Ảnh tác giả Hoàng Đằng
CẢM XÚC ĐÔNG VỀ
Mưa rơi nhẹ vỗ mái tồn rỉ rả
Như mẹ hiền ru con ngủ giấc yên.
Lạnh len lỏi luồn chăn mền. Khổ quá!
Lạnh bàn chân, lạnh thấu cả con tim.
Trời rét buốt xui lòng thêm rét buốt.
Chẳng có chi ủ ấm suốt đêm dài.
Bếp than hồng: Ai chịu nhúm cho ai!
So hơn, thiệt, tin … mơ chi lòng tốt!
Thân già cả đêm đêm luôn trằn trọc.
Nhức mỏi xương khiến óc nghĩ miên man:
Chuyện nước, chuyện nhà, muôn ngàn thứ chuyện.
Nghĩ mông lung cũng chẳng đến vô mô!
Trời sinh người; nào có cho ngơi nghỉ!
Cứ chạy hoài tìm kiếm chuyện viễn vong (1).
Biết chốn này: Thảy sắc sắc không không,
Lại mơ tưởng Thiên Đàng, sao lạ nhỉ!
Hoàng Đằng
28/11/2015 (17/10/Ất Mùi)
(1) Xa vời và không có (viễn: xa; vong: mất)