Chúc Mừng Năm Mới

Kính chúc quý bạn năm mới vạn sự an lành

Sunday, October 13, 2013

CHÙM TỨ TUYỆT - Vũ Từ Sơn


Vũ Từ Sơn




MỘT

Một lời nói nhỏ vang bốn cõi
Một cánh hoa đào hồng chân mây
Một tiếng chuông ngân rung đỉnh núi
Một nén hương thơm nhớ mẹ thầy !


NỢ HOA BAN

Đời nợ đất màu nông sản quí
Mây gió trăng sao nợ núi ngàn
Ai người chồng chất bao công nợ
Tấm lòng thanh sạch nợ hoa ban ...


THÁC DẢI YẾM

Đương thì trời đất thỏa lòng nhau
Dải yếm bỏ quên trải dãi dầu
Để lại trần gian nguồn vô tận
Ai người nhân thế rõ nông sâu ?


ĐÓA SEN

Trăm năm làm một đóa sen
Mười năm sáng một ngọn đèn văn chương
Sen thơm thanh khiết lạ thường
Văn chương đáng mặt du dương phận người ...


EM HÁT CA TRÙ

Tom chát ! Má hồng em ngẩn ngơ
Ngũ sắc cờ bay, gió đợi chờ
Nã nền em hát: Tom ... tom chát
Lặng phắc sân đình, rung đáy Thơ ...!

                            VŨ TỪ SƠN


Bài mới viết:

SAO BĂNG

Nén nhang thơm viếng Đại tướng Võ Nguyên Giáp !

Có một ngôi sao mới băng hà
Anh hùng dân tộc vừa đi xa
Cõi trần cực hiếm được như thế
Đặng thọ tuổi vàng: Trăm lẻ ba !

4-10-2013

VŨ TỪ SƠN
ĐC:Số 29, ngõ 137 Hùng Vương, TP Bắc Giang, tỉnh BG .



READ MORE - CHÙM TỨ TUYỆT - Vũ Từ Sơn

NGƯỜI ƯU TÚ - Huy Vụ




Kể từ khi Bác Hồ mất (1969) cho tới nay 2013 có lẽ đây là lần thứ hai trong lịch sử điếu tang cấp nhà nước. rất đông đảo người dân Việt Nam  một lần nữa lại rợi lệ tiếc thương một vị nhân tài kiệt xuất, và cái để người dân nhỏ lệ tiếc thương có lẽ  chính là lòng nhân ái ông đã dành cho quân cho nhân dân và dân tộc. liệu rằng trong hàng ngũ lãnh đạo cấp nhà nước có còn ai sẽ là người làm động lòng dân như Bác Hồ, Bác Giáp nữa chăng? Cầu mong  cho điều này còn lập lại…đó phải chăng là hồng phúc của dân tộc?. HUY VỤ.


NGƯỜI ƯU TÚ
Kính viếng hương hồn Đại Tướng

Kể từ khi Bác Hồ xa trần thế.
Dân Việt ta lần nữa gần như là toàn thể.
Lại khóc thương cho nhân cách một con người.
Kiệt xuất anh hùng xuyên suốt thế  kỷ hai mươi.
Điện Biên Phủ mãi vàng tươi trang sử.
Cũng giống như sen nở giữa tháp mười bất tử.
Người học trò ưu tú mang đầy âm dư, phong cách Bác.
Khóc thương vị thánh của lòng dân một đời trận mạc.
Võ Nguyên Giáp vị tướng ắp lòng nhân.
Để số ba mươi Hoàng Diệu đầy ắp bước chân.
Khắp mọi miền non sông về đây cung kính Bác. 
Có tốp trẻ người Mường từ Điên Biên về say xe còn bị lạc…
Chỉ mong được thắp nén nhang lòng đưa Bác đi xa. 
Hỡi những người đang tại vị vẫn đang ca.
Có nghĩ tới một ngày dân ta hết khóc.
Làm sao có được sự cộng hưởng để cho lệ vỡ òa.
Chỉ chăn trở nghĩ suy thôi chắc là chưa đủ.
Làm sao để thành người ưu tú?

