Chúc Mừng Năm Mới

Kính chúc quý bạn năm mới vạn sự an lành

Monday, May 6, 2019

KHÚC TÂM TÌNH NGÀY TRỞ LẠI - Thơ Hoàng Yên Linh

Tác giả Hoàng Yên Linh

Bốn mươi hai năm (1972-2014) tôi tìm về cố quận.Trường xưa và ngôi nhà cũ, cây phượng già không còn nữa... Khu đất doanh trại của đơn vị ngày xưa nay là quán cà phê và hàng cây xanh. Khúc phim dĩ vãng trở về ray rứt trong tôi. Bạn bè,đồng đội nay vắng bóng. Buổi chiều bên bến sông An Lạc, bạn học ngày xưa nay tóc chiều đã bạc hằn dấu phong trần trên từng khuôn mặt. Đông Hà nay đã thành xa lạ với người xưa.Tôi lang thang trên phố chiều, trông đợi người xưa một tiếng chào... nhưng chỉ có những ánh mắt nhìn lặng lẽ... Nhưng Đông Hà xưa vẫn mãi là ký ức, là kỷ niệm ngọt ngào của đời tôi.


                                         Tôi về ngơ ngác người thua cuộc
                                         Tim ánh mắt buồn của cố nhân
                                         Chỉ tiếng chuông buồn xưa vọng lại
                                         Ngậm ngùi ngóng mãi áng mây bay.



         Khúc Tâm Tình Ngày Trở Lại
                                       Hoàng Yên Linh


Tôi trở về đây
Đông Hà miền quê yêu thương hi vọng
Mấy thằng bạn xưa tóc chiều đã bạc
Bao ngậm ngùi tay nắm lấy bàn tay
Chuyện ngày xưa ùa về theo nỗi nhớ
Chuyện cuộc đời thôi thoáng một giấc mơ.

Tôi tha hương cả một đời lận đận
Bạn quê nhà oằn nặng gánh đau thương
Bọn chúng mình bao tan nát đoạn trường
Còn gặp lại thương mấy thằng gãy cánh.

Đất quê xưa rất quen mà rất lạ
Phố đông người sao lạc bước cô đơn
Mấy thằng thôi ly rượu buồn đắng chát
Rượu không say mà cay đắng tủi hờn.

Thôi cạn ly đời có lần gặp lại
Hương Đông Hà vẫn như thuở tóc xanh
Con sông xưa bàng bạc ánh trăng đầy
Theo con nước bọn mình về quá khứ...
Tôi về tìm lại đời tôi
Lời quê cánh võng vành nôi thuở nào
Ngọt ngào sâu lắng ca dao
Bâng khuâng bước lạc lối vào tuổi thơ
Cuối đời tìm lại giấc mơ...

  Hoàng Yên Linh


READ MORE - KHÚC TÂM TÌNH NGÀY TRỞ LẠI - Thơ Hoàng Yên Linh

VỌNG XA - Thơ Thủy Điền



Vọng Xa
  

Phía xa... xa đang có người trông ngóng

Đợi ngày về đôi lứa được đoàn viên

Nhưng chiến chinh đang chia cách đôi miền

Bao mộng ước vẫn còn trong ký ức



Thương nhớ ai từng đêm anh thao thức

Ánh trăng thề làm chứng kẻ chinh y

Kề bên tay báng súng giữ biên thùy

Lòng vẫn nghĩ về người em bé nhỏ



Em, em hỡi! Nếu có thương, có nhớ

Cố nén lòng chờ đợi bóng hình xa

Ngày mai đây đất nước được thái hòa

Ta sẽ mãi bên nhau như một thuở



Nắm tay nhau ta qua từng lối ngõ

Gốc Phượng hồng, băng ghế đá ngày xưa

Chiều hẹn hò, ta đi dưới cơn mưa

Và, lối cũ có đôi nhân ...... cùng bước. 


