Theo như lời dặn dò cuả Từ Thứ Đan Phúc lúc từ biệt ra đi và lời khuyên bảo của Tư Mã Thuỷ Kính tiên sinh, Lưu Dự Châu cùng hai em kết nghiã là Quan Vân Trường và Trương Dục Đức ba người, ba ngựa lên đồi Long Trung để cầu Khổng Minh Gia cát Lượng. Trời muà đông, gió thổi như cắt thịt, tuyết bay lả tả trên vòm trời như những chiếc lông ngỗng, mây xám xịt. Ba vị Lưu Quan Trương hỏi thăm nhà. Tới nơi thì trước sau cửa đóng then cài, ngay cái quả nắm mở cửa thì treo một miếng bìa cứng đề vỏn vẹn hai chữ “đi vắng”.
Ba anh em tự động rút lui, đi khoảng trăm trượng đến một góc đồi, thì thấy một tiên sinh, phong thái phiêu hốt từ từ trong đó đi ra. Lưu Bị bèn xuống ngưạ vái dài chào:
- Tiên sinh có phải là Khổng Minh Gia Cát Lượng?
- Tại hạ là bạn cuả Khổng Minh, tên là Thôi Châu Bình người ở vùng Bắc Lăng cũng gần đây thôi. Sứ quân có lẽ kiếm Gia Cát huynh vì công vụ?
Hai người bèn ngồi xuống tảng đá gần đó nói chuyện, còn Quan và Trương thì đứng hầu đằng sau. Lưu Huyền Đức nói:
- Lưu Mỗ là hậu duệ cuả Trung Sơn Tĩnh Vương nhà Đại Hán, hoàn cảnh đất nước bây giờ đại loạn, nay đến cầu kiến tiên sinh Khổng Minh về giúp dật.
Thì Thôi Châu Bình phân tích như sau:
- Nhân tình thế thái và các triều đại tuy không phải là toán học, cơ học, nhưng vô hình chung là có một định luật. Nước có khi mạnh khi ròng, ngườii có lúc già lúc trẻ, triều đại có khi thịnh khi suy nhưng tương đối có thời gian. Nhà Tây Hán cuả Lưu Bang cường thịnh được 200 năm thì suy vi. Vương Mãng làm loạn cướp ngôi, là từ bình tới loạn. Sau đó thì Hán Quang Vũ dẹp Vương Mãng lập lên nhà Đông Hán, từ loạn tơí trị. Nhà Đông Hán kéo dài tới nay gần 200 năm, bây giờ bắt đầu suy vi, lại là từ trị tới loạn, từ đó tới giờ mới khoảng 5 năm. Thời gian quá ngắn để chuyển từ Loạn qua Trị, dù tài cán đến mức nào đi chăng nưã cũng không thể xoay chuyển càn khôn mau chóng lại cho được kể cả Khổng Minh Gia Cát Lượng?
- Vậy kính mong tiên sinh về Tân Dã giúp cho kẻ hèn này một tay một chân?
- Ta ấy à? Ta chỉ là một gã hủ nho xó núi, toàn nói phét nói lác cho nó đã cái miệng thôi! Không làm được trò trống gì đâu? Vậy không nên làm mất thì giờ quí báu cuả sứ quân. Theo tại hạ thì khoảng nửa tháng nữa thì Gia Cát Khổng Minh mới về.
Đoạn chia tay, Trương Phi bàn thêm:
- Gia Cát thì không gặp, lại gặp cái thằng lẻo mép, nói ba lăng nhăng, bốn lăng nhăng chả ra làm sao?
Lưu Bị chặn họng:
- Nói được như lão cũng không phải là ai cũng có trình độ nói ba lăng nhăng được như vậy đâu?
Nghỉ ngơi một tuần, ba ngươì lại đi nữa, mưa tuyết lai rai, trời lạnh kinh khủng. Ba ngườì đi bộ, gần đến chân đồi thì ghé vào quán rượu làm vài ly xay chừng cho đỡ lạnh. Vào thì gặp hai tiên sinh, hình dung tiêu sái, đang ngồi ngâm thơ và cùng cười toáng cả lên với nhau.