Huy Vụ 
12/10/13
Viết nhân ngày truy điệu Đại Tướng Võ Nguyên Giáp

                               
READ MORE - NGƯỜI ƯU TÚ - Huy Vụ

EM TỪ LỤC BÁT BƯỚC RA *- thơ Ngưng Thu






EM TỪ LỤC BÁT BƯỚC RA*

Em từ lục bát bước ra 
Nghiêng chiều 
đợi nắng 
mây là lượt bay 
Tứ thơ em 
chuốc tôi say 
Nguyệt cầm rung gọi ... 
trăng ngây xuống trần 
Tôi mơ... 
mơ áng lục vần 
Khỏa hồn thơ 
quyện 
trắng ngần ngận em 
Bát này ... 
nâng  nhé ! vành  đêm 
Bát này ... 
tôi cụng bên thềm lục căn 
Em ... 
vần lục bát ăn năn ?
Tôi chìm trong bể ngập trăng - em   và ... 




CHÌM TRONG LỤC BÁT 

Em từ lục bát bước ra.*
Nhánh sông uốn khúc quê nhà
Xôn xao mái đình góc chợ
Rộn ràng phố hát tình ca


Em từ lục bát bước ra
Mơ câu cổ tích của bà
Lời ru giấc thơ em ngọt
Thương già tóc trắng sương pha.


Em từ lục bát bước ra
Duyên duyên.Vóc dáng mặn mà
Lời tình anh trao rất mọng
Dòng đời trôi ...mãi trôi xa.


Em từ lục bát bước ra
Yêu anh ! Yêu đến thật là ...
Trời cao nói gì với đất ?
Mà người không hiểu lòng ta .


Em từ lục bát bước ra.
Vần thơ rất nét ...đậm đà.
Bâng khuâng ngắm từng con chữ
Lòng chiều khúc hát ngân nga.


Em từ lục bát bước ra ...
Mùa thu cũng đã nhạt nhòa.
Buồn ... em chìm trong lục bát.
Hương mùa theo gió bay xa.


NGƯNG THU


* Một câu thơ trong bài EM TỪ LỤC BÁT của Lê Hân 

*******

Thông tin cá nhân: 
Tác giả Ngưng Thu 
Tên thật: Phùng Thị Như Hà  
Sinh năm 1968  
Hiện là giáo viên giảng dạy môn Vật lý tại Bình Thuận
Địa chỉ thường trú : Xã Tân Hà - Huyện Hàm Tân - Tỉnh Bình Thuận 


READ MORE - EM TỪ LỤC BÁT BƯỚC RA *- thơ Ngưng Thu

Châu Thạch - THẢO LUẬN BÀI THƠ "CHÚT AN NHIÊN" CỦA HOÀI HUYỀN THANH

Hoài Huyền Thanh, Châu Thạch, Vĩnh Thuyên, Nguyễn Thế Nhiệm, Trọng Tranh.
Ảnh từ Tạp chí Đất Đứng - datdung.com

CHÚT AN NHIÊN 
(Thân gửi Anh MPT và  ĐT)

Hoàng hôn về vội vã
Hôn khẽ nắng chiều buông.
Sân ga đời lặng lẽ
Ngại ngần bước chân hoang.

Đêm độc hành chưa khuất
Vụt rực rỡ nắng vàng.
Nắm níu gì ta hỡi?
Đời là bể trầm luân.

Lòng ngổn ngang trăm mối
Thương chiếc lá lưng chừng.
Thiện lương và tội lỗi
Cách chia mỗi bước chân.

Xa gần rồi cũng thế
Nước sẽ chảy về nguồn,
Cát bụi nào tự tại !?
Bến Mơ lòng An Nhiên

Hoài Huyền Thanh

 
 Thảo Luận của Châu Thạch:

Trong chuyến về thăm Ban quản trị web Đất Đứng tôi gặp Hoài huyền Thanh lần đầu. Qua giao tiếp tôi nghĩ chị là người vui cười,  cởi mở, chân thành và yêu thương. Trở về, tôi đọc thơ chị và một Hoài huyền Thanh (HHT) mới đến với tôi trong thơ, một HHT nội tâm sâu sắc với  tâm tư  thâm trầm mang nhiều ước mơ thánh thiện. Tôi đọc bài thơ “Chút An Nhiên” của tác giả và tôi hiểu rằng tác giả khó được an nhiên bởi lòng chị còn mang nhiều nỗi đau của kiếp nhân sinh.

