TRANG THUẦN TÚY VĂN HỌC NGHỆ THUẬT CỦA NGƯỜI QUẢNG TRỊ VÀ NGƯỜI YÊU MẾN QUẢNG TRỊ.
Chúc Mừng Năm Mới
Wednesday, December 21, 2022
SÔNG THÌ QUÁ SÂU - Thơ Chu Vương Miện
SÔNG THÌ QUÁ SÂU
cầu thì quá cao
dòng nước đen hơn mực tàu
tàu hỏa 1 ngày
qua vài bận
nhà ga ở ngay chân đồi cát
khói xe lửa bay
gio thổi cát bay
dẫy Trường Sơn ở cạnh ngay đây
ngày ngày qua Ái Tử
vừa qua Hiếu Giang
mảnh đất cằn
dăm chuyến đò ngang
từ Nhan Biều
-
anh giầu uống nước trà
anh sang uống cà fe
anh nghèo chơi nứơc lafontaine
thứ lớp người
có kẻ quan có kẻ thầy
có kẻ bán bánh giò
có kẻ bán bánh giầy
có kẻ bán vé số
có kẻ đi bằng 2 tay
Chu Vương Miện
THƯỞNG NGUYỆT - Thơ: Như Nguyệt - Nhạc: Trần Chương Lương - Ca sĩ Phát Đạt trình bày
Không thể là tình nhân
Mình là bạn nha em
Cùng lân la chữ nhẫn
Mặc tạo hóa xoay vần
Ta ý hợp tâm đầu
Mình tri kỷ thương nhau
Tình bạn chẳng thương đau
Đời sống này an lạc
Được, mất chẳng nề hà
Ta sống đời đạm bạc
Yêu chẳng được thì thương
Gặp nhau cười hễ hả
Hai ta cùng dạo sông
Lấp lánh nước đen tuyền
Mỗi người một con thuyền
Chòng chành thuyền lướt sóng
Hai con thuyền song song
Anh đàn, hát em nghe
Em đọc thơ thưởng nguyệt
Nhạc réo rắc trên sông
Mình tri kỷ tri âm
Tình bạn quá ấm nồng!
Ta nhìn nhau, hiểu nhau
Chẳng cần phải nói nhiều
Thương thôi chẳng cần yêu
Ôi tình thương tuyệt diệu!
Trăng sáng đẹp yêu kiều!
Biển long lanh ánh nguyệt
Cùng nâng tách uống trà
Đời nhàn du quá tuyệt
Trăng ngọc ngà kiêu sa
Như Nguyệt
<nhunguyet9963@gmail.com>
NHỚ TẾT XƯA - Đoàn Trung Phong
NHỚ TẾT XƯA
Có lẽ trong những chuỗi ký ức đẹp đẽ của mỗi người con chúng ta thì không ai là không nhớ tết cổ truyền dân tộc, để khi những dịp cuối năm, những người con đi xa lại muốn được trở về quê hương, trở về sum họp bên mái ấm gia đình.
Bâng khuâng khi bắt gặp những ánh mắt trẻ thơ vui đùa, những dòng người xuôi ngược bộn bề, những chuyến xe khách hối hả trên đường, trong cái rét co ro của gió mùa đông bắc, ta lại thấy tết thật đầm ấm biết bao.
Xưa quê nghèo, nghèo lắm. Tuổi thơ
mỗi độ tết đến nó dữ dội, ngọt ngào làm sao khi đầy ắp những kỷ niệm đáng trân
quý.
Sáng sớm tinh mơ, khi sương muối vẫn
đang bao trùm như chưa muốn ngày sang thì cả nhà đã tất bật với bao công việc
cuối năm.
Cha rít vội điếu thuốc Lào rồi giục
trâu ra đồng, mùa vụ như quy luật của thiên nhiên, giáp tết là phải cày bừa
nhuyễn đất để ra giêng đầu năm xuống đồng gieo cấy. Mẹ tất tả ra vườn, hái mớ
rau, ký đỗ để kịp xuôi chợ bán, và
phiên chợ cuối năm này mẹ cho mấy anh em chúng tôi đi cùng.
