Chúc Mừng Năm Mới

Kính chúc quý bạn năm mới vạn sự an lành

Wednesday, January 17, 2018

Thơ Tình Lục Bát 2018: BẾN NƯỚC 1 - 2 - 3 * Lê Kim Thượng

Tác giả Lê Kim Thượng
                     
Thơ Tình Lục Bát 2018:
               
BẾN NƯỚC   1 - 2 - 3

 1.

Tan hòa Biển Nhớ xôn xao
Hồn quê xưa cũ, chiêm bao lặng chìm
Xa quê mang cả nỗi niềm
Đôi bàn tay trắng, đi tìm... Bến Mê...

2.     

Quay về gieo hạt tình quê
Mầm xanh, xanh ngắt nẻo về tinh khôi
Bước chân lối cỏ bồi hồi
Hoa vàng trải nắng lên đồi Hoàng Lan
Đồng xanh gió thổi mơn man
Đường quê rắc lá me vàng tàn Đông
Hây hây đỏ ửng má hồng
Dáng hoa trong nắng, mặn nồng thiết tha
Sáo diều lộng gió bay xa
Chuông chùa trầm bổng, ngân nga âm thừa
Cây đa, giếng nước, gốc dừa
Lặng nghe tiếng võng nhẹ đưa bốn bề
À ơi... dưới mái tranh quê
Câu ca lục bát vỗ về hiu hanh
Lục Bình hoa tím, lá xanh
Nổi trôi theo sóng chòng chành, chông chênh
Chiều hoang tím thẩm mông mênh
Trùng khơi khói sóng bay lên sông gầy
Hoàng hôn gió nhẹ ru cây
Lời ru xưa cũ đắm say, mặn nồng...

3. 

Mai người lỗi hẹn về không?
Bến xưa, đò cũ ngóng trông mỏi mòn
Ai làm khuyết mảnh trăng tròn
Hay là thương nhớ hao mòn tuổi xuân
Một đời mấy chặng gian truân
Một thân lận đận, nợ trần nhiêu khê
Chìm trong Biển Ảo... lầm mê
Tôi đi tìm cội Bồ Đề tịnh tâm
Bên đời có kẻ lặng câm
Ngồi chờ cho hết bóng râm cuối đời
Cô đơn một bóng dưới trời
Sáu mươi năm cũng hết thời... qua truông
Trời mưa bong bóng buồn buồn
Mưa qua bến đợi, sầu tuôn sông chờ
Nỗi sầu bỗng đến bất ngờ
Xô tôi ngã xuống đôi bờ tịch liêu
Gần thương, xa cũng thương nhiều
Dẫu cho ngăn cách, không xiêu tấm lòng
Một đời chín nhớ, mười mong
Dù xa lòng vẫn ngóng trông nẻo về
Hồn quê đau đáu tình quê
Một lòng son sắt hẹn thề Cố Hương
Một mai giũ áo phong sương
Lui về vui với... Vô Thường - Sắc Không...                                       
                              
                             Nha Trang, tháng 01. 2018
                                    Lê Kim Thượng
                                                      lekimthuongtho@gmail.com


READ MORE - Thơ Tình Lục Bát 2018: BẾN NƯỚC 1 - 2 - 3 * Lê Kim Thượng

THEO ĐƯỜNG BAY CHIM BIỂN - Thơ Vũ Trầm Tư


Theo Đường Bay Chim Biển

Không còn phone ai gọi
Cũng chẳng tiếng trả lời
Không còn chờ và đợi
Lời đắng cũng đành thôi

Cánh chim bay đã mỏi
Còn có lúc nhớ rừng
Người xa nhau quên hết
Gặp lại nhìn… dửng dưng

Mai kia là người lạ
Mới hiểu đời biển dâu
Thôi đừng trách chi nhau
Tình quên nên tình mất

Gần nhau trong gang tấc
Mà như xa ngàn trùng
Xây lâu đài trên cát
Tìm hạnh phúc hư không

