|
Bộ trưởng Bộ GD-ĐT Phạm Vũ Luận (ngoài cùng, bên trái) trao máy tính cho thầy trò Trường THCS Triệu Thành. Ảnh: Nguyễn Hương - dantri.com.vn |
Ai đã một lần đến Triệu Phong, có dịp về Triệu
Thành – mãnh đất đầy nắng gió- nơi đã từng hiến
tặng cho đời những con người, những tấm lòng cao cả,
giàu nghĩa khí và đức hy sinh. Cũng chính trên mãnh đất
này đã một thời máu lửa chiến tranh tàn khốc làm nung
nấu lên trong mỗi con tim ngọn lửa căm thù và ý chí
quyết tử vì non sông gấm vóc. Vẫn còn đó
những con người của ngày hôm qua, gặp gỡ trò chuyện
với họ mà lòng thèm khát được sống lại những giây
phút hào hùng, những khoảnh khắc thiêng liêng của quá
khứ. Bước đi trên những miền quê của Triệu Thành, chúng ta có cảm giác như được tắm mình trong không khí
trong lành, được hoà mình trong những tâm hồn trắng
trong tinh khiết. Cảm giác ấy như thôi thúc những con
người làm nghề dạy học trăn trở, day dứt bởi những
đổi thay trong nhận thức của biết bao người mẹ đã
vì manh áo miếng cơm chưa tươm tất mà phải thay đổi
suy nghĩ vì một đứa con đang trong độ tuổi học trò không
mặn mà, không thiết tha khi cắp sách đến trường
làng. Hoặc một người bố ngày đêm trên con thuyền
nhỏ men dòng Vĩnh Định với ao ước có một mẻ cá
đủ nuôi sống qua ngày cả một gia đinh với đàn con bé
bỏng đang mang trong mình cái nỗi niềm vì một cậu con
trai vừa bước sang tuổi thứ mười hai phải gác bút
nghiên bởi không đủ kế sinh nhai.
Nỗi buồn niềm vui xen lẫn trong trai tim cháy bỏng yêu
thương với những khao khát dâng trào từ đáy lòng của
những nhà kiến trúc dựng xây những tâm hồn trong trắng
như pha lê đang đối mặt với những xô bồ từng ngày
diễn ra bên lề cuộc sống. Ngắm nhìn những cô bé
tuổi mười lăm ngồi bên hàng quán bán những cây
kem, những cậu con trai chưa học xong lớp 8 đang chèo
thuyền xuôi ngược trên sông lòng ai chẳng đau thắt. Cuộc
sống là như vậy, tạo hoá cho con người quyền được
sống, quyền được “Tự do” nhưng không phải vì thế
mà chúng ta làm ngơ với “kiểu tự do” của
trẻ thơ khi chưa hoàn thành chương trình bậc học
phổ thông.
Đối mặt với cuộc sống, biết bao thách thức đòi
hỏi con người phải có đủ nghị lực vượt qua. Bên
cạnh những mảng đời lận đận chưa tìm ra cho mình
hướng đi của cuộc sống, chúng ta vẫn thấy đâu đó
trên những miền quê nghèo của Triệu Thành những bông
hoa toả ngát hương thơm bên đồng cỏ mênh mông, bên
những dòng sông thơ mộng. Từ trong ánh bình minh của một
buổi sáng trời trong mây tạnh, ta vẳng nghe đâu đó tiếng
hát trong trẻo của một bé gái ngân lên. Chúng tôi bắt
gặp trong ánh mắt của em một niềm vui khôn xiết, trao
đổi trò chuyện với tôi trong dáng vẻ rụt rè của một
người học trò thực thụ mới thấu hiểu ra cô bé ấy
là con một bà mẹ nông dân nghèo, có chồng mất sớm
phải tần tảo nuôi hai đứa con từ tấm bé, cô gái
vừa tốt nghiệp xong bậc trung học phổ thông năm 2007 và
con đường vào ngưỡng cửa trường đại học đang mở
rộng đón bước chân của một con người chịu khó miệt
mài đèn sách vượt qua những rào chắn cuộc sống, những
tự ái đời thường để vươn tới con đường thành
đạt.