- Tiên sinh có phải là Khổng Minh Gia Cát Lượng?
- Tại hạ là bạn cuả Khổng Minh, tên là Thôi Châu Bình người ở vùng Bắc Lăng cũng gần đây thôi. Sứ quân có lẽ kiếm Gia Cát huynh vì công vụ?
Hai người bèn ngồi xuống tảng đá gần đó nói chuyện, còn Quan và Trương thì đứng hầu đằng sau. Lưu Huyền Đức nói:
- Lưu Mỗ là hậu duệ cuả Trung Sơn Tĩnh Vương nhà Đại Hán, hoàn cảnh đất nước bây giờ đại loạn, nay đến cầu kiến tiên sinh Khổng Minh về giúp dật.
Thì Thôi Châu Bình phân tích như sau:
- Nhân tình thế thái và các triều đại tuy không phải là toán học, cơ học, nhưng vô hình chung là có một định luật. Nước có khi mạnh khi ròng, ngườii có lúc già lúc trẻ, triều đại có khi thịnh khi suy nhưng tương đối có thời gian. Nhà Tây Hán cuả Lưu Bang cường thịnh được 200 năm thì suy vi. Vương Mãng làm loạn cướp ngôi, là từ bình tới loạn. Sau đó thì Hán Quang Vũ dẹp Vương Mãng lập lên nhà Đông Hán, từ loạn tơí trị. Nhà Đông Hán kéo dài tới nay gần 200 năm, bây giờ bắt đầu suy vi, lại là từ trị tới loạn, từ đó tới giờ mới khoảng 5 năm. Thời gian quá ngắn để chuyển từ Loạn qua Trị, dù tài cán đến mức nào đi chăng nưã cũng không thể xoay chuyển càn khôn mau chóng lại cho được kể cả Khổng Minh Gia Cát Lượng?
- Vậy kính mong tiên sinh về Tân Dã giúp cho kẻ hèn này một tay một chân?
- Ta ấy à? Ta chỉ là một gã hủ nho xó núi, toàn nói phét nói lác cho nó đã cái miệng thôi! Không làm được trò trống gì đâu? Vậy không nên làm mất thì giờ quí báu cuả sứ quân. Theo tại hạ thì khoảng nửa tháng nữa thì Gia Cát Khổng Minh mới về.
Đoạn chia tay, Trương Phi bàn thêm:
- Gia Cát thì không gặp, lại gặp cái thằng lẻo mép, nói ba lăng nhăng, bốn lăng nhăng chả ra làm sao?
Lưu Bị chặn họng:
- Nói được như lão cũng không phải là ai cũng có trình độ nói ba lăng nhăng được như vậy đâu?
Nghỉ ngơi một tuần, ba ngươì lại đi nữa, mưa tuyết lai rai, trời lạnh kinh khủng. Ba ngườì đi bộ, gần đến chân đồi thì ghé vào quán rượu làm vài ly xay chừng cho đỡ lạnh. Vào thì gặp hai tiên sinh, hình dung tiêu sái, đang ngồi ngâm thơ và cùng cười toáng cả lên với nhau.
Lưu Bị xá một cái và hỏi:
- Trong hai vị có vị nào là Khổng Minh Gia Cát Lượng chăng?
Hai vị tiên sinh mời ba anh em Lưu, Quan, Trương ngồi an vị đâu đó và nói rằng:
- Tại hạ là Thạch Quảng Nguyên người Dĩnh Châu, còn đây là Mạnh Công Uy, người Nhữ Nam cũng đều là bạn thâm giao với Gia Cát Khổng Minh cả. Lúc nẫy chúng tôi có tới nhà cuả Khổng huynh, nhưng tiên sinh đi xa chưa về, mà trời lạnh quá, đành vào quán kiếm chén. Không ngờ lại gặp sứ quân tới đây, âu cũng là vạn hạnh cho anh em chúng tôi.
