Chúc Mừng Năm Mới

Kính chúc quý bạn năm mới vạn sự an lành

Sunday, August 13, 2017

NGHE LÒNG VỖ NHỊP - Thơ Tuyền Linh


Tác giả Tuyền Linh


NGHE LÒNG VỖ NHỊP

Trời tháng 7 dưới mưa phùn lắc thắc
Ta một mình đứng giữa khối thinh không
Nhớ cái thuở em qua… vàng áo lụa
Mỗi gót son là mỗi nhịp tim mòn…

Ôm một nỗi u tình đang trầm tích
Dưới đáy hồn chìm lỉm những cô đơn
Bỗng sống lại những ngày xưa tháng cũ
Nghe mưa ngâu thấm đẫm những tủi hờn

Giấu hoài niệm xanh rêu ngày ly biệt
Ta nghe lòng chìm nổi những mùa trăng
Em có qua đường cây me lá đổ
Nhặt giùm ta những yêu dấu muộn mằn

Đường Sài Gòn vẫn đèn xanh đèn đỏ
Dấu chân in dĩ vãng chẳng phai mờ
Nơi góc phố lời hẹn xưa còn đó
Áo ai bay phấp phới trắng cơn mơ

Ta đang nghe những lời yêu mật ngọt
Cháy trong ta rạo rực tuổi học trò
Nụ hôn đầu vẫn còn in môi mắt
Ngàn năm sau ta cũng chẳng bán, cho

Nên ta vẫn nuôi tình trong góc khuất
Những hạt tình vẫn nở nụ đâm chồi
Dù ngày tháng cứ bào mòn thân xác
Sá gì đâu mớ da thịt tanh hôi !

Ta còn đây những muôn ngàn ký ức
Tiếp nhựa lên nuôi dưỡng tâm thức mình
Ta đứng giữa khối thinh không trầm lặng
Lắng nghe em thỏ thẻ tận buồng tim

Tuyền Linh






READ MORE - NGHE LÒNG VỖ NHỊP - Thơ Tuyền Linh

CHIẾC LÁ - Thơ: Trầm Hương - Phổ nhạc: Nguyễn Văn Thơ - Hòa âm: Phan Thanh Hùng - Ca sĩ: Lệ Tuyền

READ MORE - CHIẾC LÁ - Thơ: Trầm Hương - Phổ nhạc: Nguyễn Văn Thơ - Hòa âm: Phan Thanh Hùng - Ca sĩ: Lệ Tuyền

TÌNH THÔI ĐÃ MẮT - Thơ Trương Thị Thanh Tâm


Tác giả Trương Thị Thanh Tâm

Tình Thôi Đã Mất 
              
Sao năm tháng cứ nhìn tôi hờ hững 
Mà tình si vẫn nồng thắm trao anh 
Dù nợ duyên biết chắc sẽ không thành 
Còn gì đâu...cuộc tình thôi đã lỡ 

Đâu thể quên, đôi khi chưa kịp nhớ 
Tình vẫy tay kỷ niệm vẫn đong đầy 
Mối duyên đầu còn ánh mắt mơ say 
Con phố cũ, Bằng Lăng vừa thay lá 

Anh có biết thời gian đâu vội vã 
Cớ sao người lại hờ hững quay lưng 
Biết sẽ đau,nhưng tình chẳng kịp dừng 
Đêm chưa ngủ tiếng vạc buồn rưng rức 

Rồi mai kia không còn nghe tiếng nấc 
Đời có vui, khi tô lại chút son môi?
Má thôi hồng, đường mòn dấu đơn côi 
Đừng quay lại... cuộc tình thôi đã mất!
             Trương Thị Thanh Tâm 
                         Mỹ Tho


READ MORE - TÌNH THÔI ĐÃ MẮT - Thơ Trương Thị Thanh Tâm

ĐƯỜNG THI – CHỦ ĐỀ BIÊN TÁI (KÌ 15) - Nguyễn Ngọc Kiên chọn dịch và giới thiệu thơ



          Nguyễn Ngọc Kiên



             ĐƯỜNG THI – CHỦ ĐỀ BIÊN TÁI (KÌ 15)    