Chỉ bốn câu thơ đầu ngắn gọn mà HHT đã vẽ lên hai nỗi buồn thê thiết: một hoàng hôn và một sân ga đời ảm đạm.

                    Hoàng hôn về vội vã
                    Hôn khẽ nắng chiều buông.
                    Sân ga đời lặng lẽ
                    Ngại ngần bước chân hoang.

Hoàng hôn là  nắng chiều, vậy mà hoàng hôn lại vội vã hôn nắng chiều? Có phải đây là một câu thơ nghịch lý hay không? Không, sẽ không nghịch lý nếu ai đó có tâm trạng ở cuối cuộc đời. Đó là tâm trạng họ sẽ nhận biết được thể xác và tâm hồn như hoàng hôn và như cả nắng chiều, là hai biến chuyển khác nhau trong cùng thân vị. Hoàng hôn thì buồn vì ngày đã hết mà ánh nắng chiều thì đẹp biết bao. Hoài huyền Thanh đã ví thể xác như hoàng hôn và tâm hồn như nắng chiều.  Thuộc thể và thuộc linh đã hôn khẽ trong chính con người vì  cả hai biết sắp đến giờ từ biệt.

Sân ga thì thường nhộn nhịp, sân ga không bao giờ chỉ có một người đi. Nhưng sân ga của HHT lặng lẽ và chỉ có một bước chân hoang. Phải chăng đây là cõi chết, là nỗi cô đơn cuối đời trước khi bước lên con tàu đi về bóng đêm vô định!

Chỉ bốn câu thơ ngắn gọn mà mỗi chữ là một giọt sầu gieo xuống hoàng hôn của cuộc đời, giống như “bức tranh vân cẩu vẽ người tang thương” khiến cho lòng ta trở nên se thắt. Có câu thơ “Cảm ơn đời mỗi buổi mai thức dậy/Ta có thêm ngày nữa để yêu thương”: có nghĩa là hôm nay ta mới có thêm một ngày và hôm qua có thể là ngày cuối của đời ta. Vậy cho nên hoàng hôn của cuộc đời không biết sẽ đến lúc nào, và câu thơ của HHT là lời cảnh tỉnh cho hết thảy con người trẻ, già đang sống ở thế gian.

Bốn câu thơ tiếp tác giả muốn buông bỏ những nắm níu ở đời nhưng làm sao buông bỏ được:
              
                Đêm độc hành chưa khuất
                Vụt rực rỡ nắng vàng.
                Nắm níu gì ta hỡi?
                Đời là bể trầm luân.

“Đêm độc hành chưa khuất”: Đêm chưa khuất, đời người chưa tận. “Vụt rực rỡ nắng vàng”: Phải chăng là ánh nắng chiều le lói hay sự trỗi dậy mạnh mẽ của con người trong những giây phút cuối. “Nắm níu gì ta hởi/ Đời là bể trầm luân” là tiếng kêu đau đớn tự trách móc tham vọng của chính mình chưa chịu dứt bỏ mà đi, còn ngã chấp đời nầy. 

Bốn câu thơ kế tiếp giống như  hai vế trạng, luận của một bài Đường thi, tác giả mở rộng ra suy luận của mình về chuyện phi lý của cuộc đời:  

            Lòng ngổn ngang trăm mối
            Thương chiếc lá lưng chừng.
            Thiện lương và tội lỗi
            Cách chia mỗi bước chân.

Từ một chiếc lá rụng bay dật dờ mà tác giả  chiêm nghiệm sự ngổn ngang trăm mối vì ngã  chấp của người như chiếc lá kia cứ lưng chừng chao đảo. Cái thiện và cái ác ở quá gần nhau, vì thế cái siêu thoát và cái trầm luân cũng không xa nhau mấy. Bốn câu thơ tức cảnh sinh tình đầy sự trăn trở của kiếp nhân sinh, lời thơ chùng xuống và tiếng thơ như uất nghẹn khiến người đọc không khỏi trầm tư.

