Nhà thơ Lê Thanh Hùng |
Anh vẫn chờ em
Trời Chợ Lầu trong xanh vời vợi
Đêm vô cùng, lóng lánh sao rơi
Em không đến, hàng me lá mới
Cũng rũ buồn suy nghiệm ngọn đời
Trăng xóm Lụa, dát vàng nỗi nhớ
Ngọn đèn khuya gom cả ngày xưa
Lời hẹn cũ nước trôi bến lỡ
Dòng sông buồn cạn giữa mùa mưa
Em không đến, đợi chờ chi nữa
Tái hồn anh, rối ngõ xóm Tằm
Trăng cứ lặn, mùa trôi lần lựa
Ánh sao rơi, cõi ấy… xa xăm
Biết lời hẹn, đâu là vĩnh quyết
Ước mơ thôi, hư thực lẽ đời
Thời gian gội tình trôi cách biệt
Góc ân tình dường đã hao vơi
Con phố đã quên ngày đắm đuối
Cánh cổng xưa, còn vẫn khép hờ
Trang giấy cũ nằm nghiêng gió bụi
Gịot gịot buồn, mực đọng trang thơ
10/91
Xa rồi chiều Phan Thiết
Thuyền ra đi, ơi giã từ Phan Thiết
Nơi một lần anh đến đã say mê
Chấp chới hồn anh, nghiêng chiều tiễn biệt
Mắt đăm đăm, thấp thỏm bước ai về
Con nước lớn, sóng giăng từ phía cửa
Gió nồm săn, con sóng bạc đá gà
Cầm sào chống, lăng xăng tìm điểm tựa
Rướn sào trong tiếng máy nổ tẹt ga
Trôi lóng ngóng, con thuyền băng ngang sóng
Nghe lao xao trong đám bạn kỳ kèo
Như tiếc nuối bến sông tràn gió lộng
Niềm vui còn lướng vướng sợi dây neo
Rơi trong thinh không, chuông chiều tan lễ
Bóng nắng ngượng ngùng, rớt xuống cầu tàu
Treo đắm đuối một không gian ước lệ
Khỏang trống ân tình, lắng đợi mùa sau
Thuyền lướt sóng trong nắng chiều chấp chới
Khoảng trời xa, như trói buột lối về
Bung trả hết trong những lời nhắn gửi
Phan Thiết ơi! Nồng nã một đam mê…
Lời góa phụ
Bài hát buồn, ru nửa đời còn lại
Đứng bên song, em khẽ hát trong chiều
Gió se sắt lay tấm màn trống trãi
Bài hát buồn và nỗi nhớ quạnh hiu
9/91
Quên và nhớ
Anh buông tay
Và đã quên những gì đáng nhớ
Để chiều nay
Ngồi một mình
Dằn vặt nhớ
Những gì đã cố quên
9/91
Nắng dịu dàng đổ trên vai em
Con sóng trầm tư, nhưng sao mà nông nổi
Mơn man theo cuống gió đam mê
Cứ chảy tràn, sóng sánh những bờ cong
Thong thả đứng, nhịp thời gian gấp vội
Em dang tay với sóng vụng về
Chia tay nhau, ai cũng khổ đau
Đừng so sánh là ai nhiều, ai ít
Chỉ nghĩ mình từng đã có chung một ký ức ngọt ngào
Trách cứ gì nhau, ai đã khơi mào
Khi đã xa những niềm vui và nỗi buồn vỡ da vỡ thịt
Hãy nghĩ về phía không có nhau …
Lê Thanh Hùng
Bắc Bình, Bình Thuận