Chúc Mừng Năm Mới

Kính chúc quý bạn năm mới vạn sự an lành

Wednesday, January 15, 2014

40 NĂM NHỚ HOÀNG SA - Thương Yến Tử


Thương Yến Tử



Hoàng Sa ơi! Hoàng Sa ơi !
Sóng vẫn chập chùng căm hận
Nước biển đông ôm chặt mối thù sâu
Máu các anh hòa cùng biển mặn
Bóng hình anh trong mỗi trái tim người

Giữ gìn từng thước biển
Của cha ông ngàn năm để lại
Năm bảy mươi tư ,
Bảy mươi tư người ngã xuống
Quyết sống còn với lũ giặc xâm lăng

Việc thắng bại lẽ thường đời binh nghiệp
Chí khí hào hùng chói rọi non sông
Bốn mươi năm qua, hận vẫn chất chồng
Tưởng nhớ các anh, càng căm hờn lũ giặc
Con cháu Việt Nam noi dấu người đi trước
Quyết một lòng giữ vẹn non sông

Một trăm năm hay một ngàn năm
Hoàng Trường Sa là da thịt nối liền
Của tổ quốc Việt Nam đời đời như một
Dẫu đánh đổi máu xương
Thế hệ tương lai sẵn sàng bước tới
Noi chí anh hùng muôn thuở của cha ông

                                                  THƯƠNG YẾN TỬ
READ MORE - 40 NĂM NHỚ HOÀNG SA - Thương Yến Tử

Thơ Trúc Thanh Tâm - BỨC TRANH - ĐIỀU CẦN THIẾT



BỨC TRANH

Nợ đòi hoài khó trả
Yêu !

Thời thế lo cơm áo
Liều !

Chốn thiên đàng, địa ngục
Chào !

Nghĩ tự do, nô lệ
Thua !


ĐIỀU CẦN THIẾT

Hãy mạnh dạn thả ra
Những cái đúng từ lâu ràng buộc

Hãy mạnh dạn nhốt lại
Dù đó là lương tâm
Nhưng đã cỗi già, bệnh hoạn

Hãy mạnh dạn thả ra
Những con người thực chất
Bởi trong họ những niềm tin sáng rực
Ôm trong lòng hoài bảo của nhân dân

Hãy mạnh dạn nhốt lại
Dù đó là thời trang
Dù đó là quý hiếm
Nhưng không còn thiết thực với quê hương !

TRÚC THANH TÂM

 ( Châu Đốc )
READ MORE - Thơ Trúc Thanh Tâm - BỨC TRANH - ĐIỀU CẦN THIẾT

Thơ Huy Uyên - EM, BỜ NGỰC MÙA XUÂN - RẤT HUẾ VÀ TÌNH CỦA EM



Em, bờ ngực và mùa xuân

Mùa xuân quay về
cắm sâu nổi buồn trên ngực em
tiếng mưa rơi cùng khắp
những sợi tóc ngắn dài lặng thinh
em vội vàng dỗ lòng theo từng hơi thở.

Đêm cuối ba mươi bên bếp lữa
gió tạt qua dưới kia đám cây già
ngọn đèn lao lung chao nổi nhớ
sao em hoài ngồi đó
đợi chi người đi qua.

Đêm ngày quay cuồng dỗ giấc mơ
bàn tay ai dịu sâu đặt lên bờ ngực
vùng-lữa-đạn trong em òa vỡ
rộn rã điệu khèn- một thuở xa xưa
từ đó trái tim bu quanh rạo rực.

Em thức cùng ai đêm tháng chạp
trên bàn còn ly rượu chưa vơi
đâu đây nghe ai đứng hát
níu vội trên môi một nụ cười.

Em gõ cửa nhà người đêm đông
xuân xa có một người đang khóc
ngày về bên người còn đọng lại không
bão bùng quanh một trời khao khát.

Những bông cúc xuân vàng cháy
năm tháng rồi đi và quên
ký ức xưa mong ngày quay lại
ngọt đắng đời ai một cuộc tình.

Hỏi em về trước mùa xuân
một mình ngậm tình đêm trừ tịch
ai đi ngoài kia lẻ bóng
cúi bước dặm đường .

Thôi rồi
em và mùa xuân đã đi mất ...

