Chúc Mừng Năm Mới

Kính chúc quý bạn năm mới vạn sự an lành

Wednesday, February 28, 2018

NỤ YÊU - Thơ Đặng Xuân Xuyến




NỤ YÊU
(Với N.T.Y)


Ừ, kệ oanh vàng thánh thót hay

Ừ, kệ vườn xuân nắng kín ngày

Ừ, kệ tiếng cười ai thẽ thọt

Nụ yêu, em nhỉ, cứ ken dầy.


Hà Nội, chiều 28 tháng 02.2018

ĐẶNG XUÂN XUYẾN


READ MORE - NỤ YÊU - Thơ Đặng Xuân Xuyến

NHÀ THƠ MẠNH GIAO - Nguyễn Ngọc Kiên dịch thơ


           Nguyễn Ngọc Kiên


        NHÀ THƠ MẠNH GIAO
                         
Mạnh Giao 孟郊 (751-814) tự Đông Dã 東野, người Vũ Khang, Hồ Châu (nay là huyện Vũ Khang, tỉnh Chiết Giang) thời Trung Đường, cùng thời với Bạch Cư Dị, Hàn Dũ, Giả Đảo, Thường Kiến, Thôi Hộ... Ông công danh khá lận đận, đi thi nhiều lần không đỗ, mãi đến năm 46 tuổi mới đỗ tiến sĩ và năm 50 tuổi mới được bổ làm huyện uý Lật Dương (tỉnh Giang Tô), một chức quan nhỏ mà ông không màng tha thiết. Cảnh nhà nghèo túng quẫn, cuộc đời không lấy gì vui, nên thơ của ông thường châm biếm chê bai giới quý tộc quan liêu, lột tả nỗi niềm ta oán của giới trí thức không gặp thời như cảnh ngộ của ông, hoặc nỗi bất công của những người dân nghèo lao động tay lấm chân bùn. 

Tác phẩm của ông còn lưu truyền cho hậu thế là Mạnh Đông Dã gồm 2 quyển. Thơ của ông gồm khoảng hơn bốn trăm bài nhạc phủ và cổ thi…
                                                                 Theo thivien.net

古別離 
欲別牽郎衣, 
郎今到何處。 
不恨歸來遲, 
莫向臨邛去。

Phiên âm: 
CỔ BIỆT LI
Dục biệt khiên lang y, 
Lang kim đáo hà xứ. 
Bất hận quy lai trì, 
Mạc hướng Lâm Cùng khứ.

Dịch nghĩa:
BIỆT LI XƯA 
Sắp chia tay, níu áo chàng, 
(Hỏi) chàng giờ đi đến nơi nào. 
Em không giận anh về muộn, 
(Chỉ xin chàng) đừng đi đến đất Lâm Cùng.

Dịch thơ:
BIỆT LI XƯA
Lúc chia tay níu áo chàng 
Hỏi chàng giờ sắp đi sang nơi nào?
Về muộn nàng chẳng giận sao,
Lâm Cùng đất ấy chớ vào chàng ơi!


古怨別 
颯颯秋風生, 
愁人怨離別。 
含情兩相向, 
欲語氣先咽。 
心曲千萬端, 
悲來卻難說。 
別後惟所思, 
天涯共明月。

Phiên âm:
CỔ OÁN BIỆT
Táp táp thu phong sinh, 
Sầu nhân oán ly biệt. 
Hàm tình lưỡng tương hướng, 
Dục ngữ khí tiên yết. 
Tâm khúc thiên vạn đoan, 
Bi lai khước nan thuyết. 
Biệt hậu duy sở tư, 
Thiên nhai cộng minh nguyệt.

Dịch nghĩa:
NÔI OÁN BIỆT LI XƯA 
Gió thu nổi gấp gấp 
Người buồn oán hờn vì ly biệt. 
Chan chứa tình khi đối diện nhau, 
Muốn nói đã nghẹn lời. 
Lòng cuộn ngàn muôn mối, 
Buồn khổ mà khó nói thành lời. 
Chia tay rồi chỉ còn nỗi nhớ, 
Hai phương trời cùng chung một ánh trăng.


Trong "100 bài thơ tình Trung Hoa" có ghi bài này của tác giả Trương Tịch, nhưng trong các tài liệu của Trung Quốc, bao gồm cả "Toàn Đường thi", đều ghi bài thơ này của Mạnh Giao, còn có tên "Cổ biệt khúc".