Sông bên nầy quá nhỏ
Biển ngoài kia bao la
Vươn cánh vượt phong ba
Theo đường bay chim biển

Vũ Trầm Tư

READ MORE - THEO ĐƯỜNG BAY CHIM BIỂN - Thơ Vũ Trầm Tư

CHÙM THƠ CHÂU THẠCH

 
            
 Nhà thơ Châu Thạch


                             

ĐỌC THƠ HUYỀN DIỆU NGẮM TRANH NGƯỜI
          (Tặng Trần Mai Ngân)
                      
Đọc thơ "Huyền Diệu" của Đinh Hùng
Ngắm tranh Thụy Khúc đẹp vô cùng!
Ô hay tinh tú đâu rơi xuống
Đứng giữa rừng xanh ai đóng khung.
Có phải lửa trời trên tóc em
Hay là trăng sáng vạn rằm đêm
Hay là tất cả bao tình sử
Từ buổi hoang sơ đậu tóc mềm.
Ta tưởng ta say đắm đuối nhìn
Con người của mộng ở trong tim
Từ thiên niên trước ta lưu lạc
Cứ mãi trong thơ cứ mãi tìm.
Có phải em là chim cõi thiên
Xuống trần đứng giữa chốn bình yên
Cho ta những phút hồn thư thái
Lặng ngắm tranh em, lặng cõi thiền.
Ta chỉ là người rất xấu xa
Đường trần muôn sự lướt đi qua
Nhìn em ta bỗng dừng chân lại
Để ngắm thanh tao ngắm ngọc ngà


                                    
QUAY VỀ THIÊN CỔ
                  
Ta quay về thuở hồng hoang
Làng Khủng Long tìm em muôn năm trước
Em không có để ta sầu sướt mướt
Những chòi che lá cọ ngủ im lìm
Đường vô hình lưu dấu bước chân chim
Khói than củi dáng em mờ nhân ảnh
Những người đứng trước cửa chòi mặt lạnh
Cứ nhìn ta như tượng đá không hồn
Ta lạc loài thản thốt giữa cô thôn
Nghe tiếng suối chảy trong rừng vang vọng
Đêm lặng xuống trăng vàng lên đối bóng
Ta ôm đầu tìm mãi bóng trăng nguyên.

Ta quay về  thế kỷ đầu tiên
Cây Trái Cấm vườn Địa Đàng đã chết
Trên dấu đá bàn chân Cha mõi mệt
Khi con người ra khỏi đất thiêng liêng
Bước chân ta qua khe nước ngọc tuyền
Nghe tiếng khóc Ê-Va còn rả rich
Rừng không trái cây ngàn gai đâm chích
Vết đau thương chảy máu ánh mắt trời
Có tiếng gì như thịt nát xương rơi
Bấy quỷ rắn đang tựu về mở hội.

Ta mở mắt trần gian dài tăm tối
Tiếng chuông ngân văng vẳng giữa thời gian
Ta nghe đau thế giới lệ ngập tràn
Quờ tay lạnh đâu cũng đều buốt giá!!!

                                    Châu Thạch

READ MORE - CHÙM THƠ CHÂU THẠCH

NHỮNG SỢI TƠ LÒNG - Thơ Tịnh Đàm


     
        Tác giả Tịnh Đàm



NHỮNG SỢI TƠ LÒNG

Những sợi tơ lòng, tạo nét thơ
Bao nhiêu năm tháng sống trong mơ.
Viết ra bao nỗi niềm trăn trở
Hồi tưởng người xưa đã khuất mờ !


Kết nối Tơ giăng của kiếp người
Để ru mình ngủ giấc chơi vơi
Những đêm khuya vắng hồn xao xuyến
Ngồi lắng nghe từng chiếc lá rơi


Đời vẫn nhạt nhòa, hương khói bay
Mênh mang tâm sự kiếp thơ này
Ai đi trong cõi xưa vang vọng
Để một người thơ phải ngất ngây !


