Như là đêm cổ tích
Tiếng guốc gõ vào đêm cổ tích
Dáng kiêu sa tự thuở còn son
Như vỡ toác không gian tĩnh mịch
Gió xuân thì, lồng lộng đi hoang
*
Tuổi ương ngạnh, đâu tình vương vãi
Không đắn đo nghiêng mái tóc bồng
Cỏ phiêu lãng, vô tình vướng lại
Buổi hẹn hò, đầu bãi cuối sông
*
Hoa trái cũng đến thì căng mọng
Gánh nhọc nhằn rao bán chợ xa
Rồi từ đó, không âm không vọng
Cháy lòng nghe năm tháng trượt qua
*
Tiếng guốc gõ vào đêm ảo thức
Day dứt trong xốc nổi, dằn lòng
Bóng dáng nào, nửa hư nửa thực
Chập chờn rung, mờ tỏ mênh mông ...
*
Cánh cổng nhỏ bao lần mở đóng
Đã từ lâu, nay chỉ khép hờ
Chùm hoa giấy, hững hờ lay dộng
Ký ức loang tan, dấu chấm mờ ...
Đi ngang chiều Bình Thạnh
Ngõ sóng tuôn trào qua gành đá
Loang tan, mờ cả thảm rêu xanh
Đám còng gió ăn theo tụ bạ
Cuống quýt lăng xăng như dỗ dành
*
Hối tiếc triều lên, chiều xốc nỗi
Sóng tung gành, giật đổ lanh canh
Chuyện đã cũ, đâu cần gấp vội
Trầy trật treo, cuối bãi đầu gành
*
Sống lại tuổi hồn nhiên, em bước
Bụi sóng bay, tóc rối long lanh
Em rón rén, bước trơn bước trợt
Dấu tình xa, đẫm mộng ngày xanh
*
Có phải xuân thì đương trở lại
Bờ môi cong, trớn nước vòng quanh
Góc mắt mở, sắc màu con gái
Thấy chiều nghiêng, nắng quái thuần thành
*
Thôi, cuống sóng đứng triều ngập bãi
Sóng dập dờn vun đổ đành hanh
Chiều cổ tự, khói hương vướng lại
Tiếng chuông ngân vọng đổ an lành
Em rối bước, lần đầu hò hẹn
Ra khỏi ngõ, xoay dọc xoay ngang ngoảnh đầu bẽn lẽn
Nắng tắt, tan chiều phẳng lặng bến sông
Giữa đôi bờ, khói sóng loang tan tràn gió lộng
Con nước trôi xuôi, âm thầm miết mỏng
Lối nhỏ quanh co, như dằn nhịp sóng lòng
Chưa có làm gì sao ngồi lo thất bại
Ai cũng nói giống nhau, chỉ khác ở việc ta làm
Biết quá khứ trộn lẫn những thành công và điều sai trái
Khi khao khát thành công lớn hơn nỗi sợ, lòng tham
Một niềm tin vững chãi
Trong góc khuất cuộc đời, bình thản dựng xây
Lê Thanh Hùng
Bắc Bình, Bình Thuận