Chợ cách khá xa, hồi đó chưa có xe
đạp nên mẹ còn phải gánh, mấy anh em được theo mẹ vui như người lớn được mùa mặc
dù đi bộ xa vừa đói vừa mệt. Khi xuống đến chợ thì mặt trời cũng bắt đầu ngấp
nghé đằng đông, mẹ tìm chỗ ưng ý rồi giục tôi soạn hàng để mẹ còn bán, chúng
tôi ngoan ngoãn làm theo.
Không khí chợ tết thật náo nhiệt từ
tảng sáng , tiếng chào mời râm ran , kẻ mua người bán tấp nập , những sắc màu
đa dạng của nhiều loại hàng hóa, chỗ này bán gà vịt , chỗ đằng kia sạp thịt lợn, mấy bà thợ nhuộm cũng nhộn hẳn bên nồi nước nhuộm sôi sùng sục, những cành
đào đỏ thắm xen lẫn bên sạp hàng xén đông vui. Nhưng hấp dẫn nhất với tôi là
nghe tiếng thử pháo ở cuối góc chợ, tiếng pháo tép, pháo đại thi thoảng bất
chợt đánh bùm làm giật hết cả mình, rồi bác bán tò he đủ sắc màu nặn ra nhiều
con vật, dụng cụ từ bột gạo, thứ tò he bọn trẻ như chúng tôi đứa nào cũng
thích vì khi không ưng chơi nữa là bỏ vô miệng ăn liền .
Mấy anh em liếc mắt nhìn đầy thèm
thuồng bên gánh rau của mẹ.
Gần trưa thì mẹ bán xong gánh rau
và cũng là lúc mẹ đưa anh em chúng tôi đến quầy quần áo đầu tiên , mỗi đứa được
tự chọn cho mình 1 bộ , có niềm vui nào hơn khi được diện đồ mới đi khoe khắp
làng .
Rồi mẹ mua kẹo zắc chia cho anh em
chúng tôi ăn vì từ sáng đến giờ chưa có gì ăn , thứ kẹo đến tận bây giờ vẫn
không thể quên được , kẹo zắc như là món đặc sản xưa được người ta làm từ mật
mía cô đặc rồi tẩm bột gạo rang để không bị dính và cho mùi thơm dịu, ăn ngọt
khắc và giòn tan .
Và sau một vòng thì trời cũng quá trưa, chợ tết vẫn họp cả ngày, mẹ lúc đó mới quay lại mua những thứ cần thiết cho tết như lá dong, ống giang, câu đối...
Trở về nhà khi trời đã ngả sang chiều, mẹ con mệt nhoài ngồi ăn tạm bát cơm độn đã nguội ngắt, chiều còn được theo
cha ra nghĩa trang tảo mộ.
Tục tảo mộ của quê không giống như trong truyện Kiều xưa của cụ Nguyễn Du là “Thanh minh trong tiết tháng ba/ Lễ là tảo mộ, hội là đạp thanh“, mà là tảo mộ trong năm cũ, được đi tảo mộ cũng phấn khởi vì được ra đồng, được nô đùa nghêu ngao đủ chuyện. Ông và cha cùng các chú các anh dọn dẹp sửa sang những nấm mồ cho sạch sẽ, gọn gàng, và như lời ông nội kể là tảo mộ cũng giống như việc lợp lại nhà, và cũng là để con cháu hằng năm phải có trách nhiệm với mồ mả tổ tiên.
Những ngày cuối năm thật sự là bộn
bề, vừa chuẩn bị cho vụ mùa tới, vừa lo chạy bữa ăn hàng ngày, vừa lo sao cho
mọi việc trong năm cũ được chu toàn hơn với hy vọng sang năm mới được suôn sẻ,
may mắn và an nhàn hơn. Trong tất cả những công việc bề bộn đó có một việc
quan trọng nhất và không thể thiếu ở mỗi nhà đó là gói bánh và nấu bánh.
Khi những chiếc lá dong xanh được rửa sạch sẽ, mẹ vo gạo nếp để ráo rồi lại làm nhân bánh, nhân gồm đậu xanh, hành và thịt mỡ kèm ít bột tiêu.
Cha vẫn đùm riêng cho mấy anh em chúng tôi mỗi đứa một cái bánh nhỏ rất
đẹp mắt , hồi đó những đứa mà có bánh nhỏ là oai oai lắm.