Đâu phút tương phùng để nhớ mong
Chuyện đời chìm nổi cõi mênh mông
Bao nhiêu nguyện ước giờ tan vỡ
Để kiếp làm trai thẹn Với lòng !


Những Sợi tơ vương buộc bước chân
Bao năm lăn lộn cõi phong trần
Trải qua sương gió nơi trần thế
Tóc nhuộm sương pha nặng nợ nần !


Xin gửi vào đây những nỗi niềm
Văn thơ còn lại chút niềm tin .
Một mai ai hiểu tình ta nhỉ ?
Những Sợi Tơ lòng mãi trút thêm.

                             TỊNH ĐÀM
                      (Hóc Môn, TP.HCM)

READ MORE - NHỮNG SỢI TƠ LÒNG - Thơ Tịnh Đàm

GÁNH HÁT - Thơ Đặng Xuân Xuyến





GÁNH HÁT

Ngẩng mặt lên anh

Quệt nước mắt đi anh

Dừng thôi mấy trò “con hát”

Đời vốn đủ đắng cay mặn chát

Nếm cả đi anh để thấu hiểu lẽ đời

Đừng đắp điếm nụ cười

Đừng ép niềm tin đem tráo đổi

Chẳng phải quan tham

Chẳng cố phạm sai lầm

Hà tất ngán mặt sắt đen sì xét xử

Hà tất khiếp lòng người giận dữ

Chẳng sợ làm ma trong tù

Chẳng sợ tòa tuyên án tử

Ngẩng đầu lên để không thẹn sống hèn.



Thôi nín đi mấy anh mấy chị

Thương vay khóc mướn thế đủ rồi

Bữa sáng người ta ăn

Bằng cả tháng nhà đông con không cần chi tiêu tằn 

tiện


Chai rượu người ta uống

Hơn tháng đẫm lưng mồ hôi đám người lao động


Người ta ở nhà lầu

Người ta đi xe hơi

Con cái ngông nghênh tiêu tiền chẳng phải nghĩ

Tiền ở đâu ra

Của ông của cha

Hay thiên hạ xót nghèo đã nhón tay “lại quả”.



Đúng sai đã có quan tòa

Anh hãy ngẩng cao đầu

Thử một lần làm đấng trượng phu

Và đám mấy người kia

Đâu cần rủ nhau khóc mướn.


Hà Nội, sáng 16 tháng 01.2018

ĐẶNG XUÂN XUYẾN


READ MORE - GÁNH HÁT - Thơ Đặng Xuân Xuyến

TIỄN BIỆT NHÀ THƠ TRÚC THANH TÂM - Hoàng Anh 79, Châu Thạch, Lạc Nguyên, Phan Nam

Nhà Thơ Trúc Thanh Tâm

TIỄN BIỆT NHÀ THƠ TRÚC THANH TÂM
Hoàng Anh 79

Nghìn ly rượu ly nào là tiễn biệt
Để đưa anh về sông núi mù xa
Nụ cười hiền bay bay theo khói thuốc
Đắng cay tan trong hơi rượu nhạt nhoà

Anh về đâu niết bàn hay cực lạc
Nơi tây phương có rượu uống không anh
Bài thơ tình lăn theo đời đen bạc
Rồi mai đây biết ai nhặt để dành

Chuyện trăm năm quẩn quanh đời vay trả
Ngắn hay dài cũng một cuộc rong chơi
Yêu thương nhiều rồi cũng thành xa lạ
Giữ được gì trong giây phút tàn hơi

Anh độc hành về miền xa vạn dặm
Còn xót thương chi mảnh áo quê nghèo
Suốt một đời anh viết cho nhân loại
Có bài thơ nào giữ để mang theo ?

