ĐƯỢC TIN THẦY GIÁO, NHÀ THƠ HUỲNH VÂN HÀ ĐÃ
MẤT VÀO LÚC 7H35' THỨ SÁU NGÀY 10.05.2013 - NHẰM NGÀY MỒNG MỘT THÁNG TƯ NĂM QUÝ
TỴ - HƯỞNG DƯƠNG 54 TUỔI.
HUỲNH VÂN HÀ LÀ MỘT TRONG NHỮNG NGƯỜI BẠN THÂN
THIẾT NHẤT CỦA NNH. RẤT TIẾC DO HOÀN CẢNH RIÊNG NNH KHÔNG THỂ TRỰC TIẾP ĐẾN
CHIA BUỒN CÙNG GIA ĐÌNH HVH ĐƯỢC. CHÙM THƠ NÀY NHƯ MỘT NÉN HƯƠNG TIỄN BẠN VỀ CÕI
VĨNH HẰNG.
TRÂN TRỌNG,
NNH.
ÔNG ĐỒ BẠN TÔI ƠI!
(Chút tâm cảm gửi Huỳnh Vân Hà)
Không phải để so sánh
Thực tế bạn cao hơn tôi một cái đầu
Ít ra là khoản chữ Hán được học từ để chỏm
Ít ra là khoản nhiệt tình với thân bằng quyến
thuộc hương lân
Ít ra là khoản lặng lẽ cười mỗi khi ai đó gạt
chân
Vừa gượng dậy đã xuýt xoa cho người lâm nghịch
cảnh
Không phải để so sánh
Thực tế bạn quá nhiều ưu điểm
Quá nhiều thứ khiến tôi phải ngước nhìn
Hơn cả hy vọng, tôi tin cái đẹp cái hay luôn
được giữ gìn
Nhưng nhiều khi tin cũng chỉ để mà tin
Cuộc sống vô cùng khắc nghiệt
Người tốt rủi ro gấp bội kẻ thường
Chiều nay lặng lẽ nhìn vống ra góc vườn
Một chiếc lá dở xanh dở vàng lửng lơ mạng nhện
Đung đưa gió mơ hồ nỗi lo
Mơ hồ xót xa định mệnh
Lung lay lúc lắc
Bao giờ lá rơi?
Vẫn biết lo không thấu đất xót chẳng thấu trời
Như mưa nắng việc gì đến sẽ đến
Nào ai thoát vòng sinh-lão-bệnh…
Sao lòng hoa lá tả tơi
Xuân đã mùa
Sung mãn đã hơi
Nỡ nào bạn ơi, thở mệt
Đất tốt xấu vẫn là đất chết
Người thực hư mấy thuở luân hồi?
18.01.2012 - 24.02.2013
Nguyễn
Ngọc Hưng
RỦ RỈ VỚI VÂN HÀ
(Nhân Đêm thơ HUỲNH VÂN HÀ - VIÊN PHẤN TRẮNG
& BÔNG CÚC DẠI – 19h30’ ngày 05.05.2013)
Lâu về trước, lúc mọi người tiễn Lộc(*)
Hẳn Vân Hà đã lệ ngập trời cao
Mình tin thế, bởi vừa đây bạn đến
Báo tin Dung(*)… trong nước mắt nghẹn ngào
Vừa đây thôi, hơn một năm một chút
Bạn còn xót thương cho kẻ xấu phần
Chuyện sinh tử ai lường ai tính được
K gõ cửa nào cửa ấy phải… vâng!
