Chúc Mừng Năm Mới

Kính chúc quý bạn năm mới vạn sự an lành

Thursday, March 10, 2016

RỒI MÙA NÀO TA KHÔNG NHAU - thơ Vũ Trọng Tâm




RỒI MÙA NÀO TA KHÔNG NHAU 
     
Ngày nào đó tình yêu ôi mê say
Em ơi em! tóc rối sợi tơ bay
Con đường cũ mây giăng chiều sương lạnh
Buồn vu vơ ngùi nhớ bóng nghiêng dài

Xin vuốt tóc một lần ru em ngủ
Có mùa xuân nào vỗ cánh bay qua
Xin một sớm em về qua phố nhớ
Còn thương nhau tình ở lại bên ta

Trời phương đó bây giờ chưa đủ ấm
Không mây mưa mà gió chuyển vào đông
Dấu chân quen đường phố sớm mây hồng
Tình chợt thức,nỗi buồn riêng thắp nến

Nhớ hay quên thuyền chưa về bến
Mưa có qua vùng đất đón đưa người
Ta vẫn thấy môi hồng hương vị ngọt
Đêm hoa đăng tay với hái sao trời

Tình nào ngủ trong mùa thu vàng lá
Tình nào cho tình nào mộng vu vơ
Ta nhắm mắt nghe mùa thu thay lá
Áo ai bay thao thức một trời thơ

Rồi mùa nào ta không còn bên nhau
Em có buồn cho bờ tóc xanh xao
Tình chợt đến như mùa chim én hiện
Tình bay đi hồn thức giấc nghẹn ngào.
             
VŨ TRỌNG TÂM

                  
Gò Công, tháng 3, 2016
READ MORE - RỒI MÙA NÀO TA KHÔNG NHAU - thơ Vũ Trọng Tâm

MÀU THƯƠNG SẮC NHỚ- Bản nhạc Trầm Thiên Thu


READ MORE - MÀU THƯƠNG SẮC NHỚ- Bản nhạc Trầm Thiên Thu

GỞI EM - thơ Nhật Quang


Nhật Quang


GỞI EM

Gởi em chút nắng Sài Gòn
Ca li buốt giá em còn chưa quen
Tuyết rơi,gió lạnh từng đêm
Chênh vênh gối lệch,buốt mềm bờ vai

Gởi em hơi ấm vòng tay
Hương đêm quấn quít...ru say giấc nồng
Ru em một thóang mơ hồng...
Êm êm gối mộng...bềnh bồng vấn vương

Gởi em nỗi nhớ,niềm thương
Đôi bờ lưu luyến,trùng dương mắt sầu
Hờn ghen như thưở ban đầu...!
Dệt yêu thương mãi thắm màu... nhé em !

                                       Nhật Quang

                                         (Sài Gòn)
READ MORE - GỞI EM - thơ Nhật Quang

LỤC BÁT 30 NĂM TRƯỚC - Huy Uyên



Phù-Dung Từ

Tay người một đóa phù-dung
Cuối chân trời cũ ráng hồng mù phai
Ta từ độ lạc xa bầy
Nửa mê nửa tỉnh nữa say lưng trời
Về đâu ơi đám Vân trôi
Cùng ta "cuồng trổi" giọng cười đảo điên
Đêm đi xiêm áo mùi trần
Nhìn hoa mà héo hắt từng cánh hoa !
        
Ba Khúc Buồn

Nhớ xưa qua suối qua đèo
Em ngồi vọc mấy cọng rêu mốc xì
Thưa rằng một cỏi từ-bi
Suối khe liếc mắt thầm thì với em
Khói sương hang động buông rèm
Vách chênh chếch đứng suối chen lối vào .

Chim
Áo người phai bạc bên cầu
Ta ngồi nối lại nổi sầu quanh ta
Nhìn sông - sông bỏ đi xa
hỏi dòng nước - nước đỏ sa mắt người
Đứng trên cầu giải sự đời
Cầu vồng bảy sắc tắm trời đảo-điên .

Sông
Giá ta buồn đứng giữa đường
Thả chiêm-bao tận mấy phương trời buồn
Cỏi người mù mịt u-minh
Cỏi ta thiên lủng lời nguyền hư-vô .

