
NHỮNG MẢNH TRĂNG VỠ
Những
mảnh vỡ màu mật ong rắc lên những tàn cây
Rắc
xuống dòng sông vừa dụi mắt
Rắc
lên ngọn tháp già cam phận dễ nghìn năm
Mùa
xuân đi qua
Thành
phố còn đang ngủ
Tháng
giêng trầm tích nỗi buồn
Mảnh
trăng vừa đủ tuổi
Chập
chờn...