NHÀ THƠ ĐỖ MỤC

Đỗ Mục 杜牧 (803-853) tự Mục Chi 牧之, hiệu Phàn Xuyên 樊川, người Vạn Niên, quận Kinh Triệu (nay là Trường An, tỉnh Thiểm Tây). Ông nội Đỗ Hựu vừa là một tể tướng giỏi về lý tài, vừa là một sử gia biên soạn sách Thông điển. Anh là Đỗ Sùng, phò mã, làm đến tiết độ sứ, rồi tể tướng. Đỗ Mục có dáng dấp thanh tú, tính thích ca nhạc, ưa phóng tong, còn nhỏ đã nổi tiếng văn tài. Khi mới lên kinh sư, được Thái học bác sĩ Ngô Vũ Lăng đưa thư văn đến cho quan chủ khảo là thị lang Thôi Uyển xem. Thôi rất kinh ngạc về bài A Phòng cung phú. Năm 828, hai mươi sáu tuổi, ông đỗ tiến sĩ, lại đỗ luôn khoa chế sách Hiền lương phương chính, được bổ chức hiệu thư lang ở Sùng văn quán, rồi ra làm đoàn luyện tuần phủ tại Giang Tây, sau đó đến Hoài Nam làm thơ ký cho tiết độ sứ Ngưu Tăng Nhụ, lại đổi về làm giám sát ngự sử tại Lạc Dương. Năm 835, ông đi chơi Hồ Châu, rồi cứ bị đổi làm thứ sử hết nơi này đến nơi khác (Hoàng Châu, Từ Châu, Mục Châu). Năm 849, ông nhờ một người bạn làm tướng quốc xin cho về thái thú Hồ Châu, sau đổi khảo công lang trung tri chế cáo, và cuối cùng làm Trung thư xá nhân. Tác phẩm có Phàn Xuyên thi tập (20 quyển), chú giải Tôn Vũ binh pháp (13 thiên, do Tào Tháo soạn). 
                                                       (Theo thivien.net)

代人寄遠其一- 杜牧
河橋酒旆風軟, 
侯館梅花雪嬌。 
宛陵樓上瞪目, 
我郎何處情饒。

ĐẠI NHÂN KÍ VIỄN KÌ 1 – ĐỖ MỤC
Hà kiều tửu bái phong nhuyễn, 
Hầu quán mai hoa tuyết kiều. 
Uyển Lăng lâu thượng trừng mục, 
Ngã lang hà xứ tình nhiêu?

Dịch nghĩa 
THAY LỜI NGƯỜI GỬI ĐI XA KÌ 1 – ĐỖ MỤC
Bên cầu sông, lá cờ quán rượu bay mềm mại trong gió, 
Trong dinh quan quyển hoa tuyết mai nở đẹp. 
Từ lầu cao ở Tuyên Thành mắt nhìn xa xăm, 
Người chồng đa tình của thiếp đang ở nơi nào?

Dịch thơ:
THAY LỜI NGƯỜI GỬI ĐI XA KÌ 1 – ĐỖ MỤC
Bên cầu sông lá cờ bay trong gió
Dinh quan tuyết mai nở thắm tươi
Tuyên Thành mắt ngắm xa vời
 Chồng đa tình đang ở nơi xứ nào?

代人寄遠其二 - 杜牧
繡鈴任垂蓬髻, 
丁香閑結春梢。 
剩肯新年歸否, 
江南綠草迢迢。

ĐẠI NHÂN KÍ VIỄN KÌ 2 – ĐỖ MỤC
Tú linh nhậm thuỳ bồng kết, 
Đinh hương nhàn kết xuân tiêu. 
Thặng khẳng tân niên quy phủ? 
Giang nam lục thảo điều điều.

Dịch nghĩa 
THAY LỜI NGƯỜI GỬI ĐI XA KÌ 2 – ĐỖ MỤC 
Chuông thêu rủ hững hờ trên búi tóc rối, 
Mặc cây đinh hương mùa xuân đã kết trái trên ngọn. 
Xin chàng hãy khẳng định năm mới có về nhà hay không? 
Cỏ ở Giang Nam xanh tươi và trải dài xa xăm.

 Dịch thơ: 
THAY LỜI NGƯỜI GỬI ĐI XA KÌ 2 – ĐỖ MỤC
Chuông thêu rủ hững hờ tóc rối, 
Mặc đinh hương kết trái mùa xuân 
Chàng ơi chàng có về chăng? 
Giang Nam cỏ mướt giăng giăng trải dài.

