HOA RỤNG THỀM XUÂNSương chiều rã mộng phù hưTrăng đêm theo lối chân như tìm vềLục trần ngũ dục bùa mêTâm thân rời rã nhiêu khê tháng ngàyTrăm năm giấc mộng trần aiBao nhiêu vinh nhục đắng cay vở tuồngTa về ôm lấy chữ buôngVịn câu vô ngã không buồn không vuiDòng đời nước chảy về xuôiĐường tu lặng lẽ bùi ngùi lối riêngCành tâm vượn khỉ luyên thuyênHá đâu phải dễ lặng yên gương hồVề đâu hoa đốm hư vôĐông qua xuân đến cành khô lại cườiPháp thân bất diệt tinh khôiThềm xuân rụng đóa hoa rơi năm nào...XUÂN TINH KHÔILấp lánh ánh nhìn từ đôi mắt của mùa xuânTrong khu vườn thơm mùi nắng mớiLũ gió tinh nghịch lăn tròn trên đám cỏVỡ giọt sương những rung động khẽ khàngNở âm thầm vài bông hoa không biết tênDây thường xuân trườn mãi vòm xanh không mệt mỏiDường như mùa xuân đang lan bất tậnTrong khoảnh khắc mường tượng của một ai đóKhước từ những chiều vàng rực rỡGối đầu lên giấc mơ phù sa đồng bãiDáo dác tìm xuân cánh én tách bầy bay lạcMênh mang chân trờiVô định đường hướngCó hay khôngÁnh mắt bao dungTình xuân độ lượng khôn cùngTự hỏi mình làm sao phủi hết ưu phiềnNhững cung đường gió bụiCỏ khô và nắng cháyNgược lối hoang vu chai sạn bàn chân mỏiƯớc trở về làm bầy trẻ nhỏÙa vào lòng xuân tinh khôi...TỊNH BÌNH(Tây Ninh)
TRANG THUẦN TÚY VĂN HỌC NGHỆ THUẬT CỦA NGƯỜI QUẢNG TRỊ VÀ NGƯỜI YÊU MẾN QUẢNG TRỊ.
Chúc Mừng Năm Mới
Tuesday, February 20, 2024
HOA RỤNG THỀM XUÂN, XUÂN TINH KHÔI – Thơ Tịnh Bình
LỜI THƯA DÂNG NGÀY THƠ VIỆT NAM – Thơ Ái Nhân
Chủ
tịch Hội Nhà văn Việt Nam Nguyễn Quang Thiều
chia sẻ thông tin về Ngày thơ Việt
Nam.
(Ảnh: Phương Lan)
Tổ quốc trường tồn!
Tiên tổ anh linh hào kiệt!
Truyền thống bốn ngàn năm oanh liệt!
Lưng Trường sơn, ngực ưỡn Biển đông
Đồng đất phì nhiêu, rừng vàng, biển bạc
Thơm thảo nghĩa tình, nhân ái mênh mông
Dựng, giữ non sông vạn đại trường tồn
Dạy dân cấy trồng, chăn nuôi, dệt vải
Đêm múa hát, đọc thơ, ngày ra đồng làm ruộng
Khúc ca dao thấm đậm vị tương cà
Trước giặc ngoại xâm hiên ngang khí phách
“Sông núi Nước Nam vua Nam ở
Tiệt nhiên địch phận tại Thiên thư...”
Tình thân máu mủ ruột già
Khi hoạn nạn dìu nhau vượt khó
“Con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ”
Lành rách thương nhau “máu chảy ruột mềm”
Truyền thống ngàn năm văn hiến
Dân tộc kiên cường trước bao phen nguy biến
Vượt lên mọi gian khó nguy nan
Nguyện giữ non sông, xây đắp cơ đồ
Viết những vần thơ yêu thương thao thiết
Ngợi ca nhân dân, quê hương, đất nước
Ngợi ca dòng giống Lạc Hồng
Kết nối bốn phương đoàn kết đồng lòng
Người yêu người, thương nhau như ruột thịt!
Chúng ta con dân Nước Việt
Tiên tổ ông cha anh hùng hào kiệt
Đánh giặc, làm thơ nhân nghĩa ngời ngời
Cốt cách nghĩa nhân
Kết yêu thương thành tứ, thành vần
Thơ tải đạo hướng đời: Chân - Thiện - Mỹ
Xây những lâu đài mơ kỳ vỹ
Nối vòng tay thương nước, thương nòi
Chắt cay đắng cất đời thành rượu ngọt
Viết lời thơ như vàng ngọc dâng đời
Gạn đục khơi trong khát vọng tình người!
Sáng bừng ánh mắt bờ môi chảy tràn hạnh phúc
Cảm thông chia sẻ, gom nắng tình thương, sưởi ấm những tâm hồn giá lạnh
Thơ là men, ánh sáng, hương hoa, mật ngọt dâng đời
Là những lâu đài không bằng gạch, bằng vôi, xi măng sắt thép
Nhưng vĩnh hằng tồn tại trong giấc mơ loài người
Gột rửa những vết nhơ đen đúa mà thượng đế quên khi sáng tạo loài người
Như thiên thần chắp cánh ước mơ
Thơ là rượu, là men, là hương, là hồn cuộc sống!