                               Huy Uyên


Rất Huế và tình của em
    
Em suốt đời tơ vương cùng dòng nước
sương khói bạc tình trôi đâu
ngọt ngào chút gió đêm ngày xuôi ngược
hoàng-thành chiều nay lại bổng dưng sầu .

Vườn nhà khuất chìm cổ-tích bên sông
lặng thinh trời mây rất Huế
tím tình ai những buổi chiều vàng
long lanh đâu đây những hạt sương
đã phai tàn một thời dâu bể .

Tôi một đời hoang mê bóng
linh-hồn người đậu kín hai vai
ra đứng bên cầu đợi chờ đau đớn
vắng xa thôi từng bước chân về .

Em nín lòng theo tiếng hát Hoàng-oanh
bay cao nhớ người bàng bạc
dáng liểu rũ bên hồ sắc xanh
tấm-lụa-đào ngày xưa bay mất .

Mấy đông về hoa sầu chiếc bóng
em quạnh hiu bên mái nhà xưa
em xanh chiều mây trôi gió lộng
chất đau thương biết mấy cho vừa .

Vắng rồi
môi em nụ cười hoa nỡ
biển xao đêm bờ cát thở dài
em ngậm vết thương theo từng hơi thở
dấu kín vào lòng một trái tim ai .

Nơi cỏi xa xăm người một lần đánh mất
em quay về chấp cánh họa-mi
trời ơi ai dấu son môi tái nhạt
cả hai ta bỏ lại tuổi xuân thì .

Em mãi đi mà không quay về
nổi đau để tim ai băng bó
vết thương lẫn quất đâu
từng tháng từng ngày
vườn người rêu đã sầu bóng nhỏ .

Đâu rồi em thoáng cơn mưa bất chợt
giọt tình gởi người giờ đã bay xa
mới đó bạc trắng sầu mái tóc
em xanh xao từng giọt nắng sang mùa .

Thôi tôi về chốn ký-ức ngày xưa ./.


                                Huy Uyên
READ MORE - Thơ Huy Uyên - EM, BỜ NGỰC MÙA XUÂN - RẤT HUẾ VÀ TÌNH CỦA EM

LẰN ROI SỐ PHẬN - thơ Trương Nguyễn

 


Có lẽ !
Không bao giờ tôi được đứng lên
Những lằn roi hằn sâu trên da thịt
Nhức nhối đau như cung trầm da diết
Réo rắt
            Rỉ rên
                         giai điệu u buồn

Bát cơm chiều lạnh toát hoàng hôn
Bài thơ hay không mua đầy lon gạo
Còn mong gì rau cháo ?
Để lại đời sau…

Con ngựa già…
                        Lặng lẽ bước đi
Cánh rừng xưa tàn lụi
Giữa cuộc đời …
Toàn thác ghềnh lỡm chỡm gai chông

Thấy tử - sinh mà sám hối
Cõi tạm – cõi người …
Sớm nở tối tàn như kiếp phù dung

Những trang kinh cầu nguyện
Chuỗi đèn nhang nhập nhòe đom đóm
Tôi đứng ngồi thấp thỏm
Hãy vượt lên số phận
Giữa làn roi …

                                   Trương Nguyễn


READ MORE - LẰN ROI SỐ PHẬN - thơ Trương Nguyễn

TRỐNG RỖNG - truyện ngắn của Hoàng Đình Chiến


                                                                             
                                                                                                                                                                         
                                       
           Còn hai chai là hết két bia “lên cơn”, cái thứ không ra đế, chẳng ra bia. Gã lấy nước trái cây lên men pha với rượu đế để giải cơn nghiền cho dân nhậu thời bao cấp. Ba  khách hàng  cùng là bạn nhậu la oai oái rức đầu, gã vẫn tỉnh queo, tiếp tục nổ như pháo tết:
          -Các ông có biết không, ông tổ nhà tôi làm tới chức ngự sử triều Lê… được ân sủng hết sảy... Mỗi lần thiết triều đứng kế… vua. Tôi vốn quê vùng đất Tổ…, địa linh nhân kiệt, một vùng trù phú bậc nhất nước Nam. Ai ngờ giờ ngồi… vỉa hè, uống “ngự tửu lên cơn”. Ha…ha! 
           Gã biết nhậu từ đó. Nhưng biết nổ có lẽ từ trong bụng mẹ. Khi đã vài ve, gã càng  nổ dữ. Không ai chấp nê, cứ để gã nổ cho vui. Nhậu phải vui mới đã. Được thể, gã nổ tung trời. Dần dà gã cứ ngỡ những điều mình nổ là thật. Từ chỗ lừa người đến chỗ lừa chính mình khoảng cách không xa. Như cái vụ nhận vơ gốc gác, lâu rồi gã đinh ninh cái gốc bự tổ chảng đó là của mình. Ai chất vấn, miệng gã như ngậm nhầm hột thị.