NHÀ THƠ NHUNG DỤC

Nhung Dục 戎昱 người Kinh Nam (nay thuộc Giang Lăng, Hồ Bắc, Trung Quốc), đỗ tiến sĩ. Khi Vệ Bá Ngọc giữ Kinh Nam, ông làm tòng sự. Năm Kiến Trung, ông làm thứ sử Thần, Kiền Châu. Thơ có 5 quyển, biên thành 1 quyển trong "Toàn Đường thi".

塞下曲 -戎昱
漢將歸來虜塞空, 
旌旗初下玉關東。 
高蹄戰馬三千匹, 
落日平原秋草中。

Phiên âm:
TÁI HẠ KHÚC – NHUNG DỤC – TRUNG ĐƯỜNG
Hán tướng quy lai lỗ tái không, 
Tinh kỳ sơ há Ngọc Quan đông. 
Cao đề chiến mã tam thiên thất, 
Lạc nhật bình nguyên thu thảo trung.

Dịch nghĩa:
KHÚC HÁT DƯỚI ẢI – NHUNG DỤC 
Khi tướng nhà Hán trở lại thì biên giới đã vô sự, 
Cờ quạt kéo tới phía đông ải Ngọc Môn. 
Ba ngàn ngựa chiến hí vang, 
Nắng chiều về trên đồng cỏ mùa thu.


Dịch thơ:
KHÚC HÁT DƯỚI ẢI – NHUNG DỤC 
Tướng đến biên thùy vạn sự thông
Tinh kì rợp đất Ngọc Môn đông
Ba ngàn ngựa hí vang trời đất
Nắng chiếu cỏ thu khắp cánh đồng.

NHÀ THƠ SẦM THAM

Sầm Tham 岑參 (715-770) tổ tiên ở Nam Dương sau di cư tới Giang Lăng, dòng dõi của tể tướng Sầm Văn Bản 岑文本 (595-645), thi nhân đời Đường đại biểu cho thơ biên tái cùng với Cao Thích 高適. Tác phẩm có "Sầm Gia Châu thi tập" 岑嘉州詩集.

涼州館中與諸判官夜集 – SẦM THAM
彎彎月出挂城頭, 
城頭月出照涼州。 
涼州七里十萬家, 
胡人半解彈琵琶。 
琵琶一曲腸堪斷, 
風蕭蕭兮夜漫漫。 
河西幕中多故人, 
故人別來三五春。 
花門樓前見秋草, 
豈能貧賤相看老。 
一生大笑能幾回, 
斗酒相逢須醉倒。

LƯƠNG CHÂU QUÁN TRUNG DỮ CHƯ PHÁN QUAN DẠ TẬP – SẦM THAM
Loan loan nguyệt xuất quải thành đầu, 
Thành đầu nguyệt xuất chiếu Lương Châu. 
Lương Châu thất lý thập vạn gia, 
Hồ nhân bán giải đàn tỳ bà. 
Tỳ bà nhất khúc trường kham đoạn, 
Phong tiêu tiêu hề dạ man man, 
Hà Tây mạc trung đa cố nhân. 
Cố nhân biệt lai tam ngũ xuân. 
Hoa môn lâu tiền kiến thu thảo, 
Khởi năng bần tiện tương khan lão. 
Nhất sinh đại tiếu năng kỷ hồi, 
Đẩu tửu tương phùng tu tuý đảo.

Dịch nghĩa:
TẠI SẢNH ĐƯỜNG LƯƠNG CHÂU CÙNG CÁC PHÁN QUAN TỤ HỌP ĐÊM – SẦM THAM
Trăng cong cong ló ra treo ở đầu thành, 
Trăng ra khỏi đầu thành chiếu khắp Lương Châu. 
Lương Châu có bảy xã gồm mười vạn nóc nhà, 
Người Hồ một nửa biết chơi đàn tỳ bà. 
Tỳ bà mà tấu lên một khúc khó mà không đau lòng, 
Gió thổi vù vù chừ đêm dài dằng dặc. 
Trong trướng phủ ở Hà Tây này đa phần là bạn cũ, 
Bạn cũ vì đã xa nhau ba năm xuân. 
Thấy cỏ thu đang vàng úa trong cổng hoa trước lầu, 
Há chẳng thấy gặp nhau ai nấy đều đã già nua. 
Trong cuộc đời phỏng được bao lần vui cười lớn, 
Gặp nhau đây hãy nâng chén rượu uống cho say gục mới thôi nha.