Và vế  thơ cuối là một tiếng thở phào trút bỏ  mọi ưu tư:     

          Xa gần rồi cũng thế
          Nước sẽ chảy về nguồn,
          Cát bụi nào tự tại !?
          Bến Mơ lòng An Nhiên.

Tiếng thở  phào ngắn gọn ở cuối bài thơ không nói lên  được tính an nhiên tự tại trong lòng tác giả. Nhưng tiếng thở phào đó cũng nói lên được định lực có  trong người  tác giả, trút bỏ mình được phần nào vạn pháp đang khuấy động bình an tâm hồn.

Đầu đề bài thơ là “Chút An Nhiên”. Đó là ước vọng chân thành như muốn tìm chiếc phao trên biển. Biển hoặc bình an hoặc bão tố, sự an nhiên trong lòng người cũng chẳng bao giờ có một phần, một chút mà phải trọn vẹn như mặt biển kia.  Hoài huyền Thanh  muốn tìm “Chút bình an” cho mình nhưng cũng mang tâm trạng, ước vọng của hết thảy con người chúng ta. Làm sao có sự bình an khi đang đứng trước bão bùng? Chiếc thuyền con với chiếc buồm nhỏ bé có qua được đại dương đang sóng gió hay không? "Chút An Nhiên” là một bài thơ u uẩn và thánh thoát ở gần nhau như “mỗi bước chân” đi. Bút hiệu Hoài huyền Thanh theo tôi đoán có ý nghĩa là hoài vọng những điều huyền nhiệm thanh cao, cho nên tác giả luôn mơ ước những điều tốt đẹp là tất nhiên, và dĩ nhiên, ai tìm được chút an nhiên của Hoài huyền Thanh sẽ là có bình an mọi sự, ai không có một chút an nhiên ấy thì sự bình an sẽ mất .

Tôi biết tìm “Chút An Nhiên” của Hoài huyền Thanh không dễ, nhưng tôi cũng biết đây là một bài thơ hay của  một cây bút nữ mà nội tâm còn nhiều băn khoăn, trăn trở về kiếp nhân sinh. Bài thơ cho ta nhiều suy nghiệm về đời.



                            Châu Thạch



READ MORE - Châu Thạch - THẢO LUẬN BÀI THƠ "CHÚT AN NHIÊN" CỦA HOÀI HUYỀN THANH

QUÊ LỤA TÂN CHÂU - thơ Trúc Thanh Tâm





(Tặng anh: Ngy Do Thái, Lương Thư Trung và chị Lộc Tưởng)


Con nước sông Tiền già hơn trước
Đàn chim tung cánh lửng lơ trời
Hàng cây xanh ngát thời con gái
Kỷ niệm trong đời em với tôi !

Sáng nay nắng lụa vàng óng ánh
Long Sơn nhớ mãi một thời xa
Đi qua cầu sắt ngang chợ cũ
Vẫn chưa quên được Lãnh Mỹ A !

Cùng uống cà phê bên quán nhỏ
Tóc dài thoang thoảng một mùi hương
Mắt em như trói hồn ta lại
Dẫu đến bây giờ lạc dấu thương !

Chiếu rơi chầm chậm bên Núi Nổi
Nhớ em ngày đó, nhớ chiều mưa
Thanh bình ngập cả trên đồng lúa
Hạnh phúc trong ta trổ giáp mùa !

Tân Châu đổi khác xưa nhiều lắm
Cám ơn đời còn được nhớ mong
Đêm vui ai hát bài vọng cổ
Một tiếng xề chìm xuống bến sông !

