|
Tác giả Huy Uyên |
TỪ ĐỘ XA NGƯỜI
Đồi cát đầu làng kề bên ga tạm
tôi chùng lòng mỗi lúc chiều vương
em rạng rở môi cười với nắng
hai mắt em sao hoài lúng liêng .
Từ em bỏ tôi về phương Nam
bỏ ai ngẫn ngơ quanh quán
nhớ em những lúc tôi buồn
tàu qua rồi sao tôi mãi đứng .
Kể từ khi tôi làm lính chiến
đã bao lần tôi đi kiếm em
Phố Tam-Kỳ bơ vơ cùng trăng muộn
Chu-Lai xa ngày tháng đi tìm .
Gặp lại nhau nước mắt bể dâu
em qua sông chuyến đò đưa người khác
vẫn nhìn tôi hai mắt đăm sầu
nắm tay hình như em khóc .
Bên sông Hàn tiếng ai buồn hát
bài tình đau "Thu hát cho người"
bao năm gặp nhau rồi lạc mất
để em hoài in đậm tim tôi .
Căn-cứ buổi chiều tình treo lên cao
những hàng bạch-đàn bên kia rụng lá
thương em đi ôm mối tình đầu
để khi xa mang theo hoài nổi nhớ .
Bước chân xa nghe đâu tới Mĩ
tôi ghé qua nhà ru hát con em
đường vắng chao khuya đèn đường Thanh Thuỷ
mai xa thôi tôi mất em ...buồn .
Mấy chục năm chia biệt mối tình
em theo chồng về bên kia biển cả
tôi chốn quê mãi đợi chờ mong
tháng ngày trong tim
nghe lạnh nhiều và gió .
Trời Pennsyl mây bay đâu đó
có làm em xao xuyến cô đơn
mới đó mà hình như tôi ngỡ
mới hôm qua gây nhớ trong hồn !
Thôi tôi đã mất em
nơi quê người em già đời hiu quạnh
kể chi em thêm những chuyện sầu vương
mail cho em kèm khúc ca "Lời buồn Thánh"
Lạy Chúa ba ngôi dòng đời lưu lạc
trần gian chưa đi hết đường trần
mai bên nghĩa-trang ai đứng hát
tiễn đời nhau
hoàng hôn hình như phủ đầy sông .
Ở LẠI CHÚT TÌNH QUÊ
Còn lại nơi anh
thôn làng bờ ao giếng nước
là những chiều kỹ-niệm lên xanh
là con đường đê làng dấu chân ai bước .
Trong vườn xưa gặp em từ thuở
chùm hoa ly nở đỏ cháy quanh tim
nắng chiều bổng vàng từ dạo đó
chơi vơi đêm ai mãi đi tìm .
Có phải em về ẩn kín đời tôi
nghiêng cánh bên trời che khuất
tôi hằng mong có một ngày về
nhìn em đứng buồn bên ao nhà thả tóc .
Mênh mông hồ,sương chiều xa xứ
quán cà-phê ngũ giấc mê ngày
áo trắng xưa phai người còn nhớ
cuộc tình rồi trôi như gió như mây .
Có phải em về bên sông mắt đỏ
tôi bạc lòng theo hạnh-phúc mù sa
em để lại trong tôi nhung nhớ
bên hàng cây xưa nép bóng bơ phờ .
Từ em đi bỏ lại thị thành
về với mùa gió lào cát trắng
chùm bần xưa chao nước ven sông
em buồn hái trái sầu chôn dĩ vảng .
Xóm nhỏ nằm dưới đồi cô quạnh
em bước đi còn có đợi tàu
thơ thẩn quanh ga
vẫy tay chia hai đời sao buồn thế
thôi hẹn hò cũng vội qua mau .
Sóng dưới chân đê xao nổi dịu dàng
làng quê bao tháng năm chờ đợi
tóc em xưa thơm mùi hoa bưởi
hoa khế tím chiều có đợi tôi sang .
Buổi ấy em về bên ga nhỏ
thương người đi nhớ tiếng còi tàu
sân-ga-tạm buồn đưa mắt ngó
cát trắng bờ đau xót trong nhau .
Em từ đó xa tôi,chiều nắng tắt
đường tàu cũng ngút mắt xa trôi
em về cầu xưa lòng quặn thắt
xao xác tiếng ai trong xóm chợ nghèo .
Mắt em còn bi-ve lung linh
những hàng thông buồn chiều cô quạnh
trăng vàng ngọn tre treo nghiêng
còn trộm nhìn ai mà sao trời đen nhánh .
Tôi chôn tình em nơi ga nhỏ
dấu trong tim một ký ức buồn
sông thả tình trôi về cùng núi
tàu đêm nay ai đi
xao xuyến nặng lòng .
QUẢNG BÌNH QUAN
Sau làng là những mái tranh
đồng xám xanh và bãi đá
em mang tình ghé chợ Ba-đồn
để đàn trâu quê Ròn ở lại
sao lòng quá nhớ .
Tình ai ấp e cười nón lá
sông dưới kia đồi chia hai
sáng mai nắng lên em rạng rỡ
xa Cảnh-dương rồi em có nhớ ai .
Nhớ lắm tình chuyến phà đêm Gianh
vết thương treo đầu ngọn núi
đèn hắt hiu tội nghiệp chi đành
qua sông tim người nghe gió thổi .
Dốc cao em nhẹ bước Lý-hòa
mắt sao ngũ dưới chân đèo Đá-nhảy
bãi cát vàng đời xen màu phù-sa
nắng hồng theo môi ai về Đồng-hới .
Chân người thoắt dịu dàng đồi cát
em thả theo tình xóm nhỏ Quán-hàu
bát phở khói bay chiều chất ngất
ly cà phê cay đắng duyên trao .
Thuyền tôi đêm nay xuôi Nhật-lệ
đò em có về đậu lại bên sông
về Bảo-ninh cầm tay em kể
đạn bom qua mang hết căm hờn .
Rực rỡ mai chiều lấp lánh dòng sông
ngày ấy xa rồi thời đạn lửa
thôi Quảng-bình-quan có luống đợi mong
dấu tim ai nổi niềm nhung nhớ .
(Tháng 11-14)