Sầm Tham làm bài này khoảng năm 754 khi làm phán quan cho tiết độ sứ Phong Thường Thanh và rất được họ Phong quý mến.

Dịch thơ:
TẠI SẢNH ĐƯỜNG LƯƠNG CHÂU CÙNG CÁC PHÁN QUAN TỤ HỌP ĐÊM – SẦM THAM
Trăng cong ló ở thành đầu
Trăng lên chiếu khắp Lương Châu đó mà!
Lương Châu bảy xã vạn nhà
Người Hồ một nửa tì bà tinh thông
Tì bà tấu khúc đau lòng
Gió vù vù thổi đêm không hết sầu
Hà Tây bạn cũ nay đâu, 
Bạn cũ xa cách nỗi sầu  ba lăm. 
Cỏ thu vàng úa trên giàn 
Gặp  nhau ai nấy đã tàn cả thôi. 
Đời này bao trận vui cười 
Gặp nhau nâng chén rượu mời cho say.

從軍行其二 - 
琵琶起舞換新聲, 
總是關山舊別情。 
撩亂邊愁聽不盡, 
高高秋月照長城。

Phiên âm:
TÒNG QUÂN HÀNH KÌ 2 – VƯƠNG XƯƠNG LINH
Tỳ bà khởi vũ hoán tân thanh, 
Tổng thị quan san cựu biệt tình. 
Liêu loạn biên sầu thính bất tận, 
Cao cao thu nguyệt chiếu Trường Thành.

Dịch thơ:
BÀI CA TÒNG QUÂN KÌ 2 – VƯƠNG XƯƠNG LINH
Tì bà điệu mới đổi âm thanh
Vạn dặm quan san cách biệt  tình
Biên ải nỗi sầu nghe chẳng dứt
Trăng thu vời vợi chiếu Trường Thành.

NHÀ THƠ LƯU TRƯỜNG KHANH

Lưu Trường Khanh 劉長卿 (709-780), tự Văn Phòng 文房, người Hà Gian (nay là huyện Hà Gian, tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc) đỗ tiến sĩ năm Khai Nguyên thứ 21, làm quan đến thứ sử Tuỳ Châu. Tác phẩm có Lưu Tuỳ châu tập.

平蕃曲其三 -劉長卿
渺渺戍煙孤, 
茫茫塞草枯。 
隴頭那用閉, 
萬里不防胡。

Phiên âm:
BÌNH PHIÊN KHÚC KÌ 2 – LƯU TRƯỜNG KHANH
Diểu diểu thú yên cô, 
Mang mang tái thảo khô. 
Lũng đầu na dụng bế, 
Vạn lý bất phòng Hồ.

Dịch nghĩa:
KHÚC HÁT BÌNH PHIÊN KÌ 2  – LƯU TRƯỜNG KHANH
Hoang hoải khói biên trơ 
Mênh mang cỏ ải khô 
Đầu non nào cần khép 
Muôn dặm không ngừa Hồ


Dịch thơ:
KHÚC HÁT BÌNH PHIÊN KHÚC (KÌ 2)  – LƯU TRƯỜNG KHANH
Khói biên hoang hoải trơ
Mênh mang cỏ ải khô
Đầu non nào cần đóng
Vạn dặm không phòng Hồ.



平蕃曲其三 -劉長卿
絕漠大軍還, 
平沙獨戍閒。 
空留一片石, 
萬古在燕山。

BÌNH PHIÊN KHÚC KÌ 3 – LƯU TRƯỜNG KHANH
Tuyệt mạc đại quân hoàn, 
Bình sa độc thú nhàn. 
Không lưu nhất phiến thạch, 
Vạn cổ tại Yên san.