         
Thiếu-Nữ

Còn trong tôi chút tật-nguyền
Cho nên giờ phải cuồng-điên theo người
Cuộc tình nữa khúc chia-phôi
Khi quay về gọi tên người thâu đêm
Bỏ cho em vạn cơn buồn
Bỏ cho em cả nụ hôn nữa chừng
Em rồi một cỏi mê-cung
Tôi cầm đời thú ngập-ngừng bước ai
Tóc em ngào ngạt hương bay
Trời ơi!tôi một mình quay trở về .


"*" Thánh-địa Champa thế-kỷ 4

             
Ở Mĩ-Sơn"*"

Ngày theo bóng núi ôm chiều
Tương-tư mang tác giọng kêu não-nùng
Về chi đây ơi Mĩ-Sơn
Bao đời tháp đứng mỏi-mòn tiếc thương
Bờ hoang rêu lạnh chân tường
Màu năm tháng cũ còn vương máu người
Triều xưa thành-quách chơi vơi
Nửa khuya như có tiếng cười thâu đêm .

"*" Thánh-địa Champa từ Tk4 Quảng-Nam
          
         
Ở Po Klong Garai"*"

Thôi em xiêm áo ngày xưa
Ngựa xe lối cũ quay về riêng tôi
Ru em cất giọng ca Hời
Ngàn năm còn lại bên đồi quạnh-hiu
Hát chi lạc-khúc lảng-phiêu
Bỏ chi ở lại trời chiều cùng tôi
Hình như trong mắt em trôi
Bóng ai đứng lănhj giữa trời hờn cam
Chiều lên Garai PoKlong
Hết rồi năm tháng triều Chăm ngậm-ngùi .

Huy Uyên

"*"Kinh-đô Champa và Tháp đền thờ vua Po Klong Garai ở Đồi Trầu Ninh-Thuận Tk13+Tk14
READ MORE - LỤC BÁT 30 NĂM TRƯỚC - Huy Uyên

ANH PHÓOC - Truyện ngắn Chu Vương Miện





ANH PHÓOC

Truyện ngắn  Chu Vương Miện

Tôi giải ngũ cuối năm 1966 và làm công chức ở Bộ Cựu Chiến Binh, còn anh Phóoc thì mãi đến đầu năm 1972 mới thuyên chuyển về Bộ này vì anh thuộc thành phần quân nhân loại 2 chờ ngày giải ngũ.

Mới đầu thì anh Phóoc làm nhân viên ở Phòng An Ninh. Sau giải ngũ, anh học một lớp huấn nghệ bên Viện Quốc Gia Phục Hồi ngay bên cạnh, thì anh trở thành Huấn luyện viên cho các học viên Kiếm Thị. Anh cấp bậc Trung Úy Thủy Quân Lục Chiến, bị thương ở chân phải đi hơi hơi khập khiễng. Anh học sau tôi vài năm, kém tôi vài tuổi, nhưng anh và tôi đều có chút liên hệ là đều có ở Thành phố  Đà Nẵng. Tên thật của anh từ ngoài bắc là Phát, còn tiếng Quảng Nam là Phóoc. Thực ra cái tên này có xuất xứ như sau: Khi anh đụng trận bị  thương ở chân, nằm nhà thương Duy Tân, các ghệ  vào thăm, hỏi thăm phòng anh Phóoc, anh Phóoc, thành ra anh có 2 tên vừa Phát vừa Phóoc . Tôi với anh vừa đồng hương đồng xứ gặp nhau nơi quê người coi nhau như anh em. Ngoài những lúc cà phê thuốc lá, anh kể cho tôi nghe về cuộc đời binh nghiệp của anh. Anh nhập ngũ năm 68 Mậu Thân, cấp bậc cuối cùng là Trung Úy đại Đột trưởng. Đại Đội cuả anh nắm quyền có ba Trung Đội. Khi đi hành quân, một Trung Đội đi đầu, ngoài Chuẩn úy Trung Đội trưởng ra thì thêm một thầy Thiếu Úy đại đội phó đi kèm, còn anh là Đại Dội Trưởng đi với một Trung đội tiếp theo, sau cùng là một Trung đội dưới quyền một Chuẩn úy đi áp chót. Anh có một binh sĩ tà lọt, người này phụ trách mang ba lô cho anh và lo phần ăn uống cùng căng mùng màn cho anh ngủ. Anh chỉ đi người không với một cây gậy ba tong  ở tay. Nếu chỉ có như thế thì cũng khỏe re như con bò kéo xe. Đằng này anh lại có cái thú nuôi chim. Chả là anh trụ ở vùng 4 chiến thuật, anh xin hay mua lại được của dân chài lưới một con chím ó già, tiếng bắc là Bồ Nông. Mọi thứ quần áo lỉnh kỉnh anh dồn hết sang ba lô của người binh sĩ tà lọt, còn chiếc ba lô của anh chỉ để nhốt con chim Bồ Nông mà thôi. Khi đụng trận thì anh vừa vác ba lô con chim Bồ Nông vừa chỉ huy. Sau trận thì anh đi xin hoặc xin không được thì anh đi mua cá ngoài chợ cho con Bồ Nông ăn. Con chim này không có tài năng chuyên biệt chi cả, một ngày nó ăn chừng khoảng 4 hay 5 ký cá, ăn xong và ỉa, sau cùng thì chán quá, phần vác nặng  anh bèn mở ba lộ đuổi con Bồ Nông đi. Con Bồ Nông ăn quen rồi, mới đầu không chịu đi, sau cùng thì anh cũng phải lên đường hành quân, bỏ lại con Bồ Nông ở một góc vườn nào đó. Con Bồ Nông đi theo anh một chặng đường rồi vỗ cánh bay về biển mất tăm.

