Cô giáo Mỹ Anh và học sinh cũ Phan Dương Thy
CÔ
GIÁO TÔI - NGUYỄN THỊ MỸ ANH
Ấn tượng của tôi về cô là nụ cười hiền và chất giọng
Quảng Ngãi dịu nhẹ. Chẳng ai biết cô là gái Huế chính tông... Tốt nghiệp Đại học
Văn khoa Sài Gòn Năm 1971, cô ra trường và được phân công về dạy tại trường Trần
Quốc Tuấn... Sau năm 1975, cô theo gia đình vào Bình Tuy và dạy tại trường THPT
Hàm Tân. Năm 1980, cô chuyển ra dạy học tại Phan Thiết. Năm 1990 cô vào Sài Gòn
làm trợ lý cho một công ty nước ngoài. Năm 2017 cô về hưu và lên núi rừng Suối
Tiên lánh xa cõi tạm, tu thiền. Con gái tuổi Canh Dần, sang số, lận đận đường
tình, gian nan phận người, đa mang, chỉ phát triển sở học, không vượng đường
quan.(Coi giùm cô một quẻ)
Tôi may mắn được học môn Anh văn với cô suốt 3 năm ở
trường THPT Hàm Tân. Vì lớp tôi là lớp chuyên văn, nên Anh văn là ngoại ngữ chính.
Học 4 giờ một tuần. Nên cô nhẵn mặt từng đứa. Ngày ấy, bọn tôi những thằng nhà
quê lớn đầu lơ ngơ hay ngỗ nghịch. Anh văn thì tàm tạm, chữ được chữ mất. Thấy
cô vô lớp là khớp. Cô nói toàn tiếng Anh, không nói tiếng Việt. Cô bảo các em cứ
nghe cho quen, chữ nào không nghe kịp cô nói chậm lại. Chữ nào mới thì về nhà
tra tự điển. Cô yêu cầu học thuộc từng đoạn(Paragraph), có khi cả bài(Test). Học
thuộc từ tiếng Anh, rồi dịch sang tiếng Việt và ngược lại. Mỗi bài test phải học
thuộc hàng trăm từ mới. Bài nào cũng dài cũng khó như: His dream, Halong bay, The statement uncle Ho, Laos steadily
advanced... Lớp tôi đa số là dân Quảng Trị chạy loạn Mùa Hè Đỏ Lửa năm
1972. Năm 1973 đi khẩn hoang lập ấp theo chương trình của Quốc Vụ Khanh Phan
Quang Đán. Nhiều bạn bị cô gọi lên đàm thoại cứ phát âm tiếng Anh theo giọng Quảng
Trị làm cô tức cười bảo: "Tiếng Anh
mà cũng có giọng Quảng Trị, nữa hả mấy đứa?" Có đứa do học hoài mà chẳng
thuộc, nên lại nghĩ ra cách học tiếng Anh theo kiểu gắn liền với một sự vật
quen thuộc. Nên khi bị cô gọi đọc bài thì tá hỏa và đọc luôn. Ví dụ: vocabulary thì đọc là vỏ cam bia, Grammar
thì đọc là gà mờ, e ducation thì đọc ê du con cầy ngoài sân, miserable thì đọc
mi sèm bồ... làm cô cười nghiêng ngả. Có lần đi lao động tập trung mấy thằng
tôi thèm thuốc, liền xin nhau, nhưng đứng gần, sợ cô nghe, cô mắng nên nói: "Ê give me dược, Give me xét cờ
ri". Cô không hiểu nên hỏi: "Ê
tụi bay nói cái chi rứa? Anh không ra Anh, Việt không ra Việt". Mình bảo
thưa cô: "Tiếng Anh ở bên xứ Bô hê
miêng mới nhập về đó cô"! Tiếng Anh mà tụi em nói lái, nói tiếng lóng
thì đúng là "nhất quỷ nhì ma thứ ba
học trò" rồi! Cô làm sao hiểu được! Nhờ cô dạy dỗ tận tình, rèn ngữ
pháp, từ vựng kỹ lưỡng, nên kỳ thi tốt nghiệp năm ấy, lớp chúng em đỗ 98 %. Chỉ
có bạn ĐTH- người siêu tiếng Anh nhất lớp, bị trượt.
40 năm rồi, lên Face book, tìm gặp, kết bạn với cô, gợi
chuyện buồn vui thuở xưa. Mùa này Sài Gòn "nắng
nóng cô đi mà thấy lửa", nên mình đã "mời dụ" cô về vùng núi rừng chơi. Thế là máu phượt trong
con người "thất thập cổ lai hy"
trỗi dậy. Cô muốn trải nghiệm sau 2 năm từng đi khắp Ấn Độ, BăngLađét, NêPan,
Myanmar, Cát Tiên tu thiền xem Cung Fu tới đâu? Tôi đã vinh dự được đón cô ra
chơi mấy hôm. Chở cô đi khắp 2 huyện Đức Linh, Tánh Linh, lên tới tượng Đức Mẹ
Tà Pao xem lễ, lên đèo Tà Pứa lội, xem thác mưa bay. Cô như người không trọng
lượng đôi chân vẫn dẻo dai, đôi mắt tươi sáng. Ngày xưa được cô dạy kiến thức để
vào đời. Mấy hôm nay được cô dạy cho biết sự trải nghiệm, giá trị sống, cách sống
buông bỏ, không phản ứng, thiền hít thở; dùng trí tuệ để khắc chế và điều khiển
năng lượng trong cơ thể nhằm hạn chế, đẩy lùi một số bệnh tật, cách thức ăn uống
để tránh độc tố... Tiếc rằng, cô không thể ở lại lâu hơn, để được chăm lo cho
cô, được tâm tình và nghe cô chỉ dạy. Vì cô về cho kịp khóa tu. 60 tuổi còn có
cô giáo thương quan tâm, còn gì vui và hạnh phúc bằng. Mong sẽ được đón cô lần
nữa, cô nhé!
Phan Dương Thy
16/6/2016