Dịch nghĩa:
NÔI OÁN BIỆT LI XƯA 
 Gió thu thổi thê thiết
Người buồn oán li biệt
Nhìn nhau tình chứa chan
Mà nghẹn ngào khôn xiết
Lòng trăm mối tơ vò
Nói sao lúc li biệt
 Chia tay lòng nhớ nhung. 
Chỉ chung vầng trăng khuyết.


遊子吟 
慈母手中線, 
遊子身上衣。 
臨行密密縫, 
意恐遲遲歸。 
誰言寸草心, 
報得三春暉。

Phiên âm:
 DU TỬ NGÂM
Từ mẫu thủ trung tuyến, 
Du tử thân thượng y. 
Lâm hành mật mật phùng, 
Ý khủng trì trì quy. 
Thuỳ ngôn thốn thảo tâm, 
Báo đắc tam xuân huy.

Dịch nghĩa:
KHÚC NGÂM CỦA  ĐỨA CON ĐI XA 
Sợi chỉ trong tay mẹ hiền, 
Nay đang ở trên áo người đi xa. 
Lúc mới lên đường, mẹ khâu kỹ càng, 
Có ý sợ con chậm trễ trở về. 
Ai dám nói rằng tấm lòng của một tấc cỏ, 
Lại có thể báo đáp được ánh nắng của ba xuân?

Dịch thơ:
KHÚC NGÂM CỦA  ĐỨA CON ĐI XA 
Mẹ hiền sợi chỉ trong tay
Đang  mang trên áo con nay xa rồi
Lên đường khâu kĩ con ơi
Sợ con về trễ mẹ  thời lo âu
Dám rằng một tấc cỏ rầu
Làm sao báo đáp nắng đầu ba xuân!



登科後 
昔日齷齪不足誇, 
今朝放蕩思無涯。 
春風得意馬蹄疾, 
一日看盡長安花。

Phiên âm:
ĐĂNG KHOA HẬU
Tích nhật ác xúc bất túc khoa, 
Kim triêu phóng đãng tứ vô nhai. 
Xuân phong đắc ý mã đề tật, 
Nhất nhật khán tận Trường An hoa.

Dịch nghĩa:
SAU KHI THI ĐỖ 
Ngày trước biết bao cay đắng không sao nói hết, 
Sáng nay ưu phiền tan biến, tâm tư không còn gì câu thúc. 
Ngọn gió xuân mát rượi, leo lên ngựa phóng đi, 
Trong ngày đi xem tất cả các vườn hoa trong Trường An.



Tác giả thi hỏng 2 lần, lần thứ 3 năm 796 đỗ tiến sĩ.


 Dịch thơ:
SAU KHI THI ĐỖ 
Cay đắng ngày xưa chẳng nói ra
Sáng nay thỏa chí nức lòng ta
Gió xuân rười rượi lên phi ngựa
Ngày ở Trường An xem hết hoa


戲贈陸大夫十二丈其一 
蓮子不可得, 
蓮花生水中。 
猶勝道傍柳, 
無事蕩東風。

Phiên âm: 
Hí tặng Lục đại phu thập nhị trượng kỳ 1 
Liên tử bất khả đắc, 
Liên hoa sinh thuỷ trung. 
Do thắng đạo bàng liễu, 
Vô sự đãng đông phong.

Dịch nghĩa:
BỠN TẶNG ĐAI PHU HỌ LỤC THỨ MƯỜI HAI KÌ 1 
Quả sen không lấy được, 
Dù hoa sen trong nước mọc ra. 
Còn hơn hoa liễu bên đường, 
Cứ vô tư lay động trong gió đông.


Tiêu đề có bản chép thêm hai chữ “Nhạc phủ” ở trước. Lục đại phu thập nhị trượng tức Lục Trường Nguyên (?-799), tự Vịnh, quê Ngô Quận, là cháu nội của Lục Dư Khánh - cả hai được ghi tiểu sử trong Đường thư. 

