Sau khi nhận đựợc sự yêu cầu khẩn trương cuả Lưu Chương “Lưu Quí Ngọc” Tứ Xuyên vào bảo hộ, Lưu Huyền Đức họp cùng quân sư Gia Cát Khổng Minh, phó quân sư Bàng Sĩ Nguyên cùng chúng tướng, phân bổ lực lượng phần đi Tây Tiến, phần ở lại giữ Kinh Châu.Lưu Bị nói:
- Giờ ta cùng phó quân sư Bàng Sĩ Nguyên, đem theo tướng Hoàng Trung, Nguỵ Diên, Quan Bình, Lưu Phong tiến vào đất Tây Thục, còn quân sư Khổng Minh cùng với Quan Vân Trường, Trương Dực Đức và Triệu Tử Long ở lại trấn giữ Kinh châu.
Thế là Khổng Minh Gia Cát Lượng lĩnh toàn quyền cai quản Kinh Châu. Một cuộc họp bỏ túi thu gọn, phân công phân nhiệm rõ ràng:
- Quan Vân Trường mang quân bản bộ trấn giữ ải Thanh Nê chia quân đóng những vị trí hiểm yếu của Tương Dương.
- Trương Dực Đức coi bốn quận bên kia sông Trường Giang.
- Thường Sơn Triệu Tử Long thì đóng quân ở Giang Lăng, trấn giữ cửa ải Công An.
Phần Lưu Huyền Đức thì sai tướng Hoàng Trung đi tiền bộ tiên phong, tướng Ngụy Diên đi hậu tập, còn chính bản thân mình cùng với Lưu Phong. Quan Bình thống lĩnh trung quân, Bàng Sĩ Nguyên là quân sư. Quân mã, quân bộ cả thẩy năm vạn lên đuờng trực chỉ tiến vào Tây Xuyên.
Khổng Minh cố thu xếp một bữa tiệc trà “lên đường” nho nhỏ. Chỉ có mời Bàng Sĩ Nguyên mà thôi, không mời thêm ai nữa. Trong lúc trà dư tữu hậu, Gia Cát nói:
- Chúng ta là huynh đệ đồng môn, cùng học với sư phụ Bàng Đức Công. Đường công danh của chúng ta mươi năm nay xìu xìu ển ển chả ra làm sao. Còn Từ Thứ Đan Phúc thì vừa ra quân đã bị sao tuần triệt, nằm chờ chết bên Hứa Đô cuả Tào Tháo. Theo như chỗ Khổng mỗ hiểu thì kiếp trước cuả huynh đệ vốn là thầy bói Hứa Phụ, bói cho Tề Vương Hàn Tín hưởng phước đến năm 74 tuổi, nhưng lại chết oan vào năm 34 tuổi. Kiếp này Huynh đệ thác sinh vào làm Bàng sĩ Nguyên, năm nay huynh đệ cũng ở vào tuổi 34. Vậy trước khi chia tay Khổng mỗ khuyên huynh đệ nên cẩn trọng
- Cám ơn Huynh đã có lời nhắc nhở, đệ sẽ bảo trọng. Điều này tuy vậy nhưng không quan trọng. Điều quan trọng là từ trước đến bây giờ, đệ chưa tham mưu cho Lưu Huyền Đức một lần nào, vậy xin ý kiến cuả Huynh?
- Cái chuyện quân sư hay cố vấn nó cũng tuỳ thời tuỳ lúc. Khương Tử Nha nói gì Văn Vương nhà Châu nghe cái đó. Trương Tử Phòng nói gì, Lưu Bang nhà Tây Hán nghe ngay, không thắc mắc và cũng không hỏi lại. Nhưng á phụ Phạm Tăng bàn mưu tính kế cho Hạng Vũ, thì Hạng Vũ không bao giờ nghe. Nếu trước đây khoảng năm năm, mà Lưu Huyền Đức nghe mưu cuả Khổng mỗ chiếm ngay Kinh Châu của Lưu Biểu làm chỗ cơ bản đóng quân, thì làm gì nhà Hậu Hán lêu bêu đến nỗi này? Lưu Bị lúc đó nại cớ là Lưu Biểu tức Lưu cảnh Thăng là anh em bà con vai nhà anh, cùng giòng tôn thất họ Lưu không nỡ cướp đất cuả nhau. Nay đem quân vào Tây Xuyên, Lưu Chương tức Lưu Quí Ngọc lại bà con vai em cuả Lưu Huyền Đức, thì cái chuyện khuyên hay đề nghị chiếm ngay Tây Xuyên là chuyện không nên? Với nữa mưu kế cuả chúng ta đưa ra rất phù hợp với Tào Tháo và Tôn Quyền, làm gì thì dứt khoát làm ngay không do dự, còn Lưu Bị thì không vậy. Nên đề nghị khi huynh đệ đưa ra một mưu kế gì, kế hoạch gì, kế sách gì tuyệt đối không nên nêu ra một điểm duy nhất mà phải ba điểm, thượng sách thì như thế vầy? trung sách thì như thế kia? còn hạ sách thì như vậy vậy? để Lưu Huyền Đức muốn chọn giải pháp nào thì chọn. Lúc chia tay Khổng Minh bùi ngùi cầm tay Bàng Sĩ Nguyên an ủi:
- Mưu sự tại nhân thành sự tại thiên? Kẻ sĩ chuyện gì làm được thì cứ làm.
