩnh-biệt nhau tới giờ.

Em dông bão gió lùa
Quán người khuya vắng khách
Phố, về bước chân chưa?
Để tim hoài nuối tiếc.

Từ em xa lạ quá
Mắt lá răm thôi nhìn
Giọng cười hồ băng rã
Nổi buồn phía sau lưng.

(Ta bơi qua sông Dịch
Lòng mãi hắt hiu buồn
Bốn mươi năm bi-kịch
Cuộc đời có gì hơn ?)

Em tượng đá cô-đơn
Rêu thả sương tóc rối
Cả đời ai mãi buồn
Vàng bay khuất nẻo đợi.

Nữa đêm về đóng cửa
Cầm trong tay đóa hoa
Rượu đầy vơi lệ ứa
Em ở đâu bây giờ?


2- Mưa Bên Sông

Rồi em cũng quay về dòng sông nhỏ
Đêm đầy trăng khuất dấu dậy thì
Dịu dàng từng hàng cây cuối phố
Lặng lẽ nghiêng trôi những chuyến đò theo.

Em nắng mưa phơi thân thể trần truồng
Nhà người đèn hiu hắt cháy
Vờ trôi tợ một đám mây quên
Tàu về ga không bàn tay vẫy.

Từ em theo thuyền ôm con sóng
Dỗ dành tim từng nhịp đập điên cuồng
Mai có về nơi xưa vắng bạn
Mưa cùng sông lặng lẽ rơi tuôn.

Em chảy tan dấu vết cuộc tình
Khâm-liệm nốt mãnh đời cô-quạnh quá
Mặt trời dỗ mãi đám tang đêm
Đem chia hết trăm ngàn nổi nhớ.

Em giăng kín sầu đông xa lạ
Quê hương vẫn nắng gió hai mùa
Tiếc nhau chi
gởi tim về biển cả
Nổi chìm tình nào có trở lại đâu.

Con đường nhỏ xưa thấy nhớ em đi
Đằm thắm mãi chiều hiên, đò, quán
Ly cà-phê và tiếng thở dài 
Mây bay,  sương mù,mưa lạnh.

Em của riêng một đời xa xứ
Biết quê xưa còn cánh lả cò bay
Ở lại 
ruộng vườn cây đa bến đò còn đó
Bìm bịp kêu chiều em ngơ ngẩn có hay?


3- Trên Đồi Golgotha

Ngày em xa con đò bến chợ
Tôi đứng lặng buồn ngang khúc sông
Tình từ buổi thôi không còn nữa
Da diết đau như muối xát trong lòng.

Quạnh quẽ chiều quanh lối hiên mưa
Ngồi một mình cay sầu trong quán rượu
Bao nhiêu năm tình đã trôi đâu
Chúa vác lên đồi Golgotha cây thập-tự.

Hỏi lòng có vơi đi nhân-thế
Bài ca xưa che lấp điêu-tàn
Nửa đêm về ắp đầy búng máu
Buổi quê hương tràn bao nỗi đau thương.

Em che lấp đau trên mộ bia người
Cầm dĩ-vãng giọt buồn nắng đổ
Mù khuất rồi từng lối đi xưa
Trần gian ắp đầy bão tố.

"Lòng-trần-đầy-tơ-vương-khanh-tướng"
Ngoài kia còn lắm gió mưa bay
Đảo điên cõi người đầy huyễn mộng 
Núi sông xưa cũng thiêu cháy bất ngờ.

Ở lại cùng em cho hết đoạn đường
Thành-phố nhuộm màu đen tang lễ
Phiền đau xưa gõ từng nhịp trái tim
Nhỏ mãi giọt sầu hoài không dứt.

Bỏ lại lãng quên đời cho cây núi
Chiều lắt lay đám khói mờ sương
Lá bên ngoài rụng đầy vơi hờn tủi
Nụ cười xưa ai bỏ lại bên đường.

Vĩnh-viễn em say quên bóng mặt trời
Em còn có xót cay đời thiếu-phụ
Em khỏa thân đêm qua những đêm say
Tình yêu người bạc lòng chim cú. 

Tôi còn lại cuối cùng hơi thở
Ngập ngừng trao hôn lần cuối bên người
Mưa vội bỏ đi
lạc tình con phố 
Bên kia sông những cánh lục-bình trôi .