Thưa những hương hồn hy sinh vì Tổ quốc!
Thưa nhân dân những con người kiên gan trung liệt!
Thưa những tâm hồn nghĩa nhân thanh cao lãng mạn!
Là trái táo thơm trong vườn cực lạc
Là lời Bà tiên thiện hiền trong cổ tích
Là yêu thương, nhân phẩm, nghĩa tình
Là khao khát Tổ quốc mình thanh bình sánh với năm châu
Là niềm hân hoan của nhân dân khắp các vùng miền rộn vang tiếng hát, tiếng cười… hạnh phúc!
(Tháng giêng – Giáp Thìn)
EM MÃI LÀ CÔ GÁI MƯỜI BẢY TUỔI NGÀY XƯA – Trần Vấn Lệ
Nhà thơ Trần Vấn Lệ
EM MÃI LÀ CÔ GÁI
MƯỜI BẢY TUỔI NGÀY XƯA
Sao hôm nay không nắng? Chiều hôm nay sẽ mưa? Tôi đã ngồi tới trưa... lạnh từ vừa đến lạnh!
"Trốn trời đâu khỏi nắng?". Tôi nhắc, nghe buồn buồn. Giờ này ở Quê Hương, nắng mưa... chuyện thường bữa!
Không cách nào hết nhớ! Quê Hương từng tiếng chim... Ở đây, ngày vắng tênh, chim bay đâu hết cả?
Ném bánh mì cho quạ... Quạ không thấy bay về! Ở đây không phải quê, nhớ ơi đồng bát ngát...
Nhớ ơi tiếng ai hát bài Tình Xa Tình Xa...
*
Chỉ biết ngày hôm qua, em bắt chuyến xe lửa, em đi về ngoài nớ, em thăm Tết bà con...
Những chuyến xe Sài Gòn, tiếng còi và lửa, khói...lâu nay không ai nói sân ga buồn thế nào!
Anh thấy em... chiêm bao. Anh thấy trào nước mắt. Em. Quê Hương. Tổ Quốc, bốn chín năm đổi cờ...
Mới hôm qua mà xưa... giống ngày mờ không nắng! Tóc em sợi dài, vắn, trăm năm là trăm năm!
Chao ôi buồn thâm thâm, chao ôi buồn thẳm thẳm. Ống sơn nào đen sậm, anh vẽ buồn bức tranh...
Đường ra xứ Huế quanh quanh non xanh nước biếc như tranh họa đồ! Anh nhớ chớ Lăng Cô, nhớ Nhà Thờ chuông vọng...
Biển mùa này gió, sóng. Biển muôn đời mênh mông! Tóc em quấn hay buông... Chao ôi mây Thành Nội!
Sao không là Thành Ngoại? Con nhớ Ngoại quá chừng, nhớ em đi sau bưng cái rổ cau cho Ngoại...
Em mãi là cô gái mười bảy tuổi hồi xưa...
"Trốn trời đâu khỏi nắng?". Tôi nhắc, nghe buồn buồn. Giờ này ở Quê Hương, nắng mưa... chuyện thường bữa!
Không cách nào hết nhớ! Quê Hương từng tiếng chim... Ở đây, ngày vắng tênh, chim bay đâu hết cả?
Ném bánh mì cho quạ... Quạ không thấy bay về! Ở đây không phải quê, nhớ ơi đồng bát ngát...
Nhớ ơi tiếng ai hát bài Tình Xa Tình Xa...
*
Chỉ biết ngày hôm qua, em bắt chuyến xe lửa, em đi về ngoài nớ, em thăm Tết bà con...
Những chuyến xe Sài Gòn, tiếng còi và lửa, khói...lâu nay không ai nói sân ga buồn thế nào!
Anh thấy em... chiêm bao. Anh thấy trào nước mắt. Em. Quê Hương. Tổ Quốc, bốn chín năm đổi cờ...
Mới hôm qua mà xưa... giống ngày mờ không nắng! Tóc em sợi dài, vắn, trăm năm là trăm năm!
Chao ôi buồn thâm thâm, chao ôi buồn thẳm thẳm. Ống sơn nào đen sậm, anh vẽ buồn bức tranh...
Đường ra xứ Huế quanh quanh non xanh nước biếc như tranh họa đồ! Anh nhớ chớ Lăng Cô, nhớ Nhà Thờ chuông vọng...
Biển mùa này gió, sóng. Biển muôn đời mênh mông! Tóc em quấn hay buông... Chao ôi mây Thành Nội!
Sao không là Thành Ngoại? Con nhớ Ngoại quá chừng, nhớ em đi sau bưng cái rổ cau cho Ngoại...
Em mãi là cô gái mười bảy tuổi hồi xưa...
Trần Vấn Lệ
Subscribe to:
Posts (Atom)