Thủy Điền

05-05-2019

READ MORE - VỌNG XA - Thơ Thủy Điền

HẠ BUỒN - Thơ Lệ Hoa Trần


Hạ Buồn

Muốn níu lại, nhưng thời gian.... trôi mãi
Muốn người đi sẽ ở lại bên mình
Muốn tình yêu trọn vẹn tuổi thư sinh
Nhưng thời khắc đã đến hồi réo gọi

Đã bao năm ta chung đường, cùng lối
Nay phải đành hai ngã cách chia xa
Chiếc băng quen giờ chỉ.... bóng ngọc ngà
Cành Phượng vĩ héo dần theo phút ...., ..... nhớ

Thương nhớ ai, em nuốt từng hơi thở
Giữa trưa hè tháng tám.... dậy tiếng Ve
Réo vào lòng những âm giọng tái tê
Giết tuổi mộng bằng gươm đao không lưỡi

Giờ xa nhau họa chăng .... là tiếc nuối
Cánh Phượng hồng còn ý nghĩa gì đâu
Chiếc băng xưa , xanh, rêu phủ, nhuộm sầu
Đường chênh chếch một mình, một bóng.

Lệ Hoa Trần
05-05-2019
READ MORE - HẠ BUỒN - Thơ Lệ Hoa Trần

CHỈ CẦN TA CỐ GẮNG | Truyện ngắn | Lê Hứa Huyền Trân

Tác giả Lê Hứa Huyền Trân
CHỈ CẦN TA CỐ GẮNG
Truyện ngắn
Lê Hứa Huyền Trân

Tôi trở lại trường cũ năm tôi dành trọn vẹn thời cấp hai non trẻ sau ngót hơn hai chục năm xa xứ. Mọi thứ vẫn như nằm yên bên dòng chảy thời gian, chỉ có dãy phòng học được tu sửa và nâng cấp, vài khu được xây mới. Thầy cô, vẫn là những đấng sinh thành ở trường học, qua bấy nhiêu năm vẫn còn ở lại, chỉ có điều tóc đã phủ sương. Nhiều giáo viên trẻ dần thay thế nhưng nhiều giáo viên từ thời dạy tôi vẫn còn lác đác như chứng minh mình vẫn còn sung sức lắm. Thế nhưng, người tôi muốn gặp nhất là Thầy thì đã không còn ở đây nữa, sau khi tôi tốt nghiệp vài năm, vì sức khỏe yếu thầy cũng về hưu.
Cầm trên tay địa chỉ được thầy cô trong trường cho tôi phải mất rất lâu mới kiếm được nhà Thầy trong một căn hẻm nhỏ. Mở cửa cho tôi vẫn là bóng hình quen thuộc ấy mà dẫu đã hơn hai mươi năm trôi qua vẫn in đậm trong kí ức cô học trò nhỏ năm nào. Thầy không nhận ra tôi, tất nhiên, tôi vốn không tin vào những điều được cho là kì tích. Thầy kể, dạy thêm được vài năm thì sức khỏe yếu hẳn, trí nhớ cũng suy giảm dần, rồi thầy cười khề khà, hệt như nụ cười năm xưa đã động viên tôi đến trường:
“Đừng buồn thầy khi không nhớ em nha. Trí nhớ giảm đi nhiều nên thầy cũng nghỉ hưu, măc công lại dạy sai cho học trò thì phải tội.”
Tôi khẽ cười nắm lấy tay thầy lắc lắc, cho đến tận bây  giờ, dù thầy có quên tôi đi chăng nữa thì những yêu thương và ân cần mà thầy dành cho bao thế hệ học trò vẫn còn đọng mãi đâu đây...