Dịch nghĩa:
KHÚC HÁT BÌNH PHIÊN (KÌ 3) – LƯU TRƯỜNG KHANH 
Từ hoang mạc xa xôi, đại quân trở về, 
Miền sa mạc nay bình an, chỉ cần một người lính an nhàn. 
Để lại một bia đá chơ vơ, 
Trên núi Yên ghi chiến tích cho muôn đời sau.

Dịch thơ:
KHÚC HÁT BÌNH PHIÊN (KÌ 3) – LƯU TRƯỜNG KHANH 
Hoang mạc xa đại quân trở lại
Sa mạc yên lính phải  an nhàn
Để lại một phiến thạch bàn,
Núi Yên chiến tích cho ngàn đời sau.

Tác giả dẫn tích Đậu Hiến đời Đông Hán năm 89 lãnh binh đánh bại quân bắc Hung Nô, đuổi tới núi Yên Nhiên, khắc bia ghi chiến thắng rồi trở về, và
 ưu tư cho thời cuộc nhà Đường, thường bị giặc phiên xâm phạm bờ cõi mà dẹp không yên. 

NHÀ THƠ LÍ ÍCH – 李益

Lý Ích 李益 (748-829) tự Quân Ngu 君虞, người Cổ Tang, Lũng Tây (nay thuộc huyện Vũ Uy, tỉnh Cam Túc), thi nhân đời Trung Đường.


征人歌 – LÍ ÍCH
胡風凍合鷿鵜泉, 
牧馬千群逐曖川。 
塞外征人無盡日, 
年年移帳雪中天。

KHÚC HÁT BINH SĨ – LÍ ÍCH
Hồ phong đống hợp Tịch Đề tuyền, 
Mục mã thiên quần trục Ái xuyên. 
Tái ngoại chinh nhân vô tận nhật, 
Niên niên di trướng tuyết trung thiên.

Dịch nghĩa:
KHÚC HÁT BINH SĨ – LÍ ÍCH 
Gió xứ Hồ làm suối Tịch Đề đóng băng, 
Ngàn kỵ binh dân du mục đóng dọc theo sông Ái. 
Nơi biên ải chiến sĩ trấn đóng không có ngày về, 
Mỗi năm mùa đông tuyết đổ phải di chuyển lều trại.

Dịch thơ:
KHÚC HÁT BINH SĨ – LÍ ÍCH 

Gios Hồ đóng băng suối Tịch Đề
Ngàn kị dân du sông Ái kia
Biên ải chinh nhân không trở lại
Mỗi năm tuyết đổ  phải chuyển di. 

Tựa đề có bản chép là "Noãn xuyên" 暖川. Suối Tịch Đề và sông Ái đều ở biên thuỳ phía bắc.

                                                               Nguyễn Ngọc Kiên

READ MORE - ĐƯỜNG THI – CHỦ ĐỀ BIÊN TÁI (KÌ 15) - Nguyễn Ngọc Kiên chọn dịch và giới thiệu thơ

CHÙM THƠ HUY UYÊN THÁNG 8 / 2017





XA RỒI QUẾ SƠN (*)

Em bỏ tình tôi tận đèo Le
Sông Câu-Lâu bao năm ngược bến
Một thời đạn bom Gò Nổi xưa
Bạc màu áo người lính trận.

Xuôi Thu-Bồn, Chiêm-Sơn, Bến-Giá
Bà Rén xa người yêu ngày nào
"Dưới ngọn đèn mờ trong căn nhà nhỏ
Hai mái xanh nay đã bạc đầu ".

Mấy mùa vàng đồng lúa Quế-Sơn
Lộ 611 khuya về gà gáy
Núi chạy quanh dảy phố thật buồn
Đêm tìm em không thấy !

Mưa khuya chao ôi hiu hắt
Ly rượu say quán vắng chân đồi
Hương-An xưa, nay còn tiếng hát
Để đêm về người đợi trông ai.

Mắt em còn bến đổ bên sông
Rồi bóng chiều đi phai nhạt nắng
Những chuyến đò xưa chết cả tấc lòng
Từ em xa Quế-Sơn chìm đắm.

Ở Đèo Le chắc giờ đầy gió
Mây bay theo từng sợi tương-tư
Còn lại em và hơi thở
Ta xa nhau từ đó đến giờ.

Ly rượu đêm cạn chén quán Dung
Say quên chuyện yêu người ngày trước
Còn chăng Quế-Sơn và những con đường
Một thuở mối tình ai đã mất.

