bức tranh trên tường im
nghe giai điệu ngày xưa
không một ai nhìn ngắm
không một ai say đắm
không một ai giấu kín
con thuyền đưa tiễn
hoàng hôn
nét vẽ trong veo màu
nắng
những khóm hoa dịu dàng
khoe sắc một nửa
đôi môi ngập ngừng phía
sau ô cửa
tà áo em
bầu ngực em
hình bóng em
xâu chuỗi khúc hát giao
mùa
bàn phím ngân nga câu
thơ không lối thoát
nỗi xúc động dâng trào
khuôn nhạc
ai để lại mùa thu cho
tôi xao xuyến
những ký tự rùng mình
trườn qua kẽ hở của ngày
khoảnh khắc giao mùa
biến mất
bức tranh bây chừ thiếu
nét
nghệ sĩ về đâu
quê hương mưa nguồn?
Đêm Trên Sông Thu
Vần thơ lăn ra từ dặm
dài phù sa
Người vuốt mặt làm cuộc
trở về
Một đời ngậm cay nuốt
đắng
Một đời tác phẩm trao
tay
Giọt sóng chảy tràn bến
vắng
Con chữ ngoằn ngoèo ứ hự
sắn khoai (*)
Mọc rốn đền đài
Ngàn năm xuôi về quê cũ
Ngàn năm thấp thỏm mây
bay
Ngàn năm mắt môi đong
đầy
Câu thơ ai hát giữa trời
đêm đắm đuối
Bàn tay gặp lại bàn tay
Tôi ly hương trên chính
quê hương mình
Nhập hồn vào phố
Nhập tuổi trẻ vào thác
chữ ảo huyền
Nhập mơ mộng vào tàn tro
Dòng Thu chòng chành
Chuyến đò không tên
Số phận đuổi bắt cuống
họng
Tôi đã chết ngày hôm qua
Bài thơ phủ lớp áo hoa
Long lanh đáy nước.
(*) thơ Trần Vương.
Phan Nam