Cơn gió hanh lạnh se đường phố
Hình như Hà-Nội mùa xuân đang về
gánh cốm, hàng trầu cau cuối chợ
đôi chim bay, tà áo phất phơ.
Người ơi xin ở đừng về
chuông gióng dã phía nhà thờ lớn
nước hồ Gươm biếc xanh, tím lòng tái tê
sáng chiều em đi lể sớm.
Giấc mơ thánh thần Hà-Nội ngàn năm
chim oanh xưa ở mãi vườn hồng
giọng ca Saint Joseph cất lên thánh thót
trên tầng cao thập-tự đá đợi mong.
Bốn mùa xanh, bốn mùa nắng
thu vàng theo đông về cho rụng lá
bổng nhớ nhà-thờ Đức-Bà Paris ngập sáng
Val-de-Grace sông Sein lặng buồn.
(Ngân nga chiều lên đầu hai tháp
Hà-Nội giờ này hương sấu sắc xanh).
Quỳnh hương đức mẹ Maria
suối nguồn xuân ngất ngây tinh khiết
buốt lạnh đêm ánh đèn sương pha
yêu người trọn đời
mà người nào biết.
Gởi em những chiều đông nhung nhớ
con đường xưa thôi em về thôi
nét hằn khuôn mặt ai xa lạ
vệt khói bay lên tận trời.
Hoa dạ-lý-hương tối nép mình
bóng ai sót trên sân ga hiu-quạnh
nước mắt đỏ màu chao nghiêng
hơi thở bơ vơ cùng lời-buồn-thánh .
Hà nội cập kê tuổi mùa xuân đến
đốt trên môi khói thuốc cay se
mùa đông hãm vây nổi buồn dấu kín
trần thế đêm nay Chúa bỏ không về .
Căn nhà vắng treo lòng ai ngũ mê
em không còn ngồi bên cửa sổ
nắng tàn rồi thôi lặng lẻ đi về
dưới kia sông chảy hoài nổi nhớ.
"Đình tiền hạc dạ nhất chi mai (*)
xuân và nụ hoa vàng đời
tình chưa tỏ
em bên tôi những tiếng thở dài
đêm xuân Hà-Nội đầy sương và gió.
(*) Ngoài sân vẫn nguyên vẹn một cành mai.
Thiền-sư Mãn-Giác