- Nếu hai tiên sinh nhàn nhã ở không thì về thành Tân Dã dậy bảo cho Bị này (ổn định thiên hạ) thì quí lắm.
Hai tiên sinh cùng loạt đứng dậy xá dài:
- Bọn lão phu là thứ quê mùa, làm sao mà giúp sứ quân làm việc lớn thiên hạ được. Chắc chỉ có Khổng Minh giúp được mà thôi. Xin sứ quân đừng nói thêm phí lời.
Nói xong hai tiên sinh biến mất. Lưu, Quan, Trương lại nhắm nhà cuả Khổng Minh mà tiến tới, gặp ngay một người. Người này lại là Gia Cát Quân em út cuả Khổng Minh. Lưu Bị mượn giấy bút viết đôi giòng và lấy hẹn một ngày đẹp trời sẽ trở lại. Vừa đi được một thôi đường, thì thấy một lão tiên sinh đầu đội mũ len, choàng áo lông cừu, cưỡi trên lưng lừa đi tới.
- Trong hai vị có vị nào là Khổng Minh Gia Cát Lượng chăng?
Hai vị tiên sinh mời ba anh em Lưu, Quan, Trương ngồi an vị đâu đó và nói rằng:
- Tại hạ là Thạch Quảng Nguyên người Dĩnh Châu, còn đây là Mạnh Công Uy, người Nhữ Nam cũng đều là bạn thâm giao với Gia Cát Khổng Minh cả. Lúc nẫy chúng tôi có tới nhà cuả Khổng huynh, nhưng tiên sinh đi xa chưa về, mà trời lạnh quá, đành vào quán kiếm chén. Không ngờ lại gặp sứ quân tới đây, âu cũng là vạn hạnh cho anh em chúng tôi.
- Nếu hai tiên sinh nhàn nhã ở không thì về thành Tân Dã dậy bảo cho Bị này (ổn định thiên hạ) thì quí lắm.
Hai tiên sinh cùng loạt đứng dậy xá dài:
- Bọn lão phu là thứ quê mùa, làm sao mà giúp sứ quân làm việc lớn thiên hạ được. Chắc chỉ có Khổng Minh giúp được mà thôi. Xin sứ quân đừng nói thêm phí lời.
Nói xong hai tiên sinh biến mất. Lưu, Quan, Trương lại nhắm nhà cuả Khổng Minh mà tiến tới, gặp ngay một người. Người này lại là Gia Cát Quân em út cuả Khổng Minh. Lưu Bị mượn giấy bút viết đôi giòng và lấy hẹn một ngày đẹp trời sẽ trở lại. Vừa đi được một thôi đường, thì thấy một lão tiên sinh đầu đội mũ len, choàng áo lông cừu, cưỡi trên lưng lừa đi tới.
Lưu Bị chắp tay xá và nói:
- Chắc tiên sinh là Khổng Minh ? Ông già vội vàng xuống lừa, chắp tay xá lại, thì ngay lúc đó Gia cát Quân đứng đằng sau la lớn lên rằng:
- Đây là Hoàng Thừa Ngạn, nhạc trượng cuả anh tôi Khổng Minh đó.
*
- Chắc tiên sinh là Khổng Minh ? Ông già vội vàng xuống lừa, chắp tay xá lại, thì ngay lúc đó Gia cát Quân đứng đằng sau la lớn lên rằng:
- Đây là Hoàng Thừa Ngạn, nhạc trượng cuả anh tôi Khổng Minh đó.
*
Khổng Minh trải tấm bản đồ bằng giấy bồi Trung Quốc ra bàn rồi lấy tay chỉ:
- Cái thế chia ba chân vạc tuy có hé mở ra, nhưng phải thiệt là chân mệnh thiên tử mớí tranh lại được thiên cơ này. Tào Tháo tuy là gian hùng, tham công tham việc, nhưng cũng là một thứ đại anh hùng hào kiệt, ổn định lại triều cương, vẫn tôn phù Hán thất, cai quản 6 phần đất nước thịnh vượng trù phú giầu có.
