TRANG THUẦN TÚY VĂN HỌC NGHỆ THUẬT CỦA NGƯỜI QUẢNG TRỊ VÀ NGƯỜI YÊU MẾN QUẢNG TRỊ.
Chúc Mừng Năm Mới
Wednesday, December 28, 2022
ĐÔI LỜI VỀ BÀI THƠ "EM" CỦA ĐẶNG XUÂN XUYẾN - Linh Nguyên
Nhà thơ Đặng Xuân Xuyến |
ĐÔI LỜI VỀ BÀI THƠ "EM"
CỦA ĐẶNG XUÂN XUYẾN
*
Có những bài thơ tôi đọc không chớp mắt, như bài Em của Đặng Xuân Xuyến:
Ta gạ em cạn chén
Thế là em cạn ta
Nửa đời ta trễ hẹn
Em nồng nàn đốt ta.
Run rẩy, em ghì ta
Quấn vào ta hoang dại
Thẫn người, ta ngây dại
Uống em từng giọt say.
Trời đất như cuồng say
Ngả nghiêng theo nhịp phách
Nửa đời trai trinh bạch
Em nhuộm ta ngả màu.
Người ta cho rằng trai gái yêu nhau là do phải lòng nhau, do có duyên mà gặp, hoặc do tiếng sét ái tình. Đó là họ đẹp hóa chuyện làm quen trong tình yêu mà thôi. Nói trắng ra là họ xạo!
Thằng đàn ông nào cũng là một thằng thợ bẫy tình! Thằng đàn ông trong bài thơ đang bẫy “em”:
Ta gạ em cạn chén
Thế là em cạn ta
Hiểu “cạn chén” theo nghĩa đen cũng được nhưng e thô thiển quá. Tôi thấy gã trai không thô thiển, gã tuy phóng đãng nhưng có tâm hồn. Từ “gạ” nói lên bản chất bẫy tình bẩm sinh của gã. Từ “cạn” thể hiện những vùng nghĩa mù mờ của cho-nhận, được-mất, nhiều-ít… trong tình yêu.
Chính xác là cả hai hai đang cạn nhau một chén ái tình. Và gã trai đã “chết” một cách tự nguyện:
Nửa đời ta trễ hẹn
Em nồng nàn đốt ta
Khổ hai của bài thơ làm tôi đôi chút rùng mình. Bài thơ có nguy cơ chuyển sang hướng khác bởi hơi hướng phồn thực. Nhưng phồn thực trong ngôn từ mà không phồn thực trong ý tứ. Tục lụy hơn, nhục thể hơn, nên mê hoặc hơn.
Bỏ qua những “ghì”, “quấn”, bỏ qua những tưởng tượng bởi dẫn dụ từ đặc trưng “mờ ngữ nghĩa” của thơ, ta sẽ thấy người viết đã có một sáng tạo đột xuất: viết như không viết! Sự cộng hưởng của 2 từ “dại”, 2 từ “say” tạo nên trạng thái ngất ngây, buông thả, chìm đắm trong cảm xúc và cảm giác yêu đương. Tôi cho đây là khổ thơ thành công nhất của bài.
Tôi rất mừng khi tác giả đã kịp dừng cảm giác ấy lại khi vừa qua khổ 3. Thơ như vậy là vừa đủ lượng và chất.
Họ uống men tình. Họ du dương theo nhạc tình:
Ngả nghiêng theo nhịp phách
Bài thơ sử dụng dày đặc yếu tố trùng lặp, nhiều đến độ nếu bỏ đi các từ lặp, bài thơ chỉ còn hơn một nửa! Tôi gọi đó là phép “lải nhải” trong tình yêu của kẻ say tình, nói mãi mà không dứt ra được, yêu mãi mà không tỉnh lại được.
Câu “đúng người, đúng thời điểm” rất hợp với bài thơ này. Gã trai trễ cả nửa đời người để đợi em, chỉ đợi em và hiến dâng cho em:
Nửa đời trai trinh bạch
Em nhuộm ta ngả màu
Thật thú vị! Có gì đó sai sai, ngược ngược ở đây. Cám ơn gã trai, cám ơn tác giả đã nói hộ cho nhiều gã trai sự đoan trang không ai nhận ra của mình!
Bài thơ khép lại vẫn với sự mập mờ của được-mất, cho-nhận, ít-nhiều…trong tình yêu. Tôi thấy sự phóng đãng của gã trai mới đáng yêu làm sao!
Tôi thích bài thơ này!
*.
Biên Hòa, 25 tháng 12-2022
LINH NGUYÊN
THƠ 1-2-3 CỦA TRẦN MAI NGÂN
THƠ 1-2-3
1
**Khuyến dụ đêm ở lại đừng đi
Để nối dài thêm thăm thẳm
Giọt sương rơi đẫm trên cánh hồng nhung
Nước mắt nào nóng hổi
Lăn, lăn… xuống má, môi… ướt khuôn ngực đàn bà
Ngoài kia một ngôi sao vừa bỏ bầu trời!
2
**Trên cánh môi hồng
Thì thầm… thì thầm
Lời an vui hạnh phúc
Ấm nồng gửi về nhau
Em chia đôi giọt mật
Anh ngậm cả mùa Xuân…
Trần Mai Ngân
CHIỀU 28 THÁNG MƯỜI HAI – Thơ Lê Phước Sinh
CHIỀU 28 THÁNG MƯỜI HAI
Còn ba hôm, năm cũ
thếp lịch muốn rời trang
Trời dường như đọng tuyết
xuýt xoa người ôm người.