Rồi nồi bánh cũng được nấu chín
thơm phức. Mẹ bắt đầu vớt bánh ra cũng là lúc soạn sửa ban thờ để cúng tổ tiên
.
Và quê tôi tập tục con cháu đến
chúc tết ông bà, cô bác, những người bậc trên như là một nét văn hoá có từ
lâu đời . Và bọn trẻ con như chúng tôi cũng rất thích đi chúc tết vì được lì xì, khi thì vài cái kẹo hoặc bao đỏ có vài tờ tiền mới cứng dù là mệnh giá không
cao nhưng thật sự vui sướng ngày tết .
Thời gian thấm thoắt trôi mau, những
đứa trẻ theo mẹ đi chợ ngày xưa giờ tóc cũng đã nhuốm màu bươn chải, ngót
nghét đã nửa đời phiêu dạt. Những bộ quần áo mới, những cái giật mình pháo nổ, những phiên chợ đói lả theo mẹ những ngày cuối năm vẫn luôn hiện hữu trong
tâm tưởng tôi, một tết quê bình dị, đầm ấm, cổ truyền, đầy bản sắc văn hoá
dân tộc Việt Nam.
Đoàn Trung Phong
<gammayoto@gmail.com>
LÀNG EM BÊN RỪNG CÁT - Chùm thơ Lê Thanh Hùng
Nhà thơ Lê Thanh Hùng |
Làng em bên rừng cát
Đi qua trảng cát vàng
Đồi Ma Dương chín đỏ
Chiều trong, trời lộng gió
Cát vàng chảy miên man
Hoa mua tím ngẩn ngơ
Bên rừng thưa già cỗi
Bóng ai đang gấp vội
Như một dấu chấm mờ
Vệt nắng đổ lần qua
Trên đường xa màu nhớ
Quện bụi lầm cát lỡ
Tiếng rừng như ngân nga
Đâu mùa Nhãn, mùa Xây
Mùa Găng rừng chín mọng
Còn đây dường khê đọng
Một nỗi nhớ dâng đầy
Cuối quảng nắng đường xa
Làng em mờ trong cát
Chân ngày trôi nghiêng dạt
Tiếng đời rung thiết tha
VIII/21
Giận dỗi
Em giòn như tia nắng
Sáng trong chiều, mưa ngâu
Biết đâu tờ giấy trắng
Đốt cháy anh tình đầu
Nhưng mà anh tự nguyện
Nên còn chút tro tàn
Gió ngập ngừng rù quyến
Đầy trời nắng mênh mang
Nhịp đời trôi mê mãi
Em vô tình bước qua
Nhánh cỏ may vướng lại
Níu bàn chân ngọc ngà
Vướng ngang làn nắng mỏng
Ngoái lại má ửng hồng
Nét xuân thì khê đọng
Trên một làn môi cong
Em ơi! Đừng như vậy
Nắng cũng đi theo mùa
Một mai em sẽ thấy
Đâu còn mà phân bua …
11/91
Mùa đi
Bươn bả gió, lừng khừng nắng
Trắng dòng sông trôi phẳng lặng mùa đi
Kìa em, còn vướng bận gì?
Mà sao nỡ để xuân thì trượt qua
Em đã tìm được bên chân chiều
Bao nhiêu điều có thể
Sao lại còn đắn đo như thế
Cứ bồn chồn, lơ đễnh ngó đăm chiêu
Một lời yêu, rớt bên trời gió lộng
Chếnh choáng hoàng hôn, vạt nắng đổ hồng diều
Có một bữa em ngồi hong tóc xõa
Mờ tối khoảnh sân, lồng lộng gió rối chiều
Chợt đài báo, không khí lạnh tràn về nơi ấy
Lặng lẽ một mình, nỗi nhớ quạnh hiu
Thương cây lúa oằn cong trong mưa dầm tháng bảy
Nơi đó, giờ đây biết có lạnh một triền chiều…
Lê Thanh Hùng
Bắc Bình, Bình Thuận
NGÀY HOÀNG ĐẠO: CÁCH TÍNH VÀ Ý NGHĨA - Đặng Xuân Xuyến
NGÀY HOÀNG ĐẠO:
CÁCH TÍNH VÀ Ý NGHĨA
*
Ngày Hoàng đạo là những ngày tốt, trăm việc nên làm. Đó là những ngày: Kim Đường, Kim Quỹ, Ngọc Đường, Minh Đường, Tư Mệnh và Thanh Long, tuy nhiên mỗi ngày hoàng đạo lại có thế mạnh hơn hẳn về khả năng phù trợ cho những việc cụ thể.