Lục Trường Nguyện đáp lại bài này: 
Phù dung sơ xuất thuỷ, 
Hạm đạm lộ trung hoa. 
Phong xuy trước khô mộc, 
Vô nại trị không tra.
Nguồn: Toàn Đường tuyệt cú tuyển thích, Lý Trường Lộ, Bắc Kinh xuất bản xã, 1995

Dịch thơ:
BỠN TẶNG ĐAI PHU HỌ LỤC THỨ MƯỜI HAI KÌ 1 
Quả sen ngon mà không lấy được 
Dù hoa sen trong nước trồi ra 
Hơn bên đường liễu những hoa
Vô tư lay động trước là gió đông.



戲贈陸大夫十二丈其三 
蓮葉未開時, 
苦心終日卷。 
春水徒蕩漾, 
荷花未開展。

 Phiên âm:
Hí tặng Lục đại phu thập nhị trượng kỳ 3 
Liên diệp vị khai thì, 
Khổ tâm chung nhật quyển. 
Xuân thuỷ đồ đãng dạng, 
Hà hoa vị khai triển.

Dịch nghĩa:
 BỠN TẶNG ĐAI PHU HỌ LỤC THỨ MƯỜI HAI KÌ 3 

Lá sen lúc chưa mở, 
Cả ngày khổ tâm vì bị cuốn lại. 
Nước xuân nổi sóng, 
Mà hoa sen vẫn chưa nở.


Nguồn: Toàn Đường tuyệt cú tuyển thích, Lý Trường Lộ, Bắc Kinh xuất bản xã, 1995

 Dịch thơ:
BỠN TẶNG ĐẠI PHU HỌ LỤC THỨ MƯỜI HAI KÌ 3
Lá sen lúc chưa mở, 
Ngày khổ tâm bị cuốn. 
Nước xuân đã nổi sóng, 
Mà sen vẫn chưa nở


列女操 
梧桐相待老, 
鴛鴦會雙死。 
貞女貴徇夫, 
舍生亦如此。 
波瀾誓不起, 
妾心井中水。

Phiên âm: 
LIỆT NỮ THÁO
Ngô đồng tương đãi lão, 
Uyên ương hội song tử. 
Trinh phụ quý tuẫn phu, 
Xả sinh diệc như thử. 
Ba lan thệ bất khởi, 
Thiếp tâm tỉnh trung thuỷ.

Dịch nghĩa:
TIẾT THÁO CỦA NGƯỜI LIỆT NỮ 
Cây ngô đồng chờ đợi nhau đến già. 
Chim uyên ương chết cũng chung đôi. 
Người trinh phụ quý trọng việc chết theo chồng, 
Cũng có thể hy sinh mạng sống của mình như thế. 
Thề rằng lòng em không nổi sóng, 
Cũng như nước trong giếng kia.

Dịch thơ:
TIẾT THÁO CỦA NGƯỜI LIỆT NỮ 
Ngô đồng đợi nhau đến già
Uyên ương đến chết cũng là chung đôi
Trinh phụ đến chết chẳng rời
Theo chồng đến thế thì thôi quên mình
 Lòng em chẳng nổi sóng duềnh
Cũng như nước mát trong lành giếng khơi!


古意 
河邊織女星, 
河畔牽牛郎。 
未得渡清淺, 
相對遙相望。

Phiên âm:
CỔ Ý 
Hà biên Chức Nữ tinh, 
Hà bạn khiên Ngưu Lang. 
Vị đắc độ thanh thiển, 
Tương đối dao tương vọng.

Dịch nghĩa:
Ý XƯA 
Chức Nữ ở bên này bờ sông, 
Ngưu Lang bị dẫn dắt ở bờ bên kia. 
Họ chưa qua được dòng sông trong và cạn này, 
Tương đối, họ phải ngóng nhau từ khá xa.

Dịch thơ:
Ý XƯA
Chức Nữ  ở bên kia sông
Ngưu Lang bị dẫn mà trông bên này.
Họ chưa qua được sông gầy
Tương đối họ phải từ rày ngóng nhau!