Với niềm háo hức say mê của một con người đi tìm
những ngọn đèn trong giông bão, chúng tôi tiếp tục cuộc
hành trình về với thôn Tân Đức xã Triệu Thành -
một làng quê ven sông bốn mùa trên con đò xuôi ngược
bằng nghề đánh cá với niềm ước ao bé nhỏ có đủ
cho cuộc sống thường ngày, đây còn là một mãnh đất
gắn bó với biết bao mãnh đời bất hạnh, tuổi thơ sớm
phải giã từ mái trường làng cùng mẹ cùng bố “Đi
tìm bãi cá” mà trong mình chưa có được cái chữ để
đọc, để viết. Hành trang bước vào cuộc sống
của những cậu bé chỉ có thế. Trong những gia đình
chúng tôi đến để làm công tác điều tra phổ cập giáo
dục bậc THCS vào dịp hè 2007, niềm xúc động đến
trào nước mắt khi tâm sự cùng chị Lành có chồng là
anh Phạm Thanh đang bị bệnh nằm chạy thận ở bệnh
viện Trung ương Huế - một trụ cột của gia
đình vậy mà giờ đây cả vợ và con phải chạy xuôi
chạy ngược để có được đồng tiền cho chồng chống
chọi với bệnh tật, vượt qua hiểm nguy. Không những
thế, chị Lành còn phải lo cho những đứa con hiếu học
ngày đêm miệt mài với đèn sách với những mong ước
khiêm tốn là được vào trường chuyên nghiệp để sau
này giúp gia đình thoát ra khỏi cái cảnh chạy cơm từng
bữa và cũng tự hào thay chị Lành đã làm được điều
mà cậu con trai của chị khao khát bấy lâu.
Câu chuyện của chị Lành như một thôi thúc cho đoàn
điều tra phổ cập của chúng tôi tiếp tục đi vào mọi
ngõ ngách cuộc sống để tìm đâu đó những cuộc đời,
những con người có cùng cảnh ngộ như chị. Dẫu
cho cái nắng cuối hè còn gay gắt, anh em đã thấm
mệt nhưng lại được tiếp sức bởi một luồng
gió đầy sinh khí tạo cảm giác sảng khoái lạ thường,
thế là Đoàn điều tra tiếp tục về với An
Tiêm, Cổ Thành – nơi chúng tôi đến lại là những
làng quê làm lúa, dân đông ruộng ít, quanh năm tần
tảo cày xới để có được lưng bát cơm nuôi sống
con người, chứ không mong muốn gì hơn là có của ăn của
để. Gặp gỡ và tâm sự với anh Lê Văn Chính -
trưởng thôn Cổ Thành chúng tôi mới thấu hiểu những
nỗi lòng cùa người dân - Anh nói với một niềm
hứng khởi “Triệu Thành có được ngôi trường THCS
như hôm nay thì con em chúng tôi đỡ vất vả, vì cứ vào
mùa tựu trường lại phải tính toán làm sao để có được
mấy trăm nghìn mua cho con chiếc xe đạp, chưa kể đến
nào sách, nào vở, áo quần, rồi học phí, xây
dựng… Nhiều gia đình không có được dăm ba trăm
bạc phải ngậm đắng nuốt cay cho con nghỉ học, bây giờ
thì khác rồi, ngôi trường mới xinh xắn mọc lên, những
người làm cha làm mẹ như chúng tôi không còn bận tâm
như mọi năm mà chỉ lo làm sao con cái học giỏi để sau
này thoát ra khỏi cái đói cái nghèo thế là sướng lắm
rồi”. Sau những lời tâm sự, anh dẫn chúng tôi đến
một gia đình được coi là mẫu mực trong thôn về tinh