Cách tính và ý nghĩa của các ngày Hoàng đạo như sau:
1. NGÀY KIM ĐƯỜNG
Theo tín ngưỡng dân gian thì ngày Kim Đường Hoàng Đạo luôn rơi vào những ngày thuộc chi Âm, là một ngày tốt, có nhiều phúc thần nên làm việc gì cũng dễ thành công, gặp nhiều may mắn, gây dựng nên cơ đồ, vinh hiển, giàu sang phú quý, rất tốt cho các việc: khởi công, động thổ, khai trương, cưới hỏi, nhậm chức...
Cách tính ngày Kim Đường Hoàng Đạo
Ngày Kim Đường hoàng đạo được quy định cụ thể theo địa chi ngày của từng tháng. Cụ thể là những ngày sau:
Trong tháng 1: ngày Tỵ
Trong tháng 2: ngày Mùi
Trong tháng 3: ngày Dậu
Trong tháng 4: ngày Hợi
Trong tháng 5: ngày Sửu
Trong tháng 6: ngày Mão
Trong tháng 7: ngày Tỵ
Trong tháng 8: ngày Mùi
Trong tháng 9: ngày Dậu
Trong tháng 10: ngày Hợi
Trong tháng 11: ngày Sửu
Trong tháng 12: ngày Mão
2. NGÀY KIM QUỸ
Theo tín ngưỡng dân gian thì ngày Kim Quỹ hoàng đạo được xem là ngày lý tưởng để tiến hành các công việc liên quan đến hôn sự như: cầu hôn, dạm ngõ, tổ chức lễ đính hôn, thành hôn, đăng ký kết hôn… và các công việc liên quan đến giao tiếp, thỏa thuận, tranh biện, hội họp.
Cách tính ngày Kim Quỹ hoàng đạo
Ngày Kim Quỹ hoàng đạo được quy định cụ thể theo địa chi ngày của từng tháng. Cụ thể là những ngày sau:
- Tháng Giêng và tháng 7: Ngày Thìn
- Tháng 2 và tháng 8: Ngày Ngọ
- Tháng 3 và tháng 9: Ngày Thân
- Tháng 4 và tháng 10: Ngày Tuất
- Tháng 5 và tháng 11: Ngày Tý
Tháng 6 và tháng chạp: Ngày Dần
3. NGÀY NGỌC ĐƯỜNG
Theo tín ngưỡng dân gian thì ngày Ngọc Đường luôn rơi vào những ngày thuộc chi Âm, là ngày rất tốt cho việc phát triển tài năng như thi cử, khai trương, động thổ, nhậm chức...
Cách tính ngày Ngọc Đường hoàng đạo
Ngày Ngọc Đường hoàng đạo được quy định cụ thể theo địa chi ngày của từng tháng. Cụ thể là những ngày sau:
Trong tháng 1, là ngày Mùi
Trong tháng 2, là ngày Dậu
Trong tháng 3, là ngày Hợi
Trong tháng 4, là ngày Sửu
Trong tháng 5, là ngày Mão
Trong tháng 6, là ngày Tỵ
Trong tháng 7, là ngày Mùi
Trong tháng 8, là ngày Dậu
Trong tháng 9, là ngày Hợi
Trong tháng 10, là ngày Sửu
Trong tháng 11, là ngày Mão
Trong tháng 12, là ngày Tỵ
4. NGÀY MINH ĐƯỜNG
Theo tín ngưỡng dân gian thì ngày Minh Đường là ngày mang lại nguồn năng lượng tích cực, sinh khí tốt, giúp con người khỏe mạnh, tâm lý lạc quan, phấn chấn, làm việc gì cũng thành công và gặp nhiều may mắn, tốt cho mọi việc như: nhập học, khai trương, nhậm chức, cưới hỏi, giao thương, động thổ,...