                                               Nguyễn Ngọc Kiên dịch thơ

READ MORE - NHÀ THƠ MẠNH GIAO - Nguyễn Ngọc Kiên dịch thơ

VIẾT VỘI Ở CỬA TÙNG / BẾN CŨ / GIẤC MƠ NGÀY VỀ - Chùm thơ - Nguyễn Hữu Minh Quân

Tác giả Nguyễn Hữu Minh Quân

Chùm thơ Nguyễn Hữu Minh Quân

VIẾT VỘI Ở CỬA TÙNG


Chiều chẳng gọi được tên
biển cồn cào vỗ sóng
em chẳng hẹn được đêm
bãi đá ngầm cứ vút lên màu trắng
vút lên cánh hải âu
vút lên ngọn sóng
để một đời trắng cả tay nhau

Chiều như một mũi tên
bắn vào đêm toạc xé
lung linh lung linh một sắc nâu sòng
hoang mang đường bay một con chim lẻ

Chiều dìu em bước vào đêm nhập thể
đêm lấp lánh
rung rinh cành hồng

chiều cuốn  vào Cửa Tùng
đêm cuốn em vào ngọn sóng

Sóng cũng như em
không cồn cào tự vỗ
ta đơn chiếc làm ánh sao rơi
tự sáng một đường về…

Cửa Tùng tháng 3.2016

  

 BẾN CŨ

Qua sông là một chuyến đò
Qua em là một dòng thơ âm thầm
Thôi người đã quá xa xăm
Tôi về hóa kiếp con tằm nhả tơ
Mang mang tiếc nụ cười xưa
Nỗi buồn năm cũ bây giờ mốc meo
Em đi ngõ vắng xanh rêu
Buồn con chim nhỏ kêu chiều hoàng hôn
Anh về ươm nụ cô đơn
Gởi dòng sông nhỏ mang buồn ra khơi
Đò ơi! Xa quá đò ơi!
Ngàn năm bến cũ một đời cô đơn

    28.6.1995 



GIẤC MƠ NGÀY VỀ


Giấc mơ nào lẫn quên trong đá cuội
Gọi buồn như sau một cơn say
Ngày lần nữa lại rơi vào trống rỗng
Tịch lặng chiều nguyên khôi

Ngày trở về bên những bình yên
Không cho không tặng không bán không mua
Em ném cho ta cuộc tình nông nổi
Lênh đênh … trăng vỗ đêm

Ngày về tìm chút bình yên
Dương Xuân, Duy Phiên buồn nghiêng chén rượu
Tháng năm ơi phiêu bồng…
Em an phận lấy chồng Cửa Việt
Ta cứ một đời long bong
Mỏi cánh thiên di
Vỗ về tình ta mấy lần lỡ hẹn
Số phận lỡ hẹn
Tình duyên lỡ hẹn
Mùa cũng lỡ mùa…

Ta ngồi lại bên hiên thềm ngày nọ
Tiếc nhớ một cuộc tình không may

17.2.2016







READ MORE - VIẾT VỘI Ở CỬA TÙNG / BẾN CŨ / GIẤC MƠ NGÀY VỀ - Chùm thơ - Nguyễn Hữu Minh Quân

CHIỀU LỘC NINH - Thơ - Trần Thiên Thị


Tác giả Trần Thiên Thị

CHIỀU LỘC NINH 


em chẳng vội chi ...
quay về bên kia ải
chiều Lộc Ninh 
có bao nhiêu người chờ?

đất đỏ thay son
lem lem mùa con gái
một chuyến hàng
một gánh đời con

tóc mùa lá chưa kịp xanh
đã trơ vơ như tàng thốt nốt
giữa bụi cao nguyên 
mơ về mùa quả ngọt

chiều đã ngả
biên cương sầu cửu vạn
hồn Lộc Ninh
chân phía Công pông chàm 

rong ruổi tháng năm cứ nghĩ mình phiêu bạt
chiều bên ải
giật mình trông bụi đỏ
như chân người ứa máu gian nan

về thôi em
chiều đã tàn
bếp lửa phía quê nhà đang chờ người nhóm 

 trả lại bụi cho con đường
 trả lại nắng cho hàng cây thốt nốt
 trả lại muộn phiền sau cánh cửa thuế quan

 Trần Thiên Thị



READ MORE - CHIỀU LỘC NINH - Thơ - Trần Thiên Thị

HOA LAN - Chùm ảnh - Chu Vương Miện


 










READ MORE - HOA LAN - Chùm ảnh - Chu Vương Miện

SÓNG! - Thơ - Đàm Ngọc Năm

Tác giả Đàm Ngọc Năm



SÓNG!