Năm nay có vẽ sớm
nhiều nơi đổ về quê
Công nhân thời khốn đốn
lo xe pháo bộn bề.
Cả năm xoay chật vật
như chiếu manh thụt lồi...
&
Mùa Xuân phải tươi rói
cho nhựa chuyển rần rần
để Gái Trai rạo rực
mới đúng: - Nhật Nhật tân !!!
Lê Phước Sinh
ĐÊM CUỐI NĂM TUYẾT ĐỔ THẤY GÌ? – Thơ Nguyên Lạc
ĐÊM CUỐI NĂM TUYẾT ĐỔ
THẤY GÌ?
Bâng khuâng cô lữ niềm cố xứ
Đêm nay bông tuyết trắng một màu
Màu trắng tang thương màu lệ tuyết
Tuyết lệ rơi rơi khóc bạc đầu
Cuối năm tuyết chạm miền ký ức
Ly khách thấy gì mà nhói đau?
*
Đêm tuyết đổ thấy đời cô lữ
Một nỗi sầu rất đỗi mênh mông
Thấy một thời oan nghiệt xa xăm
Cùng nỗi lạnh xuyên vào ngăn nhớ!
Đêm tuyết đổ thấy bao tan vỡ
Ẩn mình trong tiềm thức khói sương
Thấy lụi tàn lứa tuổi thanh xuân
Thấy ly biệt khốn cùng dâu bể!
Đêm tuyết đổ thấy dòng lệ khổ
Tiễn người anh cơ khổ ngục tù
Rồi khói mây... vượt trại hận thù
40 năm vợ con ngóng đợi!
40 năm con thơ vẫn đợi
Vẫn đợi chờ... chờ đợi không thôi
Người vọng phu đêm ra nằm nghĩa địa
Ôm bóng trăng... điên. Thê thảm một đời!
Đêm tuyết đổ thấy gì tôi hỡi?
Thấy. con đường khập khiễng cha đi
Mặt thống trầm trên đôi nạng sầu bi
Vào tử ngục...
Rồi mạng vong vì niềm tin tôn giáo!
Đêm tuyết đổ thấy tôi trở về vùng quê ảo não
Tiếng kêu chiều chim vịt bên nương
Hoài niệm phố xưa... đưa đón con đường
Nhớ tình khúc "Uống ly chanh đường, uống môi em ngọt" [*]
Đêm tuyết đổ thấy. trước ngày vượt thoát
Căn chòi hoang đêm thân xác ân cần
- Ôm em đi anh ơi!
ngoài trời mưa lạnh lắm!
- Siết chắc em thêm anh ơi!
Cho bùng vỡ tình này
- Yêu em thêm anh ơi!
Ta tan nhau lần cuối
Mai sẽ rồi "xa cách nghìn trùng"!
Đêm nay cho nhau, cho cả não nùng
Rồi vĩnh biệt mai này ta sẽ...!
Đêm tuyết đổ thấy muôn trùng sóng dữ
Thấy sự thét gầm khủng khiếp của trùng dương
Thấy sự nhỏ bé cùng nỗi vô vọng của con người trước sóng cả nộ cuồng
Thấy đói khát. chết chóc. đau thương
thấy những dòng lệ ứa
Mẹ ngất con
Chồng khóc vợ
Thấy uất hận lũ hải tặc hung tàn
Bao trinh nguyên đời đã nát tan!
Gây chi cảnh đoạn trường sinh ly tử biệt?
Đêm tuyết đổ. tiếng thời gian thê thiết
Tích tắc. tích tắc. điệp khúc buồn như lời kinh tụng!
Nhớ quê hương. nhớ dòng sông. nhớ tiếng chiều đồng vọng
Nhớ bóng hình tóc rũ bên bến vời trông!
Đêm tuyết đổ. có một người đối bóng
Nến lụn. tim tàn. nỗi nhớ mênh mang!
Thấy một thời cùng bao nỗi tang thương
Đêm tuyết đổ cuối năm! Người ơi có biết?
*
Đâu đó tri âm người có biết?
Có kẻ đông nay hận bạc đầu
Khóc tuổi thanh xuân đời phi lý
Cuối năm thất chí độc ẩm sầu!
Còn đâu! còn gì đâu?
Ly khách sầu tha hương
Một thế hệ nhiễu nhương
Ôi nghiệt oan lịch sử!
Nguyên Lạc
[*] Lời nhạc Trả Lại Em Yêu - Phạm Duy
HƯƠNG THU – Thơ Nhật Quang
HƯƠNG THU
Rồi có một ngày ta yêu em
Thu ơi! xin đừng lỗi hẹn
Cho những chiếc lá vàng hong miền nhớ
Phơi ngày dài, đếm từng phút chờ mong
Nụ hôn... nhẹ trao em hương nồng
Nhánh cỏ hoa ngát mùa xanh thầm lặng
Như những cánh bướm rong chơi phiêu lãng
Lả lơi hương tình vui ân ái... ngất ngây
Ta sẽ níu hương Thu trong vòng tay
Ôm thật chặt, lỡ đông về giá lạnh
Để cỏ hoa không nhạt màu theo nắng
Tay nâng niu ủ ấp… chiều cô đơn
Ta sẽ yêu Thu tha thiết hơn
Nhưng chẳng bao giờ giữ được
Hương Thu sẽ lãng đãng theo mây hồng mơ ước…
Chỉ còn ta, chiều buồn tay với níu hư không.
Nhật Quang