                                                                         ***

           Giờ, gã là đại gia có máu mặt ở thành phố. Gã đang nhậu. Chỉ bốn người nhưng đã sang chai X.O thứ hai. Gã liêu xiêu đứng dậy:
           -Rượu thịt bao la, sức ta có hạn. Các chiến hữu tạm dừng, đi tăng hai uống tiếp - Cả bọn ngắc ngư đứng dậy, dìu nhau ra xe. Gã không quên xách theo chai rượu dở. Tăng hai là nhậu có em út. Trên xe, gã lè nhè câu thơ của giới nhậu: “Cơm ăn phải có thịt thà/ Nhậu nhẹt phải có đàn bà mới vui”. Quán karaoke “Phượng” là quán nhà. Em út vừa trẻ đẹp lại hết lòng chiều khách. Gã nổ thoải mái. Các em tung hứng và thi nhau nựng :
          -Cưng là số dzách. Vừa đẹp trai vừa đẹp chơi. Làm vợ cưng một phút sướng cả đời -  Gã đã cái lỗ tai, kéo cô ả lại hôn liền mấy cái, rút tờ 100 ngàn nhét vào khe ngực:
          -Câu nói hay nhất tối nay. Xứng đáng được thưởng.
          Cô gái nín thở, cắn răng chịu đựng mùi hôi khó tả phả ra từ miệng gã. Gã bị hở van thực quản  bẩm sinh, chữa hoài không hết. Cộng với tật nổ, cái mùi khó chịu ấy bay tứ tán làm gã mắc cỡ. Có lúc chợt nhớ ra, gã nhai kẹo cao su hoặc đột nhiên ngậm miệng. Nhưng đã là tật kiềm chế sao đặng.
          -Cám ơn cưng. Em chỉ mong có vậy. Giờ thì ông xã về với bà lớn đi, kẻo bả chờ.
           -Hổng có chuyện đó đâu. Bả biết anh đi bia ôm từ hồi nảo hồi nào nhưng hổng dám nhúc nhích . Có lần bả thấy áo anh dính son, lẳng lặng đi giặt, hổng nói nửa lời.
           Thực tình cô gái muốn thoát nhanh khỏi cái mùi khó chịu của gã, sớm kết thúc để được “boa”. Cô đã quá quen với lời lẽ của những kẻ “yêng hùng sau lưng vợ”. 

