|
Tác giả Phạm Ngọc Thái |
ĐÊM XUÂN
RU ĐỜI VỚI
CÁC BẬC XƯA
Cuộc sống trôi qua, người đời vận động
Xã hội thăng trầm khi chừng mực, lúc đảo điên
Cái sân khấu cuộc đời khép, mở
Đã về già mà đâu có được yên?
Có thể thế nên lẽ sống lại trở thành có lý!
Buồn cũng nhiều nhưng vẫn hữu tình thay
Như cái sân khấu ngoài trời
ở phường Quán Thánh ta
đây
Đêm xuân nay có ca nhạc, dân tình túa đến xem vui đáo để.
(1)
Ta ngồi trong bóng lặng ngắm mảnh trăng trời cô lẻ
Về với tình Nguyễn Khuyến giữa đêm câu…(2)
Ru hồn vào cõi thơ mộng ảo
Nhưng đêm xuân này mình chẳng muốn viết thơ yêu?
Lòng càng hiểu tâm trạng bà Xuân Hương, bác Tản Đà thuở
trước
Nỗi buồn Nguyễn Du đeo đẳng cả kiếp người
Thôi cụ ạ! Thời thế nào cũng đều thế cả
Chỉ khi chết đi mới hết nợ đời! (3)
(1) Đón ngày lễ tết ở phường Quán Thánh dựng rạp ngay ngã tư phố,
tổ chức ca nhạc vui xuân để khách bốn phương đi ngang qua, cùng bà con khối phố
túa đến xem đông nghịt cả đường phố.
(2) Chạnh nhớ bài
thơ “Điếu thu“ của Nguyễn Khuyến:
Ao thu
lạnh lẽo nước nước trong veo
Một chiếc
thuyền câu bé tẻo teo…
(3) Theo thuyết bản
mệnh của kinh Phật ở trong thơ cụ Nguyễn
Du: Người ta chỉ chết
đi mới hết nợ đời! Bởi vậy nàng Kiều
đã nhảy xuống sông Tiền Đường để quyên sinh mà không chết, đã được Giác Duyên
vớt cứu: Nàng chưa thể chết, vì chưa trả hết nợ kiếp người!
ĐƯA CHÂN EM CHIỀU PHỐ
Đưa chân em ra phố
Để mình chia nhau xa
Hay để rồi thương nhớ
Chiều phố sao nhạt nhoà...
Mắt em đong đầy lá
Rồi quay đi hơi buồn
Thoắt bỗng thành quá khứ
Trái tim tình mênh mông.
Anh muốn ngược thời gian
Lại cùng em tha thiết
Người con gái yêu thương
Tình ta không thể chết!
Ôi, vầng trăng xa xăm
Lòng ta man dại quá
Cuộc đời là nghịch lý
Đành chia tay bẽ bàng.
Nhìn cánh hoa rơi rơi
Nó chết vì chính nó
Trái tim anh, em ơi!
Em mang đi rồi đó…
Đêm
đầu xuân
ĐÊM XUÂN QUÁN
Đêm thành phố ngồi trong quán vắng
Nước hồ trầm mặc phất phơ mưa
Lá rơi lẳng lặng nhưng đằm thắm
Người mới lần theo bóng năm xưa...
Quán cô quạnh gió về nghe thổn thức
Quanh hồ những tiếng nói hư vô
Ôi, làn da ngọc như trứng bóc
Em của ngày xa, em của ta?
Đêm thương nhớ đèn sao lấp loá
Thoang thoảng quanh mình ít hương hoa
Lòng lại hoá miền sa mạc
Cát bay trắng xoá bãi bờ.
Hồn tan tác tựa cánh cò, cánh vạc
Sóng bên bờ ì oạp trái tim thơ!
Ta hỏi vầng trăng thực hay là hư ảo?
Nguyệt rung rinh cười, một đêm quán thành đô…
CÔ
GÁI BÊN HỒ XUÂN
Hồ chiều trông dại nắng
Em bước nhẹ trong hàng cây nghiêng bóng
Gió khẽ reo sau tà áo thanh tân
Mắt em thầm mang cả mùa xuân.
Cánh buồm đỏ đưa em vào xa vắng
Anh mải nhìn theo màu áo trắng
Cái màu mây thiếu nữ dịu hiền
Em đi rồi, còn lại một trái tim!
Em xa rồi, còn lại nỗi đau êm…
Tiếng lòng cứ rì rầm bên vệ cỏ
Chỉ thiên nhiên mãi mãi là tươi trẻ
Tuổi ta ơi, vội héo làm gì?
Cánh buồm đỏ anh đưa em vào xa vắng
Năm tháng đời anh, tóc trắng đầu anh
Nhưng rồi ngày mai em cũng sẽ già và chán?
Cô gái đi bên hồ: Ta sẽ hoá ra chim...
Phạm Ngọc Thái