Nhà thơ Trương Bá Tri. Ảnh nghệ thuật từ trang bìa tập thơ Biển Đông và Mẹ. |
NGƯỜI THAO THỨC CÙNG BIỂN – Đọc tập thơ BIỂN ĐÔNG VÀ MẸ của TRƯƠNG BÁ TRI
Nguyễn Khắc Phước
Cách đây mấy năm, khi tôi đến thăm
nhà anh Bùi Phước Vĩnh ở Sài Gòn thì Thu Hương - cô học trò cũ của tôi trước
1975 - gọi điện muốn gặp thầy giáo cũ để hàn huyên sau mấy chục năm xa xôi cách
trở. Thu Hương đi cùng ông xã. Anh tên là Trương Bá Tri người cùng quê Hải
Lăng, suýt soát tuổi với tôi. Điều khiến tôi ngạc nhiên là anh Tri là một nhà
thơ có sức sáng tác rất khỏe. Năm đó, anh đã in được 6 tập và đang in một tập nữa,
có lẽ đã đến tay bạn đọc lâu rồi. Hải Lăng mình có những nhà thơ sáng tác mạnh
và khá nổi tiếng như Phạm Bá Nhơn, Võ Văn Hoa, Võ Văn Luyến, Mai Thanh Tịnh,
nay thêm một nhà thơ nữa là Trương Bá Tri.
Đọc tên những tập thơ của Trương Bá
Tri, chúng ta có thể đoán được đề tài chính của anh là Quê Hương và Mẹ: Mẹ Đi Cày, Lục Bát Thương, Thơ Tự Do, Lục
Bát Núi Sông, Mẹ-Cô Tiên Vườn Địa Đàng, Biển Đông và Mẹ, Vầng Trăng Lục Bát. Tất
cả đều được xuất bản bởi Nhà Xuất bàn Hội Nhà văn.
Hình như anh dành thơ lục bát vào
những tuyển tập riêng nên trong tập Biển
Đông và Mẹ (xuất bản 2014) có 45 bài, chỉ thấy một đôi bài lục bát, và hầu hết đều thơ tự do.
Trong tập thơ nầy, chúng ta đọc được những câu thơ:
-Viết về tình mẹ (Việt Nam?) với biển:
Mẹ chỉ biết lòng mẹ xôn xao
Nơi Song Sa vời vợi ấy
Thân thương mà gần gụi vô ngần
(TÌNH MẸ BIỂN ĐÔNG)
-Ca ngợi vẻ đẹp huyền ảo của biển:
Em theo trăng ra biển
Trăng nghiêng
Lung linh muôn vàn tia sáng
Đùa vui đan lên da thơm nõn nà con
gái
Những nụ hôn nồng nàn
(RA BIỂN)
-Ca ngợi mối tình của người vợ dành
cho người chồng lính biển:
Chị gom yêu thương gửi ngọn sóng câu
nơi biển xa
Từ khi quen anh làm chứng tích
Để lương duyên muôn năm xanh biếc
Khi bão giông hay mây lặng an hòa
Sóng và biển vẫn bên nhau hằng cửu!
(TÌNH CHỊ)
-Ca ngợi lòng dũng cảm quyết bảo vệ
quê hương của người lính biển:
Sá chi quân thù
Hiếu chiến nhất hành tinh
Giữ mãi non cao biển ngàn
Giữ gìn một hòa bình
(LÊN ĐÀNG)
Trong những bài thơ dạt dào tình cảm
ấy, tôi tìm thấy một bài viết về vùng biển Quảng Trị quê mình, xin chép lại để
quý bạn đọc cùng thưởng thức.
NHỚ BIỂN CỬA TÙNG
Chiều vơi nhớ biển quá chừng
Nhớ người qua đó ngập ngừng vòng
tay
Hôm nào theo anh về thăm biển cửa
Tùng
Ánh nắng ban mai
xôn xao nơi miền đông bắc
Đảo Cổn Cỏ thân thương gần gụi
Hôm nào cùng anh về thăm Cửa Việt
Những cánh chim lờ lượn mặt nước
xanh
Chiều buông vòng tay ấm nồng tha
thiết
Lòng rộn ràng biết mấy phải không
anh
Hôm nào theo anh về thăm quê Mỹ Thủy
Qua Diên Sanh – Hải Thiện – Hội Yên
Đồng lúa vàng ươm đang mùa chín tới
Bãi đá rì rào sóng vỗ triền miên
Ánh mặt trời tắt dần nơi xa xôi cát
trắng
Gió biển mơn man da thịt thơm tho
Đêm hoang dại trao bờ môi
Cong kiêu ngọt đắng
Và gửi nhau món quà trăng lạ lẫm
Để trăm năm nhớ mãi một bến bờ!
Trương Bá Tri yêu biển là phải bởi
làng anh ở bên bờ biển, sống và lớn lên
với nghề biển trong những năm tháng chiến tranh cực kỳ gian khổ. Cho dù anh đã
được học hành, trở thành nhà giáo – kỹ sư, định cư tại Sài Gòn, nhưng trong tâm hồn anh vẫn dạt dào tiếng sóng
biển, nhắc nhở anh về cảnh đẹp của quê hương, về tình cảm của người hậu phương
dành cho người lính biển, về tài nguyên
phong phú của biển cả, về sự tự do khai thác nguồn lợi thủy sản không bị ai
ngăn cản, … và anh thổ lộ những suy tư, tình cảm cảm của mình qua những câu thơ
duyên dáng, súc tích, dễ đi vào lòng bạn đọc.
Nhà thơ Trương Bá Tri còn rất khỏe,
và hy vọng anh sẽ cho chúng ta được đọc nhiều tập thơ nữa của anh.