thần vượt lên nghèo khó nuôi các con ăn học thành đạt
đó là anh Hồ Văn Quý bồ của em Hồ Trung Thành lúc
ấy đang học lớp 9A trường THCS xã Triệu Thành năm
học 2007-2008, có thể nói rằng trong một hoàn cảnh
khá đặc biệt : Đây là một gia đình hai vợ chồng
quanh năm tần tảo làm ruộng để nuôi bốn con
nhỏ với ông bà song thân đã ngoài tám mươi tuổi, anh
Quý ngoài công việc ruộng vườn còn làm đủ mọi nghề, chỉ trừ những nghề bất lương phạm pháp, miễn sao có tiền bồi bổ sức khoẻ bố mẹ già,
sắm vở sách cho con đến trường. Trong khó khăn chồng
chất, anh vẫn có một niềm hạnh phúc hơn người là
những đứa con đều học giỏi, riêng em Hồ Trung Thành
liên tục đạt danh hiệu học sinh giỏi ở trường
THCS. Ngoài sự động viên của thầy cô, bạn bè, và
gia đình, hàng năm Thành vinh dự được Tổ chức Phi Chính phủ tặng học bổng CI .Tuy rất nhỏ bé
nhưng đó còn là nguồn động viên, sẻ chia cho những
mãnh đời bất hạnh như em để vươn lên học giỏi
xuyên suốt thời gian học tập dưới mái trường THCS Triệu
Đông, và cả năm cuối cấp trên mái trường mới
lập lại: Trường THCS Triệu Thành - Nơi em sinh
ra và lớn lên, nơi mà em đã từng khao khát thèm muốn
được học gần nhà để có điều kiện động
viên bố, an ủi sẻ chia cùng mẹ.Từ giã gia đình anh Hồ
Văn Quý, sau khi nghỉ lại bên hàng quán ăn vội mỗi
người một mẫu bánh ngọt, chúng tôi đến thôn Hậu Kiên
vừa lúc trời xế chiều và tìm gặp anh Nguyễn
Tài -Trưởng thôn để hiểu thêm một số
nhân tố điển hình về tinh thần vượt khó vươn lên
học giỏi ở địa phương này và một
điều thú vị cho đoàn chúng tôi khi qua trò chuyện
với anh thì mới vỡ lẻ là chính ngay gia đình của
người trưởng thôn đang trong độ tuổi năm mươi này là
một ngọn đèn toả sáng giữa đời thường của
cái “Làng nghèo Chợ Sãi” anh nói với chúng tôi “cái
làng nhỏ vên sông Vĩnh Định này, ngoài cái đất
làm nhà ra chẳng có một mãnh vườn nào có thể sản
xuất ra được hoa màu, dân làng tôi xưa nay sống
được là nhờ ở cái chợ Sãi bé tí, một
xí nghiệp bánh kẹo thủ công của một gia đình trong
thôn có thể giải quyết được công ăn việc làm cho dăm
bảy người trong xóm, một gánh bún bán rong cũng thu được
một khoản tiền nho nhỏ trang trải cuộc sống, ngoài
những công việc đó ra bà con dân làng phải tần tảo
gồng gánh lên tận “Chợ Tỉnh” (Đây là tên gọi
mà xưa nay người “làng chợ Sải” giành để gọi “chợ thị xã Quảng Trị”), một khu chợ sầm uất ở
phía Nam tỉnh, sau chợ Đông Hà”. Anh Tài cười và vui vẻ
tâm sự tiếp: “Nếu nói một cách khách quan về tấm
gương vượt khó của Hậu Kiên, thì con em chúng tôi đều
xứng đáng cả. Bởi một lẻ mọi đứa
trẻ làng tôi đều biết vượt lên chính
mình, hoàn cảnh gia đình mình để học giỏi và thành
đạt. Có thể nói với niềm tự hào : xưa nay Hậu
Kiên là thôn ít học sinh bỏ học nhất của Triệu Thành,