Cách tính ngày Minh Đường Hoàng Đạo
Ngày Minh Đường hoàng đạo được quy định cụ thể theo địa chi ngày của từng tháng. Cụ thể là những ngày sau:
Trong tháng 1: ngày Sửu
Trong tháng 2: ngày Mão
Trong tháng 3: ngày Tỵ
Trong tháng 4: ngày Mùi
Trong tháng 5: ngày Dậu
Trong tháng 6: ngày Hợi
Trong tháng 7: ngày Sửu
Trong tháng 8: ngày Mão
Trong tháng 9: ngày Tỵ
Trong tháng 10: ngày Mùi
Trong tháng 11: ngày Dậu
Trong tháng 12: ngày Hợi
5. NGÀY TƯ MỆNH
Theo tín ngưỡng dân gian thì ngày Tư Mệnh hoàng đạo luôn trùng với sao Thiên Quang, một vì sao tốt trong hệ thống cát tinh nhật thần và rơi vào ngày thuộc chi Dương, là ngày tốt lành, trợ giúp đắc lực cho bản mệnh của con người nên rất tốt cho các việc như: khai trương, động thổ, ký kết hợp đồng, cưới hỏi...
Cách tính ngày Tư Mệnh Hoàng Đạo
Ngày Tư Mệnh hoàng đạo được quy định cụ thể theo địa chi ngày của từng tháng. Cụ thể là những ngày sau:
Trong tháng 1 là: Ngày Tuất
Trong tháng 2 là: Ngày Tý
Trong tháng 3 là: Ngày Dần
Trong tháng 4 là: Ngày Thìn
Trong tháng 5 là: Ngày Ngọ
Trong tháng 6 là: Ngày Thân
Trong tháng 7 là: Ngày Tuất
Trong tháng 8 là: Ngày Tý
Trong tháng 9 là: Ngày Dần
Trong tháng 10 là: Ngày Thìn
Trong tháng 11 là: Ngày Ngọ
Trong tháng 12 là: Ngày Thân
6. NGÀY THANH LONG
Theo tín ngưỡng dân gian thì ngày Thanh Long hoàng đạo luôn rơi vào ngày thuộc chi Dương và chủ về hỷ sự, may mắn nên rất tốt cho các việc như: cưới hỏi, khai trương, thi cử...
Cách tính ngày Thanh Long Hoàng Đạo
Ngày Thanh Long hoàng đạo đạo được quy định cụ thể theo địa chi ngày của từng tháng. Cụ thể là những ngày sau:
Trong tháng 1: là Ngày Tý
Trong tháng 2: là Ngày Dần
Trong tháng 3: là Ngày Thìn
Trong tháng 4: là Ngày Ngọ
Trong tháng 5: là Ngày Thân
Trong tháng 6: là Ngày Tuất
Trong tháng 7: là Ngày Tý
Trong tháng 8: là Ngày Dần
Trong tháng 9: là Ngày Thìn
Trong tháng 10: là Ngày Ngọ
Trong tháng 11: là Ngày Thân
Trong tháng 12: là Ngày Tuất
(Trích từ: 1001 KIÊNG KỴ TRONG TÍN NGƯỠNG DÂN GIAN
của Đặng Xuân Xuyến ; Nhà xuất bản Thanh Hóa ; 2010)
VÁC NGÀ VOI, CHIẾC NGÀ VOI – Chu Vương Miện, Hoàng Văn Phú
Vĩ văn
"Vác Ngà Voi" là một tác phẩm truyện ngắn của nhà văn Nguyễn Thụy Long, xuất bản vào năm 1964, tôi có đọc qua vài lần, nhưng từ đó tới giờ trên 55 năm hầu như quên hết, nhân tiện mượn đầu đề tác phẩm truyện ngắn "Vác Ngà Voi" của anh Nguyễn Thụy Long để làm bài viết của mình, thực ra cái chuyện "Vác Ngà Voi" cũng chỉ bình thường ngang với "Gác Cu" hay "Thổi Tù Và Hàng Tổng" người làm công việc ruồi bu này được thiên hạ gọi là Ngu.