Gió đã lặng yên sao sóng vẫn vỗ bờ
Biển rộng quá chăng nên sóng không hề nghỉ?
Từ trùng khơi sóng ngày đêm vẫn thế
Cứ đập vào bờ lúc nhặt, lúc thưa!
Gió có thổi đâu mà như thế tự ngàn xưa
Sóng cứ vỗ lấy của bờ từng hạt cát
Bờ lặng lẽ theo thời gian dần khuyết
Chẳng được còn nguyên, vì sóng đấy sóng ơi ...

                                ĐÀM NGỌC NĂM

READ MORE - SÓNG! - Thơ - Đàm Ngọc Năm

KHÚC XUÂN TUỔI BẢY MƯƠI - Thơ - Phạm Ngoc Thái




KHÚC XUÂN TUỔI BẢY MƯƠI 


Ta đi trong xuân đời ta và xuân ngoài vũ trụ 
Nơi cát bụi cuộc đời hoa những nở đầy hương
Bảy mươi tuổi già chưa nhỉ?
Qua bể khổ trầm luân đã hé cửa thiên đường.
Ta vừa sống giữa đất trời, vừa nhập thân trong màn kịch
Thông minh không kém đời mà lại vào vai kẻ điếc, câm
Cứ giả bộ hề tuồng cho dễ sống
Nuốt nước mắt mình đi như uống nước chè đường.

Bảy mươi xuân trôi... 
Cũng nhanh như bóng câu qua vậy
Già với con nhưng trẻ giữa dân gian
Ta hoá chớp, hoá mây mưa thế kỉ
Cả trời thi ca đã toả khắp dương trần.

Ôi, bài thơ ta khai bút đầu năm
Nhìn ngợp cánh hoa bay, sao tim mình còn rớm máu?
Chỉ lặng lẽ cười
Hàn lại những vết đau trong vai diễn hề tuồng trên sân khấu
Bảy mươi tuổi rồi cũng vẫn chửa già đâu.

Đi giữa mùa xuân đã thấy vĩnh cửu ở trên đầu
Cõi Phật rước ta về đất thánh
Để lại nhân gian cả hồn thơ ngợp ánh
Ta bay... ta bay trong xa xanh...

Có thể khép lại được chưa?
Cái màn kịch cuộc đời ta từng sống tháng năm?
Hỡi thế gian! Sao nặng nề số kiếp
Cũng đã đi sắp hết đường mình cần bước
Trước khi vùi xác xuống mồ
                             ta muốn khóc để mừng xuân. 


                                  Xuân Mậu Tuất 
                              PHẠM NGỌC THÁI
READ MORE - KHÚC XUÂN TUỔI BẢY MƯƠI - Thơ - Phạm Ngoc Thái

Tuesday, February 27, 2018

CHÔNG CHÊNH NHỚ - Thơ - Mỹ Liên

Tác giả Mỹ Liên


CHÔNG CHÊNH NHỚ
Mỹ Liên

Có nỗi nhớ
Như mặt trời cuối đông
Có nỗi nhớ
Tắm mát tâm hồn
Trên dòng sông
Tiếng cười trong vắt
Có nỗi nhớ
Bầu trời xanh ngắt
Cháy thời gian
Hương của đất trời
Có nỗi nhớ
Chiếc lá buông lơi
Nghe thì thầm
Từ trong lòng đất mẹ
Có nỗi nhớ
Được gieo mầm
Từ hạt phù sa kí ức
Đã nảy chồi
Có nỗi nhớ
Nhốt chiều sương lạnh
Nghe chông chênh
Một kiếp con người.


Họ tên: Phạm Thị Mỹ Liên
Địa chỉ: Trường THCS Lê Ngọc Giá, 
Điện Dương,  Điện Bàn, Quảng Nam.
Mail: mylienndc@gmail.com.



READ MORE - CHÔNG CHÊNH NHỚ - Thơ - Mỹ Liên

BIỂN CHIỀU - Truyện ngắn - Thủy Điền



Biển Chiều
 
     Sứ vừa cầm bút viết bức thiệp chia buồn, vừa rưng rưng nước mắt. Nghĩ cũng tội cho anh Cường, nói thì nói, trong cuộc sống có lúc buồn, vui, chân thành, phản bội. Nhưng khoảng thời gian mười năm qua Cường đã dành cho mình biết bao nhiêu nụ cười mà không thể nào quên được. Những nụ cười ấy là những liều thuốc quí đã giúp cho mình qua cơn đau phổi và tồn tại đến ngày nay.
 