Tân Châu, 8-10-2013

 TRÚC THANH TÂM
      (Châu Đốc)
______________________________

TRÚC THANH TÂM
287 đường Louis Pasteur, khóm Vĩnh Phú, phường Châu Phú A, Châu Đốc (An Giang)

Điện thoại : 0903 643751
READ MORE - QUÊ LỤA TÂN CHÂU - thơ Trúc Thanh Tâm

CHUYỆN MA - truyện ngắn Võ Văn Luyến



Võ Văn Luyến



1
Đấy là ngôi đền nơi ngã ba. Bao quanh, những bụi tre bị bom phạt hồi chiến tranh còn trơ lại gốc già lốm đốm giờ đã nảy hàng trăm cây mới ken thành dải dài thẫm đặc màu diệp lục. Trời chạng vạng, người to gan nhất làng không dám tới gần. Trẻ con hoang nghịch đem ma đền ra dọa mặt xanh đít nhái, mấy đứa trắc nết còn phải sợ. Bố tôi thời còn trai trẻ tuần canh đêm gặp kẻ trộm vặt rượt đuổi nó chạy về phía đền cũng chùn chân. Hư thực chẳng rõ nhưng nghe gai gai xương sống, chỉ thấy những khi tối trời lũ ma trơi lập lòa chớp đỏ liên hồi lẫn trong tiếng gió thầm thì hoang dại, cỏ cây nhập nhòa như hình bóng con người. Nhưng câu chuyện nóng sốt kéo sự quan tâm nhiều hơn lúc này là sự kiện cô Lựu có bầu. Thế là chuyện ma tha sang chuyện người. Đầu làng cuối xóm tai nọ chuyển sang tai kia chuyện “cô gái ngoan” lắm tình tiết ly kỳ hấp dẫn. Thiếu nữ ngủ ngày ắt là lấy ma, vì hiếm thấy ra đường ban ngày ban mặt. Thằng Đảo bạo trợn, ngắm nghé lân la quanh nhà, thấy Lựu hay vắng lúc tối trời. Hắn nói đích thị cô ta là ma đầu thai. Thằng Nghị thì dứt khoát đinh đóng cột:

- Cả làng này ai cũng đen không nhiều thì ít, còn cô ấy trắng như trứng gà bóc, mắt lại thăm thẳm thế kia. Tui đi nhiều, thấy nhiều bức tượng đức mẹ đẹp giống Lựu như đúc khuôn. Họ là thần thánh, còn cô rõ văn ràng là ma sống.

Người làng tôi đa số thất học, nghe hắn nói sấp ngửa thì tin ngay. Thế rồi chiến tranh bùng nổ, chuyện con – người – ma lại bỏ ngỏ và lãng quên.


2
Tôi đi học may. Tập sự ngày chỉ mỗi việc xăm khuy đơm cúc. Rỗi thì pha trà mời khách, điếu đóm giúp thầy. Thầy dạy may của tôi tính cẩn trọng, trau chuốt từng đường kim múi chỉ. Nếu những tín đồ tử vì đạo thì ông trọn đời sống chết với nghề. Nó gần với nỗi đam mê cảm hứng của người sáng tạo nghệ thuật. Những nét hoa văn trên tấm vải được chọn cắt đặt đúng chỗ tôn lên vẻ duyên dáng người mặc. Qua bàn tay tài nghệ của ông, già trẻ gái trai đến đặt hàng rất hài lòng. Tất nhiên còn ở lẽ khác, ông biết làm lợi cho khách và khi cần giúp không tính đến chuyện tiền nong. Khách hàng đến may nhiều vô kể, cũng có dăm ba người khó tính nhưng không kiệm lời khen. Gần thầy, tôi học được rất nhiều điều hay và lắng nghe bao chuyện lạ. Nhiều mảnh đời có số phận đặc biệt tìm đến ông, ngoài may mặc, còn cần đến chia sẻ, cảm thông. Có vị khách quen, trầm ngâm bên thầy, ngồi kể:

- Anh biết không, sinh ra ở đời, một đứa con hoang không biết danh tánh, cha mẹ là ai có khi không hình dung ra nỗi đau cụ thể như thế nào. Còn tôi có họ có tên hẳn hoi buộc phải thay tên đổi họ. Từ Hà ra Nguyễn vì cần một nấm mồ sống, dân ngụ cư mà. Cái làng tôi nghe hay mà không lương thiện. Mấy nóc nhà đơn thương độc mã, biết kêu ai. Làm người không xong thì làm ma vậy.

