Tác giả Lê Hứa Huyền Trân |
HẠNH PHÚC VỀ VỚI TẾT
Truyện ngắn
LÊ HỨA HUYỀN TRÂN
Cô
khuấy nhẹ cốc café đang đặt trên bàn một cách hờ hững để đá không làm loãng
chút café còn sót lại trong ly. Nâng nhẹ nó nhấm nháp một chút cô chợt nhận ra
cái hương vị café thơm lừng ban đầu để lâu cũng chẳng còn chút dư vị nào nữa.
Thứ gì cũng vậy, ngay từ phút ban đầu không chịu tận hưởng thì sẽ mau chóng mất
đi hương vị, kể cả tình yêu. Chiếc điện thoại khẽ rung những tin nhắn liên hồi
của cùng một người, đã định không mở ra xem nhưng rồi không trốn tránh được. “Thế
rồi cậu có về không?”. “… Có”. Cô buông thõng chiếc điện thoại một cách thô bạo
tưởng chừng như muốn vứt nó sang một bên. Ngoài kia, hoa bắt đầu giương những nụ
báo hiệu những ngày tết đã gần kề, xuân đã về trên con phố nhỏ.
Vừa
bước vào nhà cô đã nghe tiếng xe máy đỗ xịch trước cổng, tiếng người đàn ông hớt
hải bước vào nhà, một tay thu dọn mớ đồ cô quăng tung tóe trên giường nhét vội
vào vali vừa không ngớt miệng:
"Chứ
đã bảo qua liền để chở đi mà, coi chứ không kịp xe về quê." Rồi anh lấy ra một
chậu mai nhỏ khoe với cô: "Nãy đi ngang khu chợ cảnh, thấy này, đem về quê luôn,
bác gái vui phải biết."
Hai
người mau chóng lên xe về quê để kịp chuyến cuối, xe đông hơn mọi khi, những
ngày cuối năm ai cũng kéo lũ lượt về quê. Anh khẽ nhích tấm thân to kềnh càng
ngồi nghiêng hẳn qua một bên để co được ngồi thoải mái hơn. Những hành động tưởng
chừng nhỏ nhoi nếu thuộc về một đôi lứa yêu nhau hẳn sẽ cảm động lắm, có ai
nghĩ được chỉ dăm bữa nữa người ngồi bên cạnh cô sẽ là một chú rể, một đám cưới
ngay trước tết sẽ diễn ra mau chóng.Vậy là sẽ không còn ai gọi cô dậy, chở cô
đi làm, và cái tính hơi ỷ lại của cô, tất cả sẽ không còn anh. Từ nhỏ đã là bạn
nối khố, lớn lên khi cô quyết tâm lên Sài Gòn lập nghiệp, anh cũng đòi đi theo để
lo chu toàn. Cha cô mất sớm, nhà anh và cô sát bên nhau nên anh gần như thay
người đàn ông trong gia đình chăm sóc cho cô từng tí. Đôi khi cô không hiểu hai
người có yêu nhau không chỉ là một người không thể nào thay thế được trong cuộc
đời cô.
Xuống
xe, anh xách hết đồ của cả hai về nhà cô, mẹ cô đang quét khoảnh sân nhỏ vừa thấy
hai người bước vào lục tục chạy ra:
"Chứ
sao mày còn ở đây, thằng nhỏ. Má mày sáng giờ lục tục cho cái đám cưới mà cái
thằng bình chân như vại."
Anh
cười xòa một cách ngốc nghếch rồi chạy vội về. Cô lại xếp mớ bánh trái lên bàn
thờ cúng ba và xoay vội chậu tắc nhỏ anh mua để góc bàn tiếp khách. Mẹ cô gói nốt
mớ bánh chưng còn lại, mắt không nhìn cô tặc lưỡi:
"Năm
nay không có thằng Đới canh chừng nồi bánh chưng. Mày coi mà lấy chồng đi chớ
cũng tuổi băm rồi đấy."