***
Từ nhỏ tôi đã sống với bà, tôi vốn là một đứa trẻ ít nói, có phần khó gần. Một phần tôi mặc cảm hoàn cảnh gia đình mình, phần khác từ khi còn bé tôi đã được nhiều người nhận xét lạnh lùng và có phần già trước tuổi. Tôi yêu thơ và cực kì thích viết văn. Ở lứa tuổi của nhiều đứa trẻ cấp hai, khi đi học là nghĩa vụ và văn chương chỉ là một phần của môn học thì tôi lại cực kì yêu thích văn học. Lòng yêu thích của tôi không bó hẹp trong việc thuộc và phân tích những tác phẩm nhà trường mà tôi cực kì thích sáng tác thơ. Tất nhiên, sở thích ấy tôi giấu tiệt, một đứa trẻ tự làm ra những bài thơ có phần hơi...kì kì và lập dị. Mà thậm chí bản thân tôi cũng thấy có gì đó quá bay bổng mà ở lứa tuổi đang tuổi ham chơi không nên có. Bởi ở nhà tôi thường cùng bà bán rau ngoài chợ nên tôi chỉ có thể “sáng tác” khi ở trên trường, vì thế tôi hay đi học thật sớm, khi chưa ai tới lớp và ngồi một góc mà viết. Và thầy cũng đã bắt gặp tôi vào một lần như thế.
“Em luôn đi học sớm nhỉ? Em viết thơ à? Của em hay em sưu tầm?”
Chẳng hiểu vì gì mà tôi xấu hổ, tôi giấu biến. Năm ấy, thầy được phân công dạy văn lớp tôi. Tôi vốn yêu thích văn học nên bài giảng vô cùng lôi cuốn của thầy tôi lắng nghe chăm chú hơn là những đứa lớp tôi chỉ chú tâm vào những cuốn sách giải đối phó. Biết tôi thích văn, thầy cũng có phần mở lòng với tôi hơn và khi biết hoàn cảnh tôi thầy vẫn hay cho tôi mượn những cuốn sách hay về đọc. Thế rồi lâu dần tôi bắt đầu thấy gần gũi với thầy hơn, lúc này tôi mới đưa “bài thơ đầu tay” của mình cho thầy đọc. Thầy trầm ngâm hồi lâu không nói gì, phải đến khi tôi hỏi thầy có thấy hay không thì thầy mới lắc đầu:
“Không! Dở ! Vì câu cú chưa được trau chuốt và vần điệu. Nhưng thế giới quan thực sự rất phong phú, em rất sáng tạo.”
Nghe thầy nói tôi cũng buồn nhưng thầy lại xoa đầu tôi:
“Em chưa biết làm thơ theo luật vì chưa có ai hướng dẫn em, nhưng cách nhìn nhận của em qua những bài thơ ý tưởng rất hay, rất có tiềm năng. Ở tuổi em cách cảm nhận thế rất ít. Để thầy hướng dẫn em, chỉ cần cố gắng em sẽ làm được thôi.”
So với việc bắt tôi học những tác phẩm chỉ có trong nhà trường, thầy bắt đầu tiếp nhận những gì tôi viết ra một cách chân thành nhất. Kể từ khi có thầy, tôi bắt đầu viết nhiều hơn để thầy chỉnh sửa và có phần đi vào “khuôn phép” hơn. Thầy động viên tôi nhưng cũng đặt ra một giới hạn nghiêm khắc với tôi để tôi không tự phụ. Thầy cổ vũ tôi sáng tạo chứ không bó buộc tôi. Đó là điều mà ngày đó không một ai làm với tôi cả, “một đứa trẻ làm thơ” nghe đã thấy thật buồn cười.
Cứ thế suốt ba năm thầy vẫn ở bên tôi, nghe những bài thơ của tôi và chỉ ra lỗi sai, và thậm chí qua những bài thơ khi biết được cảm xúc của tôi, vì tôi có thói quen viết về những gì mình nghĩ từ những gì mình thấy, thầy còn cho tôi những lời khuyên về cuộc sống của mình. Năm tôi vào lớp chín, một cậu trai trong lớp tình cờ giật được một bài thơ tôi viết và đọc to trước lớp, vài bạn cười cợt tôi còn cậu ấy thậm chí còn nói:
“Tớ nghĩ cậu nên lo học hơn là suốt ngày bay bổng.”
Tôi cảm thấy rất xấu hổ và có phần hơi tổn thương. Lúc đó, ngay khi nước mắt tôi sắp sửa rơi, thầy ở đâu vừa tới đã nhẹ nhàng lấy lại mảnh giấy từ tay cậu bạn ấy và nói trước lớp:
“Đúng là em ấy có tâm hồn bay bổng nhưng đó là sở thích của em ấy. Đã là sở thích cá nhận của mỗi người thì không ai có quyền được chà đạp, cũng như em thích đá bóng thì bạn ấy thích làm thơ, người khác cấm em đá bóng em có chịu không. Hơn nữa, (thầy khẽ cốc nhẹ đầu bạn ấy), tôi thấy trong tiết tôi em nghịch lắm nhé, xét về việc học không biết em có hơn đứt bạn ấy không.”
Lúc đó lớp tôi bỗng thôi cười, bạn nam có phần ngỏ ý xin lỗi tôi, vài bạn nữ thì lại vây lấy tôi xúm xít tỏ ý thấn phục. Tôi đem điều đó khoe với thầy, thầy cười:
“Là tại em không mở lòng không có nghĩa là họ không tiếp nhận.”
Cũng trong năm ấy, bài thơ tôi viết được lần đầu tiên đoạt giải nhất thơ ca nhà trường. Tôi đã khoe ngay với thầy “nhưng vẫn phải ổn định việc học và sở thích nhé”, cái móc ngoéo thay cho lời hứa.
Năm tôi vào lớp chín, tôi được đưa vào đi thi tuyển Văn và đạt được giải cao trong cuộc thi cấp thành phố, lúc nhận bằng khen, thầy là người mừng nhất cho tôi. Thực ra, mọi thứ đều là nhờ thầy đã động viên và hun đúc tài năng cho tôi, nếu không có thầy tôi sẽ chẳng bao giờ dám bộc lộ những gì mình muốn và có lẽ mãi mãi sẽ là một cô bé thu hẹp trong vỏ bọc với khát khao của mình. Sau khi tốt nghiệp cấp hai, tôi chuyển nhà lên tỉnh để theo học trường chuyên Văn, tôi mất liên lạc với thầy từ đó.
“Thế giờ em làm gì rồi?”
“Dạ, em làm ở hội Văn học Nghệ thuật tỉnh ạ.”
“À một nhà thơ, nhà văn à? Chà, giỏi thật, cứ cố gắng là mình sẽ làm được mọi điều mình muốn thôi.”
Đúng thế, thầy ơi, thầy vẫn như vậy, như năm xưa, luôn dạy em những điều hay như thế...

