Nhà thơ Nguyên Lạc
KHI
CHỢT GẶP NGÔI TRƯỜNG
Tưởng rằng quên được một thời
Khóa trong tiềm thức lâu rồi... xưa xa
Ô kìa! Cuối phố phải là...?
Không đâu tôi nhé!
Chỉ là nhớ thương
Ve reo. huyết phượng con đường
Dáng em trắng cả ngôi trường tuổi mơ
Có tôi run ngất tờ thơ
Mắt ai lá trúc nhung tơ tóc thề
Môi hồng vẫn thắm đam mê?
Khổ đau có đã...?
Đi về chung. riêng?
Vẫn tôi. vẫn nỗi muộn phiền
Trường xưa. lối cũ. hiện tiền đó sao?
Không đâu! Chỉ xót xa nào
Ngôi trường lạ lẫm. cớ sao lại buồn?
Thời gian bóng vụt qua song
Làm sao níu được xuôi dòng nước trôi?
Thôi đành thôi nhé. đành thôi!
Phượng hồng tình đó một đời riêng mang!
Bể dâu cùng với điêu tàn
Bao giờ hạnh ngộ?
Ly tan đang là
Vô thường lời Phật dạy ta
Lục Như kệ tụng chắc là tâm an? [*]
Tịnh không điệp khúc muôn trùng
Lắng khuya. tích tắc. nhịp buồn thời gian
Tiếng chim cô lẻ vọng âm
Chong đêm nến lệ
buốt căm nỗi hoài!
Cố nhân? Một tiếng thở dài
Mù sương cố lý đoạn đoài...
Biết chăng?
Nguyên Lạc
.........
[*]
Kệ Lục Như - Kinh Kim Cang: Như mộng, huyễn, bào, ảnh/ Như lộ diệc như điện
(Như mộng, huyễn, bọt, bóng/Như sương, như chớp loé)