trong tổng số 107 em bỏ học theo số liệu điều tra năm
2007 thì chúng tôi chỉ một vài cháu”. Hậu
Kiên đúng là tấm gương vượt khó - theo suy
nghĩ của anh Tài và cũng chính là suy
nghỉ của chúng tôi - những người làm công
tác giáo dục. Tuy nhiên trong cái rộng lớn của xã
hội thì Hậu Kiên vẫn có những điểm sáng đặc trưng
mà gia đình anh Tài trưởng thôn có lẻ là một mẫu
mực. Một gia đình hai vợ chồng với năm cô con gái
đều đang đi học, trong đó, có hai đứa con đầu
đang tốt nghệp đại học, chuẩn bị hành trang bước
vào đời, đứa bé nhất đang học tiểu học và
một cháu đang học THPT, đứa kế út là em
Nguyễn Trần Phương Nguyên đang học lớp 9
và là một Liên Đội trưởng trường THCS
Triệu Thành năng động sáng tạo và táo bạo.
Tất cả học rất giỏi, các cháu đi học dựa vào
sức lao động một nắng hai sương của bố mẹ ngày đêm
tần tảo nhọc nhằn, những đứa con hiếu thảo của anh
chị đã không phụ lòng mẹ cha, học tập hết mình,
giúp đỡ bố mẹ hết mình một khi có thời gian rảnh
rỗi. Nhìn vào cái tổ ấm của gia đình anh thôn
trưởng Hậu Kiên mà mỗi chúng tôi thật sự thèm
khát, bí quyết để có được một gia đình như vậy
hẳn mọi người ai cũng mong muốn tiếp xúc để anh
Tài “bật mí” và rút ra từ người nông
dân ấy bí quyết nuôi dạy con
cái và chèo chống đưa con
thuyền vững lái vươn đến tương
lai.
Trong phạm vi của bài viết, chúng tôi không có tham
vọng xây dựng một tác phẩm văn chương, mà chỉ qua đây
để cho mọi người - những ai quan tâm đến giáo dục
Triệu Thành, một xã vùng ven đô lắm lúc gặp khó
khăn bế tắc trong công tác phổ cập giáo dục bậc
THCS mà ngành giáo dục cấp trên
phải vào cuộc, ròng rã mấy năm trời vượt
qua những hoàn cảnh khó khăn của những đêm rét thấu
da, những ngày hè nắng lửa, những thầy giáo, cô
giáo từ trường THCS Triệu Đông được Phòng GD &
ĐT Triệu Phong giao trách nhiệm tổ chức điều tra,
mở lớp BTVH
bất chấp mọi hoàn cảnh đến với Triệu Thành với tất cả nhiệt tâm
của người làm công tác giáo dục để dạy
cho con em - những đứa trẻ bất hạnh vì hoàn cảnh
nghèo khổ không được đi học.Vậy mà giữa cái bề bộn
của cuộc sống, có những tấm gương đáng quý - biết
vượt lên hoàn cảnh, biết khắc phục mọi điều kiện, biết chiến thắng chính mình để cho trẻ đến trường
và học giỏi. Được tắm mình trong ánh nắng chan
hoà của bầu không khí ấm áp tình người, bên
cạnh những người bố người mẹ, chúng ta vẫn không nén
được những xúc động trước những nghĩa cử cao
quý của những đứa trẻ biết sẻ chia mọi
cảnh ngộ gia đình, thường xuyên làm vui lòng mẹ được
lòng cha, đó chính là những ngọn đèn sáng trong
giông bão, những phần thưởng cao quý mà các em dâng tặng
cho những người thân yêu của mình.
Triệu Thành, 30/ 4/ 2008
Lê Cảnh Biểu