(*) Huyện miền núi tỉnh Quảng-Nam

     
CUỐI PHỐ BUỒN

Đường dài và xa chi lắm
Chiều khép trong tôi nổi buồn
Hàng cây chừng phai nắng
Chầm chậm bước chân .

Mây trời vây quanh làng
Hiên nhà lẻ sầu chiếc bóng
Người đi từ độ thu sang
Về đâu ơi khoảng trời nín lặng.

Xa rồi môi hôn từ độ
Sân ga một mình cuối phố buồn
Đợi chờ người ngày đó
Dấu trong tim hình bóng "lược gương".

Người đàn ông ngồi một mình
Sau lưng bóng núi
Nước lửng lờ chảy trôi sông
Lạnh lòng một đời chờ đợi.

Em quay lại linh-hồn tượng đá
Cùng chiều thả tóc trên sông
Bóng ai về bên cửa
Tiếng gọi đâu đây quá não nùng.

Còn lại ai chờ cuối đường
Nghe lạnh lòng chưa chuông nhà thờ đổ
Trên cao thập-tự chao nghiêng
Lặng khuất bên trời từng hơi thở.

Tim em reo theo lời gió
Một ngày bia mộ nghĩa-trang
Những ngôi nhà và đám cỏ
Tiễn nhau về nơi cuối cùng.

Ở đây chiều về một mình 
Chạnh lòng bước chân phố cũ
Biền biệt  chiều hoang
Đi và nhớ...


NỖI ĐAU MÙ CANG CHẢI

Những đống đá trên đồi đổ xuống
Mắt nhìn về đâu ơi em trai
Mù-Cang-Chải buồn chìm đắm
Nước ngập cao lên tới tận đầu.

Xơ xác nghèo thôn bản từ đây
Con thân trần bơ vơ lạc mẹ
Tháng năm không cửa không nhà
Không cơm chiều,ngô khoai sắn ghế.

Mẹ đau lòng trước cơn bão lũ
Trái tim ai treo ngược lên đồi
Cha một mình qua sông nước dữ
Vườn,nhà lũ lụt ngậm ngùi trôi !

Triệu tấm lòng đau máu chảy ruột mềm
Nước mắt đổ ngược xuôi Mù-Cang-Chải
Xót đau từ Bắc vô Nam
Tháng 8 mồ chôn năm hai-ngàn-mười-bảy.

Đâu đây vọng tiếng kêu ngào nghẹn
Nổi đau sét đánh ngang trời
Triệu lòng xót xa trời biển
Nước ngập chìm rồi tan nát người ơi !!!

                                     Huy Uyên
                                       (8-17)

READ MORE - CHÙM THƠ HUY UYÊN THÁNG 8 / 2017

CÁM ƠN NGƯỜI YÊU DẤU - Thơ Nguyễn An Bình


                          Nhà thơ Nguyễn An Bình


CÁM ƠN NGƯỜI YÊU DẤU

Cám ơn người một thuở yêu nhau
Dù chưa tấu hết khúc phượng cầu
Thuyền tôi một cánh buồm gẩy gập
Lạc giữa dòng chìm xuống bể dâu.

Cám ơn người từ lâu đã quên
Môi thâm đọng lại nét ưu phiền
Cũng may còn có tim dung chứa
Nghe tiếng côn trùng khóc nửa đêm.

Cám ơn người mưa xuống đời nhau
Thân run xác lạnh áo xưa nhàu
Để mai trên những hàng bia mộ
Khắc tên người bằng những vết dao.

Cám ơn người môi ngọt chín cây
Làn hương ủ mộng rượu nồng say
Có khi trời đất còn đang nắng
Mưa đã sụt sùi trên ngón tay.

Cám ơn người chia sớt niềm vui
Bàn tay ai đưa tiển ngậm ngùi
Cho tôi được gọi người yêu dấu
Dẩu cách nghìn trùng  trong đêm nay.

                          Nguyễn An Bình
                               10/8/2017

READ MORE - CÁM ƠN NGƯỜI YÊU DẤU - Thơ Nguyễn An Bình

BẾN TRĂNG XƯA... - Bichyen Bich Hoa Nguyen cùng thi hữu





BẾN TRĂNG XƯA...

