|
Thùy Châu |
NỢ NGƯỜI
Xin được gởi anh Tr. Mạnh, bạn
Th. Ngân,
Ph. Hà - những người chưa lần
gặp.
Tôi đến trần gian hai bàn tay
trắng
Rồi nợ đời chồng chất mãi không
thôi
Nợ ân tình gần gủi lẫn xa
xôi
Của bạn bè, thân nhân, người chưa
biết
Một bắt tay một nụ cười thân
thiết
Khi đêm về lòng cảm thấy vấn
vương
Hay có lúc bất chợt gặp trên
đường
Một ánh mắt đủ làm tôi bỡ ngỡ
Niềm yêu thương không từ trong
sách vở
Nhưng chạm hồn bằng cửa ngõ con
tim
Những thiết tha tôi không phải đi
tìm
Mà cứ đến rất hồn nhiên chẳng đợi
Như giòng sông những ân tình vời vợi
Đẹp long lanh tôi đón nhận hằng
ngày
Tấm lòng con, những săn sóc thơ
ngây
Sự âu yếm chắt chiu của người vợ
Những sẻ chia thăm hỏi cùng nâng
đỡ
Của bạn bè quyến thuộc ở bên tôi
Cả những người đang sống rất xa
xôi
Chưa biết mặt chưa một lần gặp gỡ
Giòng sông đời tôi mãi hoài
chuyên chở
Những ân tình không mua bán mượn
vay
Những ân tình tôi đón nhận hằng
ngày
Của bao người gởi trao không tính
toán
Cám ơn đời những tấm lòng tươi
sáng
Cho một người nhận lãnh những
niềm yêu
Từ bình minh cho đến tận cuối
chiều
Đời tôi nợ biết bao giờ để trả!
Những ân tình mênh mông như biển
cả
Trong những điều rất nhỏ nhặt dễ
thương
Những trao ban nhìn thấy rất tầm
thường
Nhưng tôi nợ một đòi tôi khó trả!
Bên giòng đời những lo toan vất
vả
Tôi ấm lòng đón nhận nợ tha nhân
Và nhủ lòng trong cuộc sống phù
vân
Xin được mãi mang ơn lòng thương
mến.
20/9/2014
Thùy Châu
TA VẪN YÊU
Riêng gửi Thùy-Châu
Ai cũng đến trần gian bằng
tay trắng
Và cuộc đời có đủ nắng
cùng mưa
Bao gian nan đời ta đã có
thừa
Ta vẫn yêu,vì cuộc đời đáng
sống
Đẹp biết bao, một ngọn núi
dòng sông
Tình bằng-hữu, tình
phu-thê, phụ-tử
Đến trần-gian ta như người lữ
thứ
Như vó câu qua cửa sổ mà thôi
Bao ân-tình gần gũi hay xa xôi
Của thân-hữu hay người chưa
quen biết
Đối với ta vẫn là tình diễm
tuyệt
Như bông hoa trang điểm cho
cuộc đời
Trong tương-tri, lắm lúc chẳng
cần lời
Một tiếng đàn đủ tri-âm
tri-kỷ
Một vầng thơ vụng về không
hoa-mỹ
Cũng làm nên thiên tình-sử bạn ơi
Tình yêu ta như biển cả khôn
vơi
Hồn trí ta như mặt trời
chiếu sáng
Thơ của ta là nguồn thơ vô
hạn
Ta đem thơ trang trí cho cuộc
đời
Bọn chúng ta là những kẽ tuyệt
vời
Tìm và yêu cái đẹp trên trần
thế
Thu đông sang, hạ đến hay xuân
về
Cả bốn mùa ta vẫn yêu say
đắm.
Mạnh-Trương
Washington
DC/USA
CHUYẾN TÀU CUỘC ĐỜI
Tặng các anh Thuỳ Châu,
Mạnh Trương và Châu Thạch
Có ai đến thế gian tay chẳng
trắng?
Cuộc đời nào không ngọt, đắng,
chua, cay?
Mỗi con người mang dấu ấn: hình
hài
Còn tư tưởng ? - nào ai mà biết
được!
Đời mỗi người, một con đường tự
bước
Khúc gập ghềnh, chỗ trơn trợt,
quanh co
Người yếu hèn: chồn bước trước
cam go
Kẻ can đảm, không đắn đo: - tiến
tới!
Sân ga đời có bao nhiêu người đợi
May mắn khi chọn đúng kẻ đồng
hành
Có hai người, đường hẹp hoá rộng
thênh
Tàu nhẹ lướt, xung quanh hoa nở
rộ
Cùng sung sướng, cùng sẻ chia
gian khổ
Dù sấm giông, bão tố cũng không
sờn
Một gia đình êm ấm, chẳng gì hơn
Thuyền hạnh phúc căng buồm lao
tới trước
Khi con trẻ chào đời, vang tiếng
khóc
Là lúc niềm hạnh phúc đã thăng
hoa
Ngày bôn ba trong nắng cháy, mưa
nhoà
Đêm sum họp cả nhà vui đoàn tụ
Con khôn lớn, hành trang đời đã
đủ
Cứ lên đường, tàu đã đợi ngoài ga
Vững bước lên, dù nắng đẹp chan
hoà
Hay bão táp, phong ba thì vẫn
tiến !
Bao thế hệ, dòng đời luôn tái
hiện
Từng con người, hết kiếp, lại
xuôi tay
Thanh thản ra đi, từ bỏ hình hài
Hồn nhẹ hẫng dần bay vào vũ
trụ....
Phương Hà
(Tháng 9/2014 )