Phiá Tây Lương cuả Mã Đằng, Hàn Toại một phần tự trị. Còn lại hiện giờ thì còn ba phần, Tôn Quyền ổn định 1 phần ½ là từ Hồ Nam và một nửa Kinh Châu.
Phần tướng quân là ½ Kinh Châu và trọn Ích Châu “Tứ xuyên”?
- Đó là mơ hay thực, quân số cuả Bị hiện giờ ở Tân Dã chỉ có trên dưới ba ngàn, tiên sinh nói làm Dự Châu này hoang mang lắm!
- Cái chuyện làm chủ một phần đất nước thì không lấy gì làm khó.
- Đó là mơ hay thực, quân số cuả Bị hiện giờ ở Tân Dã chỉ có trên dưới ba ngàn, tiên sinh nói làm Dự Châu này hoang mang lắm!
- Cái chuyện làm chủ một phần đất nước thì không lấy gì làm khó.
Ngày xưa Lưu Bang Hán Cao Tổ vào sinh ra tử cũng chỉ được Tây Sở bá vương Hạng Vũ phong cho đất khỉ ho cò gáy này mà thôi, và cũng chỉ nhậm tước Hán Vương là cùng. Đêm đêm Khổng mỗ nhìn thiên văn trên giải Ngân Hà mà thở dài thườn thượt, nhân tài hàng hàng lớp lớp, lấy xe bắt chó hốt đi không hết. Tào Tháo cả triệu quân, tướng tá cả văn lẫn võ cả ngàn. Phiá Đông Ngô dựa vào điạ thế sông Trường Giang, bên kia Hồ Bắc là Hồ Nam, sau lưng là vùng Lưỡng Quảng.Tào Tháo chả đánh chác làm đựợc gì. Chỉ có mỗi tướng quân là vất vả, chưa có đất cắm dùi.
- Theo như tiên sinh Tư Mã Thuỷ Kính nói, phần đất Tân Dã Nam Tương Dương này nhân tài hào kiệt nhiều nhiều lắm lắm, sao tiên sinh không mời họ giúp cho đại sự chúng ta một tay?
- Họ là bạn thân cuả Khổng mỗ cả. Họ đều có tài vương tá, làm thứ sử, quận thú đều đựợc cả. Nhưng hiện giờ thì cái tài đó chưa dùng đến được, vì chúng ta có mảnh đất cắm dùi nào đâu? Thời này là thời loạn, những nhân vật đó chưa phải nhân tuyển phù hợp nên Tào Tháo có biết đến có nghe danh, nhưng cũng để cho tất cả lêu lổng cà lơ phất phơ chơi, chả mời thiên tài nào cả.
- Vậy theo tiên sinh thì trong cái đám đại thiên tài vĩ đại ấy, có ai tiếp tay với chúng ta đựợc chăng?
- Được một người nưã là Bàng sĩ Nguyên tức Bàng Thống Phượng Sồ.
- Theo như Tư Mã tiên sinh Thuỷ Kính nói thì được một trong hai người Ngọa Long, Phượng Sồ thì sẽ đựợc cả thiên hạ. Mà nay được một lúc cả hai mà chỉ có 1 ½ đất nước mà thôi sao?
- Đó là lời cuả Thuỷ Kính tiên sinh, chứ đâu phải lời cuả thiên hạ, với nữa phước phận tổ tiên hiện tại cuả sứ quân chỉ có chừng đó, mai sau trời đất nhìn lại thì chưa biết sẽ vinh hiển như thế nào?
Nói xong, vào nhà trong dặn dò phu nhân và chú em Gia Cát Quân, rồi thu dọn quần áo khăn gói quả mướp đi theo sứ quân Lưu Huyền Đức về thành Tân Dã .
chuvươngmiện