                                                              ***

           Cái ngày tự chế và bán “bia lên cơn” chỉ còn trong hoài niệm. Gã phất lên từ khi kinh doanh  đại lý điện thoại công cộng và thiết bị viễn thông. Thời ấy, cả khu phố chỉ vài nhà có điện thoại. Lắp cái điện thoại tốn vài triệu mà giấy tờ lôi thôi lắm. Gã có năm đại lý nằm rải rác ở khu đông dân. Mỗi cuộc nhấc máy, gã thu ba ngàn. Nối máy từ ba phút trở lên thu gấp đôi, gấp ba…theo lũy tiến. Nhưng lời nhất vẫn là buôn bán thiết bị. Một điện thoại cố định có khi lời ngót triệu bạc. Di động lời ba bốn triệu là thường. Gã khoe mỗi tháng gã lời dăm bảy chục triệu (có thể gã nổ nhưng đúng là lời khẳm). Sau vụ điện thoại, gã trúng liền mấy đợt bất động sản. Nhờ bạn nhậu mách nước, gã chọn mua đất nằm trong qui hoạch. Lúc mua là ao rau muống, bãi sình, ếch nhái đồng ca. Vài năm sau lời gấp năm, bảy lần, có lô chục lần. Rồi cơn sốt chứng khoán, gã thu về ngót chục tỷ. Gã trở thành đại gia. 
           Gã có hai con, một trai một gái. Cả hai đều du học bên xứ Chuột Túi. Thằng anh học xong đi làm, ở lại. Con em học dở dang, lấy chồng người Mã gốc Tầu. Gã mua cho con trai ngôi nhà ngót hai triệu đô. Gã nói, nhà bển rẻ hơn Sài Gòn và khoe  sẽ kinh doanh địa ốc xuyên quốc gia.
           Năm ngoái, hai vợ chồng gã sang lo đám cưới con gái. Vợ chồng hai lúa, tiếng Anh cắn đôi không biết, suýt lạc ở sân bay. Nói chuyện với thông gia, gã OK luôn miệng, xen với ngôn ngữ cử chỉ. Chuyện trò với con rể, con gái làm phiên dịch. Hơn tháng trời, gã khổ sở, ấm ức vì không được nổ. Thằng con trai tối mắt làm việc, già xọm, phải xin nghỉ phép đưa gã đi chơi. Dạo phố, gã chả thiết, cứ vật vờ, quanh quẩn, hết đứng lại ngồi. Cuối cùng gã nói với con trai:
          -Ba má phải về. Con tính lấy vợ đi. Má nói nhìn con với ba như anh em. Con làm việc có chừng thôi.
         -Bên này không làm cầm chừng được ba ơi. Chủ đuổi việc liền. Chuyện vợ con khó lắm. Ba không thấy người ta phải về nước lấy vợ sao? Còn nữa, thì giờ đâu mà quen. Con gái bên này có giá lắm.
        -Vậy để ba má về tìm cho một cô. Bên nhà thiếu gì. Con lo đưa nó sang là được.  
        -Hay con về lấy vợ rồi ở luôn - Gã trợn mắt:
        -Không được. Con làm vậy là bôi gio trát trấu vào mặt ba, hiểu không? Ba má quen miệng với người ta con là Việt kiều rồi, giờ biết nói sao?
       -Ở đây cực lắm ba ơi. Bên nhà dễ chịu rồi mà. Con thấy người ta hồi hương quá trời.
       -Người ta khác, con khác- Gã rứt khoát - Con về, còn gì để ba…nói (gã tính nói nổ).
       Trước hôm lên máy bay. Anh con rể đến chào. Được chị vợ dạy mấy câu tiếng Việt, anh ta liền lơ lớ:
       -Ba an buôi tôi chưa? Nha con an buôi tôi rồi- Gã nhìn vợ, mặt tối sầm sập, bụng đau không nói được câu nào, bước ra khỏi phòng.
        Vụ tìm vợ cho con cứ nghĩ gã nổ giỡn, ai ngờ thiệt. Gã điểm mặt bạn bè có con gái khả dĩ có thể làm dâu. Cô gái vợ chồng gã ưng nhất thì không ưa mai mối. Cô thứ nhì ba mẹ không muốn gả chồng xa. Cô thứ ba không ưng lắm  nhận lời lửng lơ: “để coi mắt rồi tính”. Gã buồn mấy ngày. “Sao lũ con gái ngu thế. Con gã là Việt kiều, có học thứ thiệt. Nhà gã giầu có. Nếu con gã không ở bển thì tụi bay có mà xách dép ”. Gã “meo” sang hối con về gấp rồi dẫn đến nhà cô thứ ba. Ba má cô chịu liền. Cô bắn tiếng: “ngoài ba mươi mà già như bốn mươi ngoài”. Gã giận tím ruột, tìm mối khác. May mắn cho gã. Một cô hàng xóm ngót ba chục, đang thất tình và thất nghiệp, chấp nhận. Đám cưới rềnh rang mấy ngày. Xong, hai đứa kéo nhau quay lại nước Chuột Túi, trơ lại hai vợ chồng luống tuổi. Gã vẫn nổ:
         -Chúng chê Sài Gòn nóng quá, tuần trăng mật không đã. Xứ Chuột vừa đeo con vừa nhảy, trăng mật khỏe re. Hai đứa “ruộng già mạ ngấu” chỉ mai mốt là tôi có cháu đích tôn . Xứ lạnh đã lắm. Bà xã ngoài năm chục còn xung huống chi bọn trẻ. Con gái tôi làm một lèo hai đứa.
        Vậy mà hai năm có lẻ trôi qua, con gã “meo” về “vẫn chưa có kết quả”. Gã nói với vợ:
        -Sao nó hổng giống mình chút nào. Hồi tôi với bà ở Đà Lạt, dính liền từ loạt đạn đầu tiên. Tưởng con hơn cha…ai dè. Thôi, bà ráng chăm cháu ngoại vậy. Cháu ngoại mới đích thị là cháu mình.
         Con gái gã sanh đôi, phải gởi một đứa cho bà ngoại. Con dâu chưa có việc làm, gã phải gửi tiền sang hàng tháng. Vợ gã từ khi rời xứ Chuột Túi mắc bệnh xương khớp. Còn gã từ  lâu đã bị bệnh nhà giầu - bệnh gút, hành hạ. Khi trái gió trở trời, cả hai cùng rên rỉ, đau nhức thấu xương. Cháu ngọai phó mặc cho osin.