Đàn vang vọng dây rung từng nót
Giọng Yến Oanh ca hót mỹ miều
Là thơ ngôn ngữ ái lồng phiêu
Là say bến mộng vườn yêu dạt dào

Chữ ta kết duyên trao sắc tỏa
Trăng và ta đàm tọa tứ thơ
Ngà ngà uống giọt sương mờ
Say trong tiềm thức ngẩn ngơ sắc mầu

Cũng là nguyệt canh thâu say mộng
Bến trăng xưa lồng lộng nõn nà
Nụ cười khe khẽ ngân nga
Như say giữa ánh trăng ngà chênh vênh

Làn mây trắng bồng bềnh óng ả
Dưới trăng liềm rộn rã tiếng chim
Hòa trong hương cỏ bên thềm
Một loài sắc dại hoang tìm bến trăng

                             08.08.2017
 Bichyen Bich Hoa Nguyen - Giang Hoa


HỌA: 

NGHE TIẾNG THU BUÔNG
                 (Ctkt)

Nghe suối hát ngàn Hoa thắm nở
Gió vờn trăng muôn thuở mỹ miều
Hương thu ngào ngạt hồn phiêu
Em ơi! biển ái tình yêu dạt dào

Trời tháng tám lá rơi lả tả
In bóng nàng trăng ngã vào thơ
Êm đềm suối mộng vườn mơ
Nguyệt còn trải thắm lá ngơ trở màu

Thu thánh thót nai vàng bỡ ngỡ
Hương ái ân muôn thuở nõn nà
U tình trải thắm Hằng Nga
Bến tình dậy sóng trăng ngà chênh vênh

Ung dung Nguyệt tiếng cười rạng rỡ
Ôm tình thu vạn thuở vào tim
Người ơi! lá đổ bên thềm
Gió buông nhè nhẹ đi tìm bóng trăng.

                                        Đức Hạnh

KHÔNG GIÀ

Xưa nay đáy biển lộng bóng trời
Khuyết tròn bóng nguyệt vẫn thầm soi
Một màu trinh trắng lẻ loi
Trần gian đâu có khác nơi Thiên đường

Nơi kẻ sỹ dậy nguồn cảm hứng
Những vần Thơ luôn sáng niềm mơ
Đường mòn xưa vốn Vương tơ
Cảnh luôn mang lại tình cho muôn loài

Em ngơ ngác nhớ hoài trảng biển
Để tự tình sao xuyến từng đêm
Lạnh lùng nhớ lúc ấm êm
Con tim rung mãi ngày đêm tự tình

Nơi cõi sống luôn tràn cảm xúc
Biển trắng làm rạo rực Hồn hoa
Vần Thơ luôn mãi không già
Khi tình Thơ có hằng Nga cõi trần

                                     Hung Do

DƯỚI TRĂNG

Dưới trăng vọng đàn ai nắn nót
Ngây ngất lòng đã trót hồn siêu
Tiếng chim hòa điệu yêu kiều
Làm người thổn thức vọng yêu thủa nào

Mười năm hết còn trao chưa thỏa
Thơ và nhạc tấu hòa mộng mơ
Nàng thơ, Chàng nhạc còn chờ
Để trầu, cau héo thẫn thờ nỉ non

Trăng chênh chếch sao còn mơ mộng
Ánh xuyên mờ, gió lộng xa xa
Môi run níu chặt say ngà
Tiếng chim ríu rít ngân nga hòa cùng

Chờ chi nữa trùng phùng đi chứ
Bao thu rồi vẫn cứ lặng im
Đầu trăng đang tỏ lưỡi liềm
Hoa cau rơi rụng bên thềm với trăng

                          Dinh Ninh Nguyen

BẾN SÔNG TRĂNG
(Họa theo ký tự đầu)

Đêm tha thiết cuối hè man mác
Gió khơi buồn tan tác ngàn lau
Lại nhung nhớ mối tình đầu
Lại dâng kỷ niệm về nhau những ngày..

Con sóng vỗ làm cay khóe mắt
Trăng rắc vàng lối tắt ngày xưa
Nhớ ai biết mấy cho vừa
Sông quê ánh bạc lòng chưa nguôi sầu..