*

Có lúc rảnh rỗi thì anh kể cho tôi nghe về ông già anh.  Ngày ngoài Bắc thì cụ làm công chức chánh nghạch, sau di cư vào Nam cụ bỏ và chuyển qua nghành thầu khoán, rồi học thêm hàm thụ bên Pháp nghành Kỹ sư Hóa Học (hóa chất). Cụ nhận thấy ngoài Bắc tỉnh Kiến An, có hai quận Tiên Lãng và quận Vĩnh Bảo chuyên môn trồng thuốc Lào, trở thành  kỹ nghệ, mà muốn trồng loại cây thuốc này thì đất phải thuộc vào loại tốt số một. Tỉnh Quảng Nam Đà Nẵng có  một nơi tên là Cẩm Lệ chuyên môn trồng và sản xuất thuốc rê Cẩm Lệ. Cây thuốc Lào và cây thuốc Lá cùng họ bà con gần với nhau, Sau khi tốt nghiệp Kỹ sư Hóa Học, cụ bỏ nhiều thì giờ ra nghiên cứu đất trồng của vùng Cẩm Lệ. Cụ bỏ vốn mua một lúc 5 mẫu đất và trồng dưa hấu bán Tết. Kết quả rất là khả quan, nhưng gần đến ngày thu hoạch thì gặp ngay cơn lụt năm Thìn (1964) thế là sự nghiệp trồng dưa hấu của cụ đi đoong. Cụ không bao giờ tin số mệnh. Sau đó thì cụ chuyển địa bàn qua thầu vớt tàu chiến chìm của quân đội Mỹ chìm ngoài biển Đông. Chuyến ra quân đầu tiên thu hoạch rất khả quan. Con tàu chìm được kéo về cảng Mỹ Khê, Sơn Trà. Vì là chiều thứ sáu nên cơ quan chủ quản nghỉ và nói là sáng thứ hai sẽ cho người ra tiếp quản chiếc tàu vừa được vớt về và sẽ thanh toán tiền bạc cho cụ. Bất thần sáng thứ bẩy, trời trở gió và một cơn bão cà chớn đột xuất hiện kéo con thuyền ra biển Đông chìm trở lại. Thế là cụ lỗ vốn tay không. Từ đó trở đi, cụ về hưu không buốn bán làm ăn chi nữa. Cụ không bao giờ tin số mệnh, nhưng cái số mệnh oái oăm cứ lòng dòng làm phiền cụ. 

Anh Phóoc thì thích nuôi chim Bồ Nông, còn cụ thích mạo hiểm, nhưng trời chả bao giờ chiều người, tay trắng vẫn hoàn tay trắng, “mèo vẫn hoàn mèo.”

CVM

READ MORE - ANH PHÓOC - Truyện ngắn Chu Vương Miện