Trích từ tập thơ Thôi Đành Rong Rêu
Tác gỉả: Nguyễn Văn Trình
NHX Thuận Hóa
ỉa
Thôi đành rong rêu
Tiếng ve nức nở gọi hè
bóng bàng râm mát nghiêng che khoảng trời
giữa sân vạt nắng chơi vơi
bên thềm lá rụng còn rơi cuối chiều
Thả hồn bay bổng cánh diều
chao nghiêng ngọn gió gửi chiều ngây thơ
sắc trời mây tím giăng tơ
dấu xưa bụi phủ phai mờ sắc xuân
Tiếng ve nghe vọng bần thần
từ cây phượng đỏ, từ cành liễu thanh
thư sinh áo trắng ngày xanh
bao nhiêu kỷ niệm thôi đành rong rêu
Hạ về, chim cuốc lại kêu
nhớ bao chuyện cũ, bao chiều bên nhau
bằng lăng nhuộm tím một màu
lời xưa dang dở, cho nhàu lòng ai…?!
Đông Hà, 2021
Có một loài hoa cỏ
Trinh nữ loài hoa cỏ
sương gió ở ven đường
không hương thơm ngạt ngào
biết bao người đắm say
Trinh nữ ngày gió lay
càng thêm bừng sắc tím
hoa lặng im như cỏ
bên đời thật khó quên
Trinh nữ hoa dịu mềm
vươn lên trên sỏi đá
không kiêu sa như lan
mà ngập tràn yêu dấu
Trinh nữ hoa nhiệm mầu
sắc tím mãi bền lâu
bầu bạn bên muôn loài
chẳng phai màu chung thủy…
Đông
Hà, 2019
Lau trắng ngày đông
Đông về gió nhẹ, mưa bay
bên sông lau trắng đan dày lối đi
chuyện tình ngày cũ dễ chi
cái thời thơ dại những gì nhớ quên
Đông về cái lạnh rót thêm
từng cơn gió bấc trước thềm đông sang
một vùng lau trắng ngỡ ngàng
để cho ai nhớ, xốn xang trong lòng
Đông về bao những ngóng trông
hoa lau nở trắng bên sông nhớ người
nhớ xưa anh mắt, nụ cười
nhớ bờ lau trắng, thuở người thơ ngây
Đông về lại nhớ nơi nầy
nhớ từng kỷ niệm ắp đầy yêu thương
hoa lau ngày nắng vấn vương
bạc đầu tóc trắng, còn thương đông về
Đông Hà, 2019