*
Dong ruổi được gần cả nửa năm, chợt có Khổng Minh Gia Cát quân sư ở Kinh Châu sai Mã Lương đem thư tới. Lưu Huyền Đức gọi vào hỏi han, Mã Lương thi lễ rồi bẩm rằng:
- Kinh Châu vẫn bình yên vô sự, chuá công khỏi phải bận lòng làm gì? Rồi trình bức thư của quân sư Gia Cát Lượng lên. Lưu Huyền Đức mở thư ra coi đại thể nội dung tóm tắt như vầy:
- “Lượng tính số Thái Ất, thấy năm Quí Hơị này Cương tinh đóng ở phương tây, xem lại thiên văn thấy sao Thái Bạch lâm vào phận dã Lạc Thành, bản mệnh các tướng soái có sự dữ nhiều lành ít. Xin chuá công cẩn thận cho”. Huyền Đức xem thư xong, cho Mã Lương về kinh Châu ngay tức thời. Rồi cho mơì quân sư Bàng Sĩ Nguyên đến rồi đưa thư riêng cuả Khổng Minh cho coi, đọc xong thì Bàng Thống bàn:
-Thống cũng tính sổ Thái Ất, biết Cương tinh ở phương Tây, nhưng điều này ứng việc chúa công sẽ lấy đựợc Tây Xuyên. Chẳng có gì là lành hay dữ cả. Thống cũng xem Càn tượng, thấy sao Thái Bạch lâm chiếu vào Lạc Thành. Nhưng vưà rồi quân ta đã giết tướng Thục là Lãnh Bào, tức là điềm xấu ứng vào bên địch. Xin chuá công đừng nghi ngại, chuyện thiên văn điạ lý chưa chắc lấy gì làm đúng đâu? Hãy cho tiến binh ngay!
Lưu Huyền Đức thấy Bàng Thống thúc giục hai ba lần bèn ra lệnh tiến binh. Đến nơi Tướng Hoàng Trung và Nguỵ Diên mang tuỳ tùng ra trại đón vào.
Bàng Thống hỏi Pháp Chính:
- Mặt trước kia có mấy con đường đưa tới Lạc Thành?
Pháp Chính nói:
- Phiá bắc trái núi này có con đường lớn, đưa tới cửa đông Lạc Thành, phiá Nam núi có con đường nhỏ dẫn đến cửa tây. Cả hai đường đều có thể tiến binh được cả.
Bàng sĩ Nguyên nghe vậy bàn với Lưu Huyền Đức:
- Vậy để tôi xin đem tướng Nguỵ Diên đi tiên phong, tiến theo con đường nhỏ phía nam. Chuá công thì cho tướng Hoàng Trung đi tiên phong theo đường lớn phiá bắc mà tiến, hai mặt giáp công cùng tiến tới chiếm Lạc Thành.
Huyền Đức nói thêm:
- Ta quen việc chinh chiến từ hồi nhỏ, trải qua nhiều chiến trận sống mái rồi, để đường nhỏ cho ta. Quân sư nên đi đường lớn mà đánh thẳng vào cửa đông. Để cửa tây cho ta, nhưng Bàng sĩ Nguyên nói ngay :
- Đường lớn ắt có quân ngăn chặn, xin chuá công mang quân đối dịch, để Thống đi đường nhỏ cho.
Lưu Huyền Đức từ lúc nhận được thư của Khổng Minh Gia Cát, bây giờ lòng dạ bần thần không yên, bèn nói:
- Thôi cũng được, nhưng con ngựa cuả quân sư ốm yếu quá, lấy con ngựa trắng Địch Lư cuả ta mà cưỡi.
*
Đoàn quân cuả Tây Xuyên chuẩn bị sẵn, toán tiền phong cuả Ngụy Diên vừa qua khỏi con đường núi độc đạo, hai bên vách nuí thẳng đứng, tiến thoái càng khó khăn... Đến phiên quân cuả Bàng Thống đi tiếp, chợt bỗng tinh thần cuả Bàng Sĩ Nguyên dao động bần thần khó tả tim đập liên hồi, bèn kêu quân sĩ đứng gần đến hỏi rằng:
- Vậy trái đồi này tên là gì?
Quân lính bẩm rằng :
- Dạ thưa quân sư, đồi này là Lạc Phụng ạ!
Bàng Sĩ Nguyên bấm tay giây sau than rằng:
- Tên của ta là Phụng Sồ, mà đồi này là Lạc Phụng, số cuả ta đến đây tận rồi!
Quân lính Tây Xuyên cuả tướng Trương Nhiệm phục trên đỉnh đồi chỉ vào Ngươì cưỡi ngưạ trắng nói:
- Đúng là Lưu Bị đó, lệnh cuả Trương Nhiệm xạ tiễn. Bàng Thống và con ngựa Địch Lư trúng cả trăm mũi tên chết đứng tại chỗ. Tội nghiệp con ngựa Địch Lư mang tiếng sát chủ, lần trước thì cứu thoát Lưu Bị ở Đàn Khê, kỳ này thì chết cùng quân sư Bàng Sĩ Nguyên ở đồi Lạc Phụng.
chuvươngmiện