Tác giả: Lê Hứa Huyền Trân
Hội viên Hội VHNT Tỉnh Bình Định


READ MORE - CHỈ CẦN TA CỐ GẮNG | Truyện ngắn | Lê Hứa Huyền Trân

MƯA THÁNG NĂM - Thơ Hoàng Yên Linh

Tác giả Hoàng Yên Linh

Mưa Tháng  Năm
                          Hoàng Yên Linh

                   
   Cơn mưa chiều nay trắng trời Bảo Lộc
   Giọt mưa buồn vây bủa chốn sơn khê
    "Người ơi người ở đừng về..."
    Sao chát đắng cả khung trời quá khứ.

    Tiếng mưa nao lòng một đời xa xứ
    Ơi cố tri giờ biền biệt chân mây
    Cánh võng giữa rừng đi qua tháng năm bão dữ                        
    Tiếng quê hương vẫn thao thức đêm ngày.

    Mưa trắng núi rừng sao lòng trăm nỗi
    Vẫn đong đầy nỗi nhớ khôn nguôi
    Cứ mãi trông mong đàn chim lạ
    Mang tin vui tỏa ngát hương đời.

    Mưa rừng trắng cả sơn buôn
    Tiếng mưa như tiếng nước non gọi người
    Tình quê còn đó người ơi...

    Hoàng Yên Linh

READ MORE - MƯA THÁNG NĂM - Thơ Hoàng Yên Linh

QUẤN QUÍT BÊN EM - Thơ Quách Như Nguyệt - Nhạc Nguyễn Hữu Tân - Ca sĩ Tâm Thư

READ MORE - QUẤN QUÍT BÊN EM - Thơ Quách Như Nguyệt - Nhạc Nguyễn Hữu Tân - Ca sĩ Tâm Thư