Tôi làm ma lương thiện – Ngừng một lúc, rồi ra ấm ức dồn nén bấy nhiêu năm cần trút hết, ông nặng giọng – Đói ra ma cả thôi. Ngày ấy, tôi là thằng ăn trộm “điệu nghệ” nhất làng nhưng lấy cái lẽ công bằng làm mục đích. Đối tượng mục kích là nhà giàu, kế đến là bọn cường hào ác bá. Ăn trộm là hình thức cảnh cáo kẻ ăn trên ngồi trốc mình và để sẻ chia với người bị nợ áo cơm đẩy vào khốn cùng. Có bữa đến thị sát một nhà nọ, nấp sau khóm môn, chủ nhà ra tè ướt đầu lẫn tay chân mình mẩy. Nhà khác thì mới đột nhập nhưng bị phát hiện, chủ nhà hô hoán làm cả xóm đèn đuốc rực trời. Tiên liệu tức thời sẽ khó có lối thoát, nhanh chân nhờ ngón võ gia truyền, tôi nhờ bồ thóc trên trần nhà mà thoạt nạn,...

Tôi đã sống những ngày nhạt phèo như thế. Và thật bất ngờ, Lựu đến cảm hóa tôi. Tình yêu làm đời tôi đổi hướng. Kể ra thì tình yêu bắt đầu từ phía tôi, còn động lực của Lựu bắt đầu từ lòng vị tha. Thú thực, buổi đầu lòng tự trọng của thằng con trai trong tôi đã nảy ra nhiều lời cay độc, tục tằn. Nói toạc ra những điều đã làm vì lẽ gì. Lựu không giận mà ngược lại ngày càng yêu mến tôi nhiều hơn. Cứ thế, như lửa ngún, nhưng nỗi buồn sớm dập tắt niềm vui. Đó là chuyện tày trời không chồng mà chửa của Lựu. Cái hố định kiến ngăn chúng tôi không thể vượt qua nổi. Chính ngôi đền, chỗ an toàn nhất dành cho chúng tôi thở than chuyện khó ăn khó ở. Sự đời trái ngang, khấn khứa thần thánh cũng không xoay chuyển được, chỉ mình tự cứu mình thôi.
Nhấp ngụm trà mạn, khuôn mặt hằn gai góc ở ông như giãn ra và câu chuyện chuyển một cách hào hứng bất ngờ:

- À, suýt quên mấy con ma trơi trời sợ. Thú vị lắm nhé. Mới đây, tôi đọc được ở một tờ báo người ta đem gói quà. Họ nói đó chính là lũ đom đóm. Hắn huyền hoặc đời người ghê thế nhưng lại có một đời sống kỳ tuyệt. Mùa giao cấu là lúc đóm đực bay đi cùng với việc đánh tín hiệu bằng những chớp sáng liên tục. Đóm cái nhận được, nếu đồng tình, giây phút thần tiên khắc đến và sau phút ấy, “thăng thiên” luôn. Con đốm cái sống để thực thi thiên chức bảo tồn nòi giống. Ai bảo tình – yêu – ma – trơi không đáng nói, anh nhỉ?
Nhìn sang ông, tôi nhận ra nụ cười xa xót như bông hoa cuối mùa vừa tươi lại.

Báo Quảng Trị, số cuối tuần, ra ngày 27/6/1998

VVL
READ MORE - CHUYỆN MA - truyện ngắn Võ Văn Luyến

CHẠM MẶT - thơ Trương Nguyễn





(tặng Phan Thành Minh)


Chưa lần gặp
có nhau lâu lắm
Trên mặt người tôi thấy chính tôi
Những dọc ngang năm tháng buồn vui
Tay chạm cốc
                rung lên óng ánh...


Uống trời xanh
Đôi môi khô khát
Đọc câu thơ
Trăm năm vút đi như gió
Vun vén - kiếm tìm
ngày mai về cát bụi
Nỗi nhớ bỗng xa xăm


Con tằm
nhã tơ tím tái
vật vã trái ngang
và mong manh
Hãy cạn hởi những ly đầy
đôi môi run rẩy

Ngày mai có xa đến mấy.....?

Trương Nguyễn
READ MORE - CHẠM MẶT - thơ Trương Nguyễn