Cái sự Ngu này cách đây vài trăm năm , bây giờ thì lại cho là bình thường "vì là chuyện bắt buộc ?" ở bài này chúng tôi chỉ đề cập tới sự việc "Vác Ngà Voi" mà thôi, các chuyện khác sẽ bàn vào mọt dịp khác, thủa xa xưa thời phong kiến, các nước nhỏ "chư hầu" thì theo lệ cứ 3 năm thì phải cống nước lớn "Đại Quốc" một lần , nhưng cũng tùy nếu Trung Quốc bị thua trận như nhà Thanh thua Nhà Tây Sơn, thì chỉ đi sứ qua thăm qua loa chiếu lệ mà thôi, không có quà cáp chi cả, vì hai bên đều là quân ăn cướp đồng bọn giống nhau, nhà Thanh là dân thiểu số Tiên Ty chiếm nước Hán (nhà Minh) còn Tây Sơn thì ăn cướp nước của "Vua Lê, Chúa Trịnh, Chúa Nguyễn" nên cá mè một lứa bỏ qua cho nhau hoặc thời nhà Mông Nguyên ba lần thua nhà Trần, nên xù không có cống phẩm chi cả.
Xin trở lại vấn đề là đi sứ và dâng cống phẩm, thời bị thua như thời nhà Mạc, thì ngoài vàng bạc châu báu, còn kèm theo thợ mộc 20 người, thợ nề 20 người, thợ chạm 20 người, hoặc cống phẩm như ngà voi, sừng tê, trầm hương, kỳ nam v..v..
Thì triều đình của vua Mạc Đăng Dung chả hạn, lệnh cho Bộ Lễ lo phẩm vật cống nhà Đại Minh, bộ Lễ bèn giao công việc này cho một vị quan chức vị là Thị Lang "ngang chức giám đốc thời bây giờ" lo liệu, vị này bèn ra thẳng Bắc Thành trình sự vụ cho Tổng Trấn Bắc Thành rõ, nơi đây bèn sai một vị quan ngang chức Chủ Sự và theo tờ ghi danh mục các thứ cống phẩm đính kèm và hai vị quan sai này lên thẳng tỉnh Lạng Sơn để thu gom "mua sắm" những vật dụng cần thiết, vì từ tỉnh Lạng Sơn đến Thị Trấn Đồng Đăng là 15 cây số, từ Đồng Đăng đến Ải Nam Quan (Mục Nam Quan) bây giờ là Ải Hữu Nghị Quan, chừng 3 cây số nữa, vị chi đoạn đường chỉ dài là 18 cây số, những thứ vật dụng này tương đối nhẹ, chỉ có cặp Ngà Voi là nặng, chừng 20 kilo mỗi chiếc, khi đoàn cống phẩm này đi qua địa phương nào (tức là xã nào quận nào) thì dân đinh địa phương đó phải khiêng cặp ngà voi và "cống phẩm", còn chánh sứ phó sứ đi tay không cũng đi kèm theo với 2 vị quan võ cấp nhỏ "quản, đội" để bảo vệ, đến biên giới hai tỉnh là Lạng Sơn và Vân Nam bên Tàu thì có Hữu Nghị Quan, bên ta có Ngưỡng Đức Đài, đồ cống phẩm của Việt Nam giao tận tay Tri Phủ Băng Tường là Phủ Biên Giới, nhận và ký tên vào danh sách cống phẩm là sứ thần Việt Nam xong nhiệm vụ, mọi thứ dịch vụ di chuyển phía Tàu lo, phái đoàn sứ thần đi và về chừng 3 năm. Thời nhà Đường thì cống phẩm khỏe hơn, thời Trung Đường vua Đường Minh Hoàng có bà phi là Dương Quí Phi chỉ thích ăn trái lệ chi tức "trái vải" thành ra vào mùa vải tháng 6 âm lịch hàng năm , nước Việt Nam chỉ cần cho xe bò kéo khoảng 10 cần xé Vải tới biên giới giao cho quan phủ sở tại là xong, và ngay lập tức Tàu cho đóng yên cương Thiên Lý Mã chạy cấp kỳ ngày đêm về kinh đô cho Bà Phi Dương Quý Phi và đức vua thưởng thức, thành ra cái công chuyện "Vác Ngà Voi" là chuyện công vụ, không có tính cách cá nhân? thành ra cái chuyện Khôn hay Ngu không nên đặt ra ở đây ?