                                                                   ***

         Việc làm ăn đang xuôi chèo mát mái bỗng dưng xảy ra vụ khủng hoảng kinh tế. Địa ốc đóng băng. Mấy dự án có phần hùn của gã không bán được. Lãi vay vẫn phải trả hàng tháng. Mấy căn nhà, biệt thự cho thuê, khách trả lại. Cổ phiếu rớt thê thảm gần như mớ giấy lộn. Con trai, con gái hối gã gửi tiền sang tu sửa mấy căn nhà lỡ mua, bỏ không, nguy cơ xuống cấp. Thiệt là họa vô đơn chí…
         Bữa nay, gã đến căn biệt thự bên sông Sài Gòn. Khách thuê là người Hàn Quốc với vốn tiếng Việt đủ để gã chạnh lòng giảm giá ký hợp đồng thuê mới. Đang lưỡng lự, bản nhạc chờ quen thuộc của điện thoại vang lên. Người khách Hàn bỗng thấy gã lảo đảo, mặt tái nhợt, lao vội ra xe.
          Về nhà. Vợ gã đang nằm bất động. Osin run cầm cập : 
          -Con thấy bà vô toa-lét mãi hổng ra. Con phá cửa, thấy bà nằm cứng đơ. Bà bị té đập đầu xuống nền gạch… Gã chết lặng quên cả gọi cho hai con nơi xa xứ. 
          Lo xong tang vợ, gã xọm đi thấy rõ. Ngôi nhà thênh thang trong cô đơn. Trước nhà, cây me già còn sót lại sau bao thăng trầm, trơ cành khẳng khiu. Một cơn gió bất ngờ thổi, rắc xuống đường một thảm lá vàng cuối cùng. Tiền bạc giờ trở nên vô nghĩa. Gã cảm thấy trống rỗng nghĩ về những ngày cuối đời./. 

                                                                  Hoàng Đình Chiến
                                                                               

    

READ MORE - TRỐNG RỖNG - truyện ngắn của Hoàng Đình Chiến

CHIỀU BÊN SÔNG HÀN - thơ Thế Lộc


Gởi theo hương linh anh Trương Quang Phước - anh sui của tôi -nhân 100 ngày đột ngột anh về nước Phật.



Hòa Mỹ chiều nay buồn hắt hiu
Người đi để lại nhớ thương nhiều
Sương giăng giăng kín mờ biên ải
Lạc Nhạn trời xa mỏi cánh chiều  
     Thôi thế, Người đi và khuất bóng
     Mưa chiều nghèn nghẹn rắc trên sông
     Thuyền ai thấp thoáng chân trời tím
     Có nhớ thương về một bến sông...
Dẫu biết rằng đi là vĩnh biệt
Là sầu Thiên cổ nhớ thương mong
Là chân cứ bước lòng quay lại
Sóng đẩy thuyền trôi lạc giữa dòng
     Đột ngột Người đi, ta đứng trông
     Trời chiều phai nắng máu loang hồng
     Tay run gối khụy tim ta vỡ
     Thương tiếc Người đi về bến Không
Cách biệt trăm ngày, ôi nhớ thương
Cầu mong thuyền ghé bến Tây Phương
Về bên Đức Phật tâm an tịnh
Riêng ở góc này Ta vấn vương
     Thôi nhé, một lần rồi vĩnh biệt
     Khóc người tri kỷ mấy mươi năm
     Rượu chưa uống cạn tan bàn tiệc
     Thương tiễn người đi lạnh chỗ nằm.

           16.01.2014
           Thế Lộc
READ MORE - CHIỀU BÊN SÔNG HÀN - thơ Thế Lộc

CÒN MÃI TÌNH YÊU - thơ Thiện Phước - nhạc Nguyễn Văn Tính


READ MORE - CÒN MÃI TÌNH YÊU - thơ Thiện Phước - nhạc Nguyễn Văn Tính