      Năm ấy hai người yêu nhau và cưới nhau, được một năm, rồi tìm đường đi vượt biên bằng đường thủy và cuối cùng được định cư tại Hoa kỳ.
 
      Những ngày đầu nơi đất khách họ rất yêu nhau, anh anh, em em, chồng chồng, vợ vợ, thấm thiết, không rời xa một tất. Cuộc sống cứ ngỡ như thiên đường không ai so sánh bằng. Ba năm sau khi mọi việc đã vào nề nếp họ sanh được một cháu bé gái rất khá khỉnh và dễ thương. Nàng Công chúa được cưng như trứng mỏng. Từ đó Sứ không còn phải vất vả như ba năm trước nơi Công xưởng và bây giờ chỉ còn lại Cường ngày ngày đi làm việc tám tiếng mà thôi.
 
      Hiện tại kinh tế gia đình tuy, có eo hẹp hơn một chút,  nhưng tình cảm gia đình càng lúc càng được vươn cao hơn, nhất là khi chiều tan sở về là có mâm cơm đạm bạc trên bàn chờ sẵn và được nghe tiếng khóc hay tiếng cười của nàng Công chúa.
 
      Thật! Rồi cái gì cũng vậy, cuộc đời như mặt biển chiều, có lúc êm đềm, có lúc sóng to. Qua mười năm sống hạnh phúc, bỗng dưng tan nát sau một tiệc cưới của người bạn đồng nghiệp. Trong lúc vui say Cường để lộ những đặt tính hài hước của mình vào ánh mắt của một phụ nữ mà đối với chàng, nàng là một người thật là xa lạ. Nàng đến với chàng một cách tự nhiên và biểu lộ tất cả những tình cảm đẹp. Bước đầu chàng cũng còn do dự. Nhưng thời gian- thời gian sợ dây lừng khừng ấy đã biến thành một tình yêu thật sự. Cường bây giờ không còn như xưa nữa, sự thất thường đã đến với chàng và gia đình chàng, tình cảm bao năm đã bị chia sẻ. Sứ đau buồn hết ngày nầy sang ngày khác, tìm mọi cách ngăn ngừa và chận đứng, nhưng không còn cách cứu chữa được nữa. Cường vì quá đam mê người đàn bà mới và bất chấp tất cả. Trong cơn đau khi người ta đã cướp mất chồng mình và người đàn ông đã trở thành bội bạc nàng chỉ còn cách làm đơn xin ly dị thì mới hầu thoát khỏi được cảnh đau thương.
 
      Hơn một năm dùng dằng tính ái, kết quả chỉ là con số không. Ly dị, Cường bỏ nhà và theo người đàn bà mới, chàng chấp nhận bỏ Sứ và cô Công chúa thân yêu.
 
Tuy, xa cách nhau nhiều năm, nhưng Sứ cũng hay hướng về người chồng cũ giận, nhớ.
 
      Một hôm nàng nghe một người bạn báo rằng Cường đã bị bệnh nặng. Dù bây giờ dẫu không còn là chồng nữa, nhưng nàng cũng cố tìm cho được số Phon và điện đến thăm chàng.
- Anh có khỏe không?
- Cảm ơn em, anh vẫn khỏe, cho anh gởi lời thăm con.
Vừa nói xong. Sứ nghe giọng người dường như đứt khúc, mệt mõi lắm và tắt điện thoại giữa chừng.
 
      Hai hôm sau cũng người bạn ấy đến báo với nàng.
- Sứ ơi ! Anh Cường mất rồi Sứ ơi.
- Bao lâu rồi ?
- Sau hai ngày mầy điện thăm anh ấy.
 
      Thế là hết, tiếng cười giòn, những lời nói làm cho tôi vui, làm cho cơn bệnh của tôi đi qua, người yêu, người chồng của tôi mười năm trước đã ra đi vĩnh viễn.
 
      Những giọt nước mắt tròn luân phiên, từng hồi trên má chảy tuôn… tuôn chảy đẩm ướt cả bức thiệp chia buồn.
 
Thủy Điền
25-02-2018
READ MORE - BIỂN CHIỀU - Truyện ngắn - Thủy Điền