Vâng, đành vậy nhưng sao mà nhanh vậy
53 tuổi đời đã kịp gì đâu
Hôm qua khóc người hôm nay người khóc
Ngợp lắm không, biển khổ ngập lút đầu
Lút đầu khổ kẻ sắp đi người ở
Tám vạn thương đỡ nhau được mấy nào
Xác Sông Mây hồn Ráng Mây rực rỡ
Lặng lẽ tan vào thăm thẳm hư hao
Thì vẫn biết sau tan rồi sẽ tụ
Đớn đau phút này biết giấu vào đâu
Ngút ngát Nại Hà mênh mang sóng dữ
Mỏng manh thơ có bắc được nhịp cầu
Không bắc cầu thơ thả con thuyền chữ
Tếu táo cho mau qua quãng đoạn trường
Bạn đi trước nhớ giữ phần tôi nhé
Đất mặt tiền âm cũng đắt như dương
Đất luôn đắt thơ như bèo luôn rẻ
Khôn dại lũ mình bán đất nuôi thơ
Đời sắp cuối thơ hãy còn lẽo đẽo
Mai người đất ôm thơ có ai chờ
Không ai đợi ai chờ thơ vẫn đến
Đến rồi đi, đi để lại quay về
Vân Hà ơi, hơi mỗi ngày mỗi mỏng
Dưỡng nụ cười xua bớt nỗi tái tê
Mà cho dẫu nụ cười theo xác úa
Giữ linh hồn xanh mãi trước khi đi
Thứ quý nhất gửi cho người ở lại
Là yêu thương không biên giới hạn kì
Mai mốt dương trần có thêm khoảng trống
Lạnh lẽo âm gian lại ấm hơi người
Cầm theo nhé, ngày gặp Dung gặp Lộc
Tặng giúp mình mỗi bạn một hoa tươi
28.03.2013
– 05.05.2013
Nguyễn
Ngọc Hưng
_________________
(*) 2 người bạn cùng bệnh với Huỳnh Vân Hà.
NƯỚC BỐC LÊN TRỜI
MƯA RƠI XUỐNG ĐẤT
(Được tin Huỳnh Vân Hà mất lúc 7h35’
Thứ Sáu ngày 10.05.2013 – nhằm 01.04 Qúy Tỵ)
Bạn tôi ơi, hãy ngủ yên
Cuộc cờ đã xong sân khấu đã hạ màn
Những cơn bão đời sau vật vã thét gào đã tạnh
Bóng tối ngờ vực che khuất trăng sao cũng lặng
lẽ tan như hão huyền hư ảnh
Chỉ còn đây trăm tiếc nghìn thương rất thực
những tấm lòng
Chỉ còn đây tinh túy tinh hoa những con chữ
chảy ròng
Không cuốn trôi ai không nhấn chìm ai mà ve
vuốt bãi bờ trải qua cơn tàn phá
Những ngọn đèn quên lãng chức năng soi cái
khóc cái cười mặt quen mặt lạ
Điềm tĩnh sáng lên vẻ đẹp tinh thần trước bóng
chết mờ sương
Này đây hơi thở an tường
Này đây sức mạnh của tình thương
Này đây quang kiếm bạn bè khẽ rạch màng đêm
cho hy vọng nảy ra từ tuyệt vọng
Chút dao động trước bất thần giông tố tử sinh
nhanh chóng biến thành dao động sóng
Giúp người tỉnh táo nhận ra gương mặt trần thế
xung quanh không đến nỗi lạnh lùng
Không đầu không cuối miên man thời gian trôi
vô tận vô cùng
54 năm, 60 năm hay sống đủ trăm năm đâu có gì
khác biệt
Khi bạn đã đến đây đã tận tình hiến dâng cho
chân thiện mỹ cõi này với tất cả tâm hồn sáng trong tha thiết
Chẳng có gì phải u uất u trầm vướng bận lúc ra
đi
Bạn tôi ơi, sinh ký tử quy
Vạn tượng sum la đều có hạn kỳ
Nước bốc lên trời mưa rơi xuống đất
Từ Lão Tử, Khổng Khâu đến nhất đại tôn sư vạn
đại Thánh Hiền Chúa Phật
Hữu diệt hữu sinh có đến có đi (hề) ắt có lúc
về!
9h45’ ngày
10.05.2013
Nguyễn
Ngọc Hưng