Còn xin hãy tìm nhau trong mộng
Bến sông trăng ơi bỗng nhạt nhòa
Như là chợt thấy nét hoa
Nâng niu âu yếm ngọc ngà buồn vui..

Lâm ly biệt bùi ngùi tấc dạ
Dẫu một đời chắc đã quên đâu
Hẹn người tái ngộ kiếp sau
Mình xin nghèo khó sang giầu bên nhau...

                                            Tran Chien

HỒN TRĂNG NHỚ BẾN…

Luyến láy cung.. .đàn ngân nắn nót
Quyện thanh âm ..chót vót mỹ miều
Đưa tình thả mộng hồn phiêu
Lòng say nghĩa ái lời yêu dạt dào

Mây quyện gió ngàn sao vẫn tỏa
Nguyệt như hờn cũng khỏa hồn thơ
Ly nồng cạn chén trăng mờ
Men say lơ lửng hồn mơ bẩy mầu

Xanh đỏ trắng vào sâu cõi mộng
Tiên giáng trần da nhộng nõn nà
Ru tình nhè nhẹ kiều nga
Làm cho lữ khách sa đà hơi vênh

Cầu vồng cuộn… cuốn vần óng ả
Vào trăng khuya nho nhã lời chim
Hót lên bản nhạc như tìm
Lời ca hoang dại đêm tình bến trăng

BẾN TÌNH ĐÊM TRĂNG

Bờ sông vẳng cung đờn ní nót
Tiếng vọng loang đêm tịnh trỗi niềm
Lời thương thoảng dạ long phiêu
Nhìn khuya dịu áng bờ yêu sóng ào

Giữa đêm hẹn mình trao nụ tỏa
Môi liền môi mình khóa chặt tơ
Bên nhau dạ hứng trăng mờ
Mơn man tim dạ lả lơ cuộn vào

Những mùa ánh, trăng khuya huyền mộng
Bến con đò mình cuốn mãi hai
Tiếng yêu anh khẽ bên tai
Thẫn thờ ngỡ dạ tim sai nhịp dồn

Hừng ban sáng bình minh sớm tỏa
Nguyệt về non giục rã tiếng von
Mùa thương đêm buổi mỏi mòn
Sánh cùng mộng ước tình còn dưới trăng

                                           Bautroidem

VÔ ĐỀ

Đêm trăng tỏ mang đàn ra gảy
Cung thanh trầm tháng bảy mưa ngâu
Cung thương nhỏ lệ đêm thâu
Cung tình ai oán dòng châu dỗi hờn

Gửi tâm trạng vào đờn nói hộ
Nén trong lòng phẫn nộ sầu thương
Người đi hiểu nỗi đoạn trường
Người nằm vô vọng trên giường mỗi đêm

Trăng cứ nghé bên thềm diễu cợt
Vẫn chưa từng sao ớt vãn cay
Nỗi lòng ai sẻ đêm nay
Cung đàn ai oán như xay xát lòng

Vầng mây trắng bềnh bồng lơ lửng
Gió gieo hồn mây ửng hồng giăng
Tung tăng ngăn lối chị hằng
Khách hùa theo nhịp dưới trăng nõn nà

                                               Tat Ha 

 TRĂNG ĐỢI - NGUYỆT CHỜ  

Đêm khuya ánh trăng vàng sáng tỏa
Với nổi niềm như thỏa ước mong
Duyên tơ ân nghĩa trong lòng
Tình thơ lai láng theo dòng thời gian ...

Mãi lưu luyến lan tràn muôn lối
Hồn hoang ơi nỡ vội quay về
Trăng thanh sao lỡ mãi mê
Thương yêu gởi trọn lời thề chưa phai ...

Vầng trăng sáng đêm dài vô tận
Lòng vương buồn lận đận vì đâu
Đêm ngồi than thở âu sầu
Nỗi niềm tâm sự cơ cầu ngẩn ngơ ...

Đêm ngắm cảnh họa thơ thương nhớ
Khát khao lòng bỡ ngỡ vô bờ
Canh tàn trăng đợi sương mờ
Vào thu gió lạnh hồn thơ nguyệt chờ...!

                            Phuong Hoai Nam

READ MORE - BẾN TRĂNG XƯA... - Bichyen Bich Hoa Nguyen cùng thi hữu