Thơ: Mai Thanh Tịnh
XUÂN – HY VỌNG
Bấm ngón tay cao thấp tháng ngày
Giày há mỏm ngáp ngắn dài thiếu đủ
Đã bao mùa nắng mưa vần vũ
Bước rũi may vẹt gót dặm đường
Đếm mùa ta từ độ nhớ thương
Hồn du mục khi tình vừa chín bói
Khi xuân khoe ngực trần phơi phới
Tóc ta xanh và xanh cả ước mơ
Xuân đã về ta nhặt vội
câu thơ
Rụng từ ngọn heo may ngày đông cũ
Treo vào xuân kịp gửi niềm hy vọng
Mong xuân sau ta say bởi đất trời
TỰ KHÚC MÙA XUÂN
Nắng nhạt xuân bối rối
Chưa quên đông chơi vơi
Gió yêu ru mùa mới
Xiên nỗi nhớ nụ vàng
Ưu tư khờ - lang thang
Giữa dặm dài năm tháng
Rung hồn thơ lãng đãng
Cuối phương trời xanh xao
Hoa trắng nép bờ rào
Khép mi mùa chờ đợi
Dành môi hôn bổi hổi
Riêng nhau phút mơ màng
Xuân đất trời mênh mang
Ngậm buồn thân cỏ úa
Tình phơi lưng sấp ngửa
Bạc cơn mơ luống thì
Đốt cháy mảnh tình si
Ta hòa cùng thương nhớ
Nhẹ êm từng hơi thở
Gửi phương người mến yêu
VALENTINE SAY
Valentine ngày say
Không có hoa và nửa dòng tin nhắn
Chẳng nụ hôn chẳng lời âu yếm
Ngày tình yêu nũng nịu trôi êm
Đêm Valentine chưa tỉnh
Không tấm thiệp ghi lời dấu ái
Trắng giấc mơ,lưng tròng nhẫn nại
Nửa câu thơ bật khóc riêng ai
Sáng tinh mơ tỉnh giấc
Ngày đã qua...
Tình yêu còn đó
Valentine bỏ ngỏ
Ngấn rung cung bậc hẹn hò
Em có giận
Ngày cũng qua...
Bởi thời gian vội vã...
Ngày Tình yêu luôn có trong ta...
Mai Thanh Tịnh
Đông Hà, Quảng Trị