Mọi
năm về quê lần nào mẹ cô cũng nhắc cái vụ lấy chồng, đến độ cô nghĩ dường như cứ
nhà nào mà có con gái lớn trong nhà thì tết tươi về thể nào cũng có câu hỏi: “Khi
nào lấy chồng” vậy. Khi ấy lúc nào cũng có anh, và thể nào anh cũng nhanh nhảu:
“Bác đừng lo, có con mà bác.” Và lúc nào anh cũng bị cô đánh đét, có điều cô
không chối từ, cô nghiêm túc với công việc hơn là kiếm cho mình một nửa, cũng
có thể cô ỷ lại là còn có anh bên cạnh.
"Chào
bác, chào chị, nhà mình đang gói bánh chưng ạ?"
Tiếng
người con gái lảnh lót nom lễ phép bước vào khoảng sân nhỏ, thấy anh đi phía
sau cô đã biết đó là ai. Rất mau chóng người con gái ấy làm thân với mẹ cô và
phụ gói bánh, anh khẽ nháy mắt:
"Người
tớ chọn, cậu chấm nhá, cho lời khuyên."
Cô
xua tay, dạng không thèm để tâm, cô biết anh tôn trọng cô nên xem cô như một người
để dẫn về ra mắt và cũng biết anh đủ chin chắn để lựa chọn và yêu thương lấy một
người sẽ gắn bó cả đời với mình. Vài giọt mưa xuân đột nhiên rơi nhẹ bẫng,
không đủ làm con người ta ướt áo mà lại khiến họ thích thú thêm.
"Ngày
còn nhỏ mưa xuân thế này thì thú phải biết. Nắng lên ngay."
Anh
vừa kịp nói suy nghĩ vụt hiện trong đầu cô. Qúa hiểu nhau rồi. Nắng vàng vọt
vươn lên ngay tức
khắc, nắng sau mưa bao giờ cũng đẹp huy hoàng. Ngoài ngõ, tiếng trẻ nô đùa khoe
áo mới nhộn nhịp, các cô trong xóm chộn rộn hỏi han nhau đã mua những gì và sắm
hoa này chậu kia ở đâu đẹp. Các bà đi chợ về tay đầy nhóc đồ ăn cứ như ăn cho cả
tuần và bao miệng người vốn ngày thường đột nhiên trở nên ăn rất nhiều.
"Anh
chị đang nói gì đấy ạ?" Cô gái thỏ thẻ tiến lại sau khi dọn dẹp cẩn thận mớ đồ
nãy giờ phụ. "Anh kể nhiều về chị nên em muốn gặp chị mãi, nhưng chị bận quá."
Một
cô gái rất lịch sự và nhỏ nhẹ, không khiến người ta ghét được, cảm thấy có thể
là một người bạn tốt ... Khi hai người về, cô đã suy nghĩ rất lung, có cảm giác
như một thứ vừa mất đi nhưng một thứ khác lại vừa đến. Thực sự nếu bây giờ anh
hỏi cưới cô, chỉ là nếu thôi, có lẽ cô vẫn chối từ vì sự thật cô chưa sẵn sàng
cho việc đó, cô vẫn muốn tập trung cho sự nghiệp hơn hẳn. Nhưng con người ta vốn
rất tham lam, có những người không muốn mất những thứ ở cạnh mình, vì người ta
sợ mất đi những điều thân quen vốn đang hiện hữu bên cạnh, nhất là khi những thứ
ấy quá hoàn hảo. Cô đã muốn chối bỏ việc về quê vì cô muốn trốn cái đám cưới
của anh nhưng khi nhìn nụ cười hạnh phúc và những gì anh lo lắng cho cô, cô hiểu
đã đến lúc cô nên giải thoát cho anh và cả cô. Sẽ chưa quen được ngay nhưng cô
phải tập, vì đó là sự lựa chọn của cả anh và cô.
Chậu tắc nhỏ trên bàn nổ bông trắng xóa, vài quả hãy còn xanh, vài quả đã sang cam, chắc độ tết sẽ vừa chin rộ. Tết đã về rồi, những ngày hạnh phúc cũng tràn về cùng với Tết.
Chậu tắc nhỏ trên bàn nổ bông trắng xóa, vài quả hãy còn xanh, vài quả đã sang cam, chắc độ tết sẽ vừa chin rộ. Tết đã về rồi, những ngày hạnh phúc cũng tràn về cùng với Tết.
Tác
giả: Lê Hứa Huyền Trân
Hội
viên Hội VHNT Tỉnh Bình Định