Chúc Mừng Năm Mới

Kính chúc quý bạn năm mới vạn sự an lành

Thursday, July 6, 2023

ĐÃ LÂU RỒI – Thơ Khê Kinh Kha


                     Nhà thơ Khê Kinh Kha

 
ĐÃ LÂU RỒI
 
đã lâu rồi hồn mình quên xao động
như cánh diều không còn gió thoảng bay
như lá vàng im lìm trong mưa lạnh
chết âm thầm trên thảm cỏ xác xơ
 
như mùa đông về đây không hẹn trước
tuyết vô tình phủ kín lòng quạnh hiu
và cô đơn giăng đầy trên cánh gió
dưới hiên đời nhìn tuổi mộng ra đi
 
như mặt trời tủi hờn trong mắt lạnh
như vòng ôm chưa trọn đủ ước mơ
như kỷ niệm xa mờ trong trí nhớ
những dại khờ bao lần ướt bờ môi
những mặn nồng của hai đứa mình thôi
  
anh đã quên những con đường phượng nở
tuổi học trò em đã nói yêu tôi
anh quên luôn những đêm dài thơ thẩn
những trăng vàng chen giữa bước chân em
 
nhớ làm sao những sao trời sáng quá
những sao trời rơi rớt trong mắt đen
những lần hôn, vội vã dưới mưa dầm
và hơi ấm mình truyền nhau vụng dại
 
anh quên bẵng dòng sông xưa nước cuốn
những ngọn đồi mây gió vẫn luyến thương
những suối ngàn trọn đời thương mưa lại
lúa lên mầm như hạnh phúc lứa đôi
bởi vì em mái tóc quá dịu mềm
bởi vì em tình mộng như cánh sen
nên anh đã trăm ngàn lần ước vọng
 
đã lâu rồi anh như mây lạc hướng
đi giữa đêm sâu không ánh trăng vàng
không thấy được hiện tại trên đôi tay
cũng không biết về đâu một ngày mai
 
những buổi cơm anh cố ăn để sống
mà trong lòng nước mắt cứ như canh
và hồn mình thổn thức nỗi cô đơn
bao đêm dài không tìm ra giấc ngủ 
bởi muộn phiền khô đắng cả tâm tư
 
đã lâu rồi anh không nhìn ra sự thật
bởi nơi đây sự thật quá tủi lòng
đến bao giờ anh tìm được niềm tin
cho anh được ngủ vùi trong mái tóc
của một thời tuổi mộng ngát tình em
 
                                  Khê Kinh Kha
 
READ MORE - ĐÃ LÂU RỒI – Thơ Khê Kinh Kha

BIỂN MUỘN, THỊ TRẤN CHIỀU MƯA – Thơ Tịnh Bình


 
                  Nhà thơ Tịnh Bình


BIỂN MUỘN
 
Thôi biển đừng khóc
Sóng về đâu
Và gió về đâu...
 
Thăm thẳm xanh gợi muôn trùng da diết
Biển triệu tuổi rồi
Liệu có già chăng ?
 
Bạc đầu sóng gối đầu vai đá núi
Trăm năm ư ?
Chưa vãn cuộc mê tình
 
Chiều mọc muộn
Xóa mờ cơn dư ảnh
Ốc mượn hồn lẻ loi đời cát
Khua khoắng gì nhọc kiếp mê hoang...
 
 
THỊ TRẤN CHIỀU MƯA
 
Cơn mưa đến bất ngờ không báo trước
Bóng mây qua sũng nước mắt môi buồn
Ngày nhoi nhói điều gì như rất khác
Thị trấn cũ mòn lối đi quen
 
Chưa nguôi gió. Thu chưa nguôi nức nở
Lá chao rơi chếnh choáng nắng hiền khô
Lòng vương vấn sao chân người cứ bước
Những vỉa hè chiều nhuộm tím loang loang
 
Đành quay gót buộc quên vào nhớ
Thị trấn đẫm sương nào tỏ mặt người
Qua lối ấy vờ như vụng dại
Sấp ngửa mây chiều đánh rớt cơn mưa...
 
                                            Tịnh Bình
                                           (Tây Ninh)

READ MORE - BIỂN MUỘN, THỊ TRẤN CHIỀU MƯA – Thơ Tịnh Bình

NUỐI TIẾC, ĐÊM CÔ LỮ, TÌM ĐÂU THƠ? – Nguyên Lạc


 
                   Nhà thơ Nguyên Lạc
 

NUỐI TIẾC
 
Người đã đến đã đi như định mệnh!
Ta bên trời nuối tiếc mộng thời gian
Chiều cổ độ mây trắng bay thăm thẳm
Cố nhân ơi bi thiết nỗi điêu tàn!
 
 
ĐÊM CÔ LỮ
 
Trăng ơi! Lạnh lắm trăng ơi!
Phải trăng là Nguyệt mà tôi truy tầm?
Còn đâu! Thôi đã hư không!
Bên trời viễn mộng ngất lòng cố hương
 
 
TÌM ĐÂU THƠ?
1
Trên cây khỉ ngồi nhai quả
Dưới suối xuôi nguồn reo ca
Bên bờ có ông thi sĩ
Đang ngồi moi đá tìm thơ
 
Thơ đâu mà tìm ông hở?
Tìm chi cho khổ ông à!
Thông reo gió ru mời gọi
Đất trời cao rộng thiết tha
 
Thơ tìm đâu chi cho khổ?
 "Cá lội, con chin nó bay"
Buồn chi mặt mày nhăn nhó
Vầng trăng hết khuyết thì đầy
 
Suối reo khỉ ngồi nhai quả
Nhìn người bên suối đơn côi
Có gì đâu ông thi sĩ?
Cười khì một tiếng cho vui!
 
Ưu tư chi nhiều cho khổ?
Mọi điều rồi cũng sẽ qua
Lại gần đây ông thi sĩ
Đùa chơi một chút gọi là
 
Khỉ ngồi nhìn người nháy nhó
Người ngồi nhìn khỉ cợt đùa
Khỉ vui khỉ làm trò khỉ
Người vui nhìn khỉ cười xòa
 
2
Nước trong thiếu người soi rọi
Trăng thanh đang đợi đang chờ
Hương hoa chào mừng ong bướm
Trên cành chim hót líu lo
Biển xanh sóng vui tở mở
Trời hồng rực rỡ như mơ
Lũng ngàn hòa âm trỗi nhạc
Tìm đâu? Đó chính là thơ!
 
                       Nguyên Lạc
 
READ MORE - NUỐI TIẾC, ĐÊM CÔ LỮ, TÌM ĐÂU THƠ? – Nguyên Lạc

ĐẤT CHUỒI – Thơ Lê Phước Sinh

 
 
                        Nhà thơ Lê Phước Sinh


ĐẤT CHUỒI 
 
Gió vần Cát ra xa
Biển xanh muốn thành vũng
Dương Liễu xây bờ bao
Sóng vỗ vi vu hát.
 
Chân Sông tạo Hầm ếch
Nước ngầm luồn tận trong
Khai cát bùn sỏi đá
Chuyển dòng chảy lỏm lồi.
 
Rừng xanh bóc quy đầu
như Giang hồ rạch mặt
Chân tay xăm lở loét
huyết tương chảy từng hồi.
 
tưởng là "Chùm Khế Ngọt"
ngờ đâu sâu rụng đầy.
 
                  Lê Phước Sinh

READ MORE - ĐẤT CHUỒI – Thơ Lê Phước Sinh