HỎI
Hỏi sông tuôn chảy âm thầm
Tri âm có gặp nghìn trăm bến bờ?
Hỏi lòng sao cứ ngẩn ngơ
Người xa xăm ấy lặng lờ... bặt tin.
Lá vàng rơi rụng bên thềm
Sao khuya lẻ bóng niềm riêng u hoài
Hỏi trăng chếch bóng non đoài
Vì sao Cuội vẫn đêm dài... tương tư.
Hỏi tình sao cứ ơ thờ
Hỏi sương nhỏ giọt... cho thơ... ướt mềm.
TRÊN BỤC GIẢNG MÙA XUÂN
Tơ xuân nhè nhẹ rải
Lộc biếc khẽ đâm chồi
Đất trời nghe phơi phới
Hoa xuân hé môi cười.
Sương thu bao lần trải
Áo trắng sắc không phai
Một đời yêu phấn bảng
Thân thương tiếng giảng bài.
Nhặt cỏ vườn hoa bé
Nâng niu từng nụ hồng
Nhựa xuân rung se sẽ
Mộng hồn bay lâng lâng.
Sắc hoa cùng thắm rộ
Ủ hương đầy bâng khuâng
Thì thầm tia nắng cựa
Nguồn thơ chợt trào dâng.
Ừ thì mình cũng qua cầu
Rồi đây bục giảng thành màu khói sương
Còn đâu bụi phấn rắc vương
Một thời sinh hoạt học đường mê say...!
Giã từ giáo nghiệp hôm nay
Giao thoa: khoảng lặng...
nhẹ bay cung trầm
Tơ vương ý kén lòng tằm
Miên man kỷ niệm bâng khuâng dặm về.
Thì ừ! Chào biệt bạn bè
Chia tay trường lớp, lắng nghe tiếng lòng
Chúc người ở lại tâm đồng
“Trồng người” góp sức, thỏa lòng đợi mong
Ừ thì xếp sách lên ngàn
Áo xanh sắc lính đổi trang mộng đời
Sài Thành ơi! Vạn Hạnh ơi!
Lìa Phương Hạ xứ, sống“thời núi non”.
Đổi dời biển sóng dâu cồn
Hồn nhiên“Sơn nữ” mộng còn nguyên xuân
Hoa tay lưu dấu mệnh phần
Họa thi đan quyện chập chờn sắc không.
Bèo mây hụt bước phiêu bồng
“Nằm nghiêng nhớ núi” sóng lòng vọng âm.
Tóc râu bạc ánh tà huân
Dõi tìm “tri kỷ” trở trăn cõi người
Vẳng nghe cây lá thở dài
Làn dư hương cũ thoáng bay khẽ khàng.
Mịt mờ bụi thế mang mang
Đăm chiêu hoài vọng đến “làng mộng mơ”
Ngẩn ngơ kiếp nhện tơ vò
“Người xa lạ” ấy bất ngờ quen thân.
Thiện tâm hạt đã dậy mầm
Sao còn ảo hóa phù vân nỗi mình
Phố phường chao gót điêu linh
“Đêm say cùng bạn” thấy mình trong ta.
Tắm trong gió cát ta bà
Trùng khơi khói sóng mãi tha hương hành.
(Truyện ngắn của
Lương Minh Vũ)
Ngày tháng lặng buồn tênh vòng cơm áo
Ta chồn chân mỏi gối với đời mòn
Thu mình lại ẩn thân vào ốc đảo
Chút khẽ khàng liệm kín khối tình son.
Tóc đà bạc sao lòng còn hoài vọng
Một đời ta luôn dõi mắt tìm trông
Em hồn hậu trong ta thành vang bóng
Mắt môi xưa đọng ngấn ngát hương lòng.
Rồi lãng đãng gần xa, huyền dáng mộng
Nét thơ trinh vằng vặc ánh trăng ngần
Em thoáng hiện cho thơ đời ngân vọng
Ta ngậm ngùi nhìn lại - Đã tàn xuân.
THƠ KHÔNG VỀ
Thi hứng chừ đây có cạn nguồn?
Con tằm nhớ lá rối tơ vương
Phải chăng kén khép chôn hoài niệm
Lãng đãng hồn hoa đọng khói sương.
LIÊU TRAI CẢM TÁC
“Cô vọng ngôn chi,
cô thính chi”
(Vương Ngư
Dương)
Chiêu niệm hồn hoa chờ hiển linh
Hay là em hát khúc vong tình
Trăng xưa tròn khuyết trời còn thắm?
Hạc cũ tụ tan đất có xinh!
Một phút tâm đầu mơ dáng bướm
Ngàn năm ý hợp mộng hình tinh
Sao khuya chếch bóng soi hoài vọng
Lãng đãng vàng gieo rợn nét trinh.
Thoáng chốc
đầy vơi bóng nguyệt già
Thu tàn đông
tận ánh xuân qua
Gõ bồn Trang
Tử mơ hồ điệp
Vung gậy Xích
Tùng mộng tố nga.
Chuốc chén
lung linh trời ảo diệu
Gieo vần sóng
sánh đất giao hòa
Ung dung tự
tại cười khinh khoái
Hào sảng ngân
vang khúc tráng ca.
CHIỀU ĐÔNG TRẢY LÁ
Cuối
năm trảy lá cội mai già
Bấc
lạnh tàn đông còn buốt da
Ngấn
lệ tang con dường chửa nhạt
Ngày
hưu chào bạn ngỡ đang xa.
Nhâm
Thìn, tống cựu bâng khuâng nhỉ!
Quý
Tỵ, nghênh tân man mác a!
Chờ
nắng hồng lên cành trổ lộc
Giao
thừa canh thức: nhánh đơm hoa.
(Cuối năm 2012)
LA THỤY