CHIẾC NGÀ VOI
Vĩ văn
Thực ra câu chuyện kể sau đây là của anh Phùng Văn Hóa "bút danh là Hoàng Văn Phú, nguyên quán Tân Phú ngay đài phát tuyến chỗ Ngã Ba Ông Tạ, đi lính sau tôi, câu chuyện đã được đăng ở nguyệt san Tinh Thần năm 1964, câu chuyện thiếu mất một nhân vật là tôi, nên tôi viết lại và thêm cho đủ, đầu năm 1963 tôi ra trường và về đơn vị dd23tt, sư đoàn 23 bộ binh, tôi nguyên là cầu thủ tỉnh lẻ và ngoài công việc ban 3, tôi là đội viên của đội tuyển Sư Đoàn, nhưng chỉ là thứ cầu thủ dự bị, có cũng được mà không thì cũng chả sao?
Kỳ đó thì đoàn chúng tôi đi Pleiku tranh giải Quân Đoàn 2, đoàn chính là 11 người thêm 3 ngừơi dự bị. Sáng đó xe GMC chở chúng tôi ra phi trường Phùng Dực gần bộ chỉ huy Trung Đoàn 45 và Đài Phát Thanh Buôn Mê Thuột, vừa đến thì máy bay quân sự Mỹ cũng vừa hạ cánh, thầy trung sĩ Thông Vận Binh xì xà xì xồ với người sĩ quan trên máy bay, và đoàn cầu thủ chỉ đủ chỗ cho 13 người, tôi ở lại phi trường chờ chuyến bay sau, phi trường Phùng Dực là phi trường tỉnh lẻ, ngày ngày chỉ có một chuyến đến và đi rồi vắng tanh, và có vài chuyến bay quân sự qua đó chở các quân nhân vãng lai ngừng lại chừng 10 phút là lại cất cánh, phi trường trống trơn chỉ còn lại 3 người, tôi, một trung sĩ còn thuộc Trung Đoàn 44 và một thiếu úy Trung Đoàn 45, vị trung sĩ thì không có gì đặc biệt, chờ máy bay về Vũng Tàu đưa đám ma cha ruột, còn vị thiếu úy thì cũng không có gì đặc biệt, về Sài gòn để hỏi vợ. Khuôn mặt người nào người đó đều xạm đen cháy nắng, thiếu úy có khoác một cái ba lô nhẹ, trong ba lô không có gì ngoài chiếc Ngà Voi, chiếc Ngà Voi này là của con voi nhơ nhỡ, dài chừng 6 tấc, không trắng và mầu nâu nhạt, không ai quan tâm để ý gì đến cái Ngà Voi, mỗi lần máy bay quân sự Mỹ hạ cánh, thầy thông vận binh chạy trước, sau là ba chúng tôi, kỳ này gặp toàn chuyến bay về miền bắc như Đà Nẵng, Quảng Trị, không có máy bay về Nam, mỗi lần vác ba lô chạy vào thì Thiếu Úy bèn quăng ngay chiếc ba lô có chứa cái Ngà Voi xuống nền nhà, tôi buột miệng hỏi:
- Mang đi đâu cái của khốn này?
- Mang làm quà cho ông bố vợ tương lai
Đến ngày thứ ba, một chiếc xe Dodge chạy đến gọi trung sĩ Trung Đoàn 44 là có công điện từ Vũng Tàu gửi, nội dung là chờ lâu quá, đã chôn cất cha xong rồi? khỏi về. Thế là trung sĩ theo chiếc xe về luôn.
Sân phi trường chỉ còn lại tôi và thiếu úy với chiếc Ngà Voi, ngày hôm nay là ngày thứ ba để chờ, chừng nửa giờ sau thì có chuyến máy bay hạ cánh, một lúc sau thì được biết là máy bay đi Pleiku, tôi phấn hồ hởi mừng thầm trong lòng, một chập thì một đòan người từ trên máy bay bước xuống, vị thượng sĩ thủ quân vỗ vai tôi noi lớn: "Chú mày cũng về luôn một thể, đội mình thua rồi ?"
Ngay lúc đó thì vị thiếu úy chạy ngay vào nhà chờ khách, quăng chiếc ba lô có cái Ngà Voi xuống đất rồi gối đầu lên nhắm mắt ngủ.
Chu Vương Miện