4- Dấu Tình Trên Bờ Ngực

Cay đắng tình ai ly rượu độc
Nhà người nến hai hàng phục-sinh
Dưới chân Jesus có em đứng khóc
Phả hơi thở riêng ai cuối cùng.

Em đóng cửa thiên-đàng
Xót đau tôi đời địa-ngục
Những hàng kẽm gai rào kín giăng ngang
Trên cao
ba ngôi tuồng như mắt lệ.

Tình hong khô đống than cháy đỏ
Thầm hỏi một lần em lại về chi?
Đu quay mùa bão dông lốc tố
Đêm cuối cùng em còn lại những gì? 

Buổi theo em và cuộc tình
Môi người bờ ngực hương ngào ngạt
Cuối dốc đời lặng thinh
Một lần thôi đành đánh mất.

Bỏ lại dấu tình trên bờ ngực
Ngủ điên mê da thịt đốt nồng
Em đi không hề nói trước
Sắc bên trời lận đận để tôi mong.

Cuối phố quỷ dữ đứng đợi người
Cầm tim chen sầu vào hoa lá
Những vết bầm đem cắt chia hai
Dấu cổ tích khuất bóng em xa lạ.

Tôi con tàu xưa quay lại
Dĩ-vãng xưa chết kí-ức trôi buồn
Cả một đời  đợi chờ trên núi
Mộ của người  bão tố đã đem chôn .

Thắp-hương-niệm tình xa cũ
Hạnh-phúc ai chìm đắm nào ngờ
Em xa xăm hoài bóng mây quá khứ
Tôi trở về tỉnh lại giấc chiêm-bao !


5- Áo Trắng Tam-Kỳ

Em qua sông mắt buốt đò chiều
Nắng lụa tan trên đồng ngũ sớm
Bao tháng năm chờ bên bến quạnh-hiu
Cuộc tình người vội vàng
ai khâm liệm.

Mênh mông đời chảy theo sông trôi nổi
Ngày tiển đưa em hai mắt có đuôi
Ở bên đó nhà người cùng tiếng gọi
Che dấu đời chi quên cả môi cười .

Gói nỗi buồn trên cầu Tam-Kỳ
Tình xuôi hai Núi-Thành,Tiên-Phước
Giấc mơ người thôi biết trôi đâu
Nhớ hàng cây, con đường, phố nhỏ .

Em hai mắt xoe tròn thuở ấy
Có quay về hò hẹn lời xưa
Ngơ ngẫn tìm ai quanh lối chợ
Đợi ai chiều nay lặng lẽ
dưới bến sông về .....

Những trưa trước Đức-Trí, Bồ-Đề
Ngó về Thiên-Ân,Trần-Hưng-Đạo
Áo trắng người tóc nón nghiêng che
Dịu dàng chi lòng tôi đến thế .

Ở Trần-Cao-Vân nắng mưa Quảng-Tín
Ngày đưa em xe xuôi ngược Chu-Lai
Có gió tiễn em làm buồn thị trấn
Thao-thức ai đổ lệ hết canh dài.

Em có đi ngang nhà thờ Cao-Đài
Con đường ở Tam-Kỳ đẹp nhất
Thiên-đường "mù-u" dấu kín trong tôi
Nơi tượng Chúa đằm buồn trong hai mắt.

Em vân vê tà áo màu vàng nhạt
Gió quấn chân em bước nhẹ bên đường
Quanh em hoa tường-vi hé nở
Để trong hồn tôi
một chút tơ vương.

Em chiều đi hồng hai má đôi môi
Hoa sửa nở trắng vàng sông rực rỡ
"Lay Chúa sao cho con lấy được người"
Thư đã trao em 
ngày hai ta ở vườn quê An-Thổ.

Tình yêu ai một đời để nhớ
Thơm môi em mật ngọt Tam-Kỳ
Nhiều lần tìm quên bóng ai ngoài phố
Chôn vội tim người,tím một chiều đi.

Huy Uyên
(tháng 8-2016/trước khi về Sài-Gòn)



READ MORE - TÌNH Ở LẠI - chùm thơ Huy Uyên