Ngày 16/1/2018
H.A. 79

KHÓC TRÚC THANH TÂM
Châu Thạch

Bạn như vầng nguyệt miền Nam
Ta con dế gáy miền Trung, đã già
Vẫn yêu thương rất đậm đà
Chưa từng gặp mặt vẫn là cố tri
Bất ngờ tin bạn ra đi
Đường trần muôn nẽo còn gì Trúc xanh
Thanh Tâm một tấm lòng lành
Từ nay mây trắng đã thành đường thơ
Tiển người về cõi mộng mơ
Ta con dế mọn gáy bờ cỏ non
Phồng đôi cánh mỏng gọi hồn
Rằm ơi, đã khuyết trăng tròn, Rằm ơi!!!

C.T.


XA RỒI NHÀ THƠ TÌNH LỤC BÁT
Lạc Nguyên

Đêm đen mịt mờ chưa tới ba mươi
Ngọn đông phong vụt vù như dao cắt
Nghe hung tin bạn văn bật ngật
Bất tử xuôi tay anh từ giã cuộc chơi

Gặp gỡ Phú Tân chỉ mới đây thôi
Chiều bâng khuâng nâng ly Giọt Nắng
Lặng lẽ nhìn trời xanh mây trắng
Nhân sinh mong đỗ bến bình yên

Đành nợ lại anh bài gửi Hương Sen
Trút cạn nỗi lòng tân cương Châu Đốc
Trách bóng trăng hạ tuần giáp Tết
Qua con nước rong thất thập lai hy!

Khói hương và nuối tiểc biệt ly
Phượng vĩ núi Sam đỏ hơn màu máu
Nức nở ve kêu như ai điếu
Tiễn thi nhân về với suối mộng vườn mơ

Xếp lại rồi những ý đẹp lời hay
Trăm năm nữa Trúc Thanh Tâm ai nhớ?
Câu sáu lẻ đôi tương tư dang dở
Cáu tám trắc bằng lỗi nhịp Sâm thương

Buồn ơi thành phố Ngã ba sông
Lục bình nổi trôi bông tím ngắt
Người chủ vườn thơ tình lục bát
Lang thang tìm kiếm "động hoa vàng"?!

L.N.

MỘT ĐỜI TẬN HIẾN CHO THI CA
Phan Nam

Cách đây hơn hai năm, một chiều cuối tháng 05 năm 2015 tôi bất ngờ nhận được cuộc gọi từ phương xa, bác gọi thông báo với tôi, bác vừa post tạp bút nho nhỏ của tôi trên blog vườn thơ trăng nguyên thủy. Lúc đó tôi chỉ biết cảm ơn và lặng lẽ vào blog khám phá, kết quả là tôi đọc được rất nhiều thi phẩm của bác và rất nhiều thơ của bạn bè và bằng hữu được bác đăng lên thường xuyên. Ngọn lửa thi ca trong tôi được nhen nhóm một phần cũng từ nhiệt huyết và sự trân trọng thi ca, con chữ của bác 3T, một nhà thơ kỳ cựu của đất phương Nam. Khoảng cách địa lý xa như vậy nhưng tôi có cảm giác hai tâm hồn một già, một trẻ được liên kết rất gần nhau, thông qua blog vườn thơ trăng nguyên thủy và các diễn đàn văn chương phi lợi nhuận. Trong hình dung của tôi, nhà thơ Trúc Thanh Tâm là một người phong trần, đã đi qua hai cuộc chiến tranh đầy cam go, khốc liệt nên đời thơ của bác được xây dựng nên từ hồn nhân dân, hồn đất nước, từ dáng hình quê hương xứ sở. Một người yêu thơ trong sáng, thuần khiết và không vụ lợi, không biết tôi nghĩ như vậy có đúng không, nhưng có một điều chắc chắn rằng, cả một đời bác dành trọn cho thi ca, một đời rút ruột nhả tơ làm đẹp cho đời, cho người. Bác rất lặng lẽ trên hành trình viết lách nhưng được bằng hữu ở khắp nơi quý mến, ở trong nước và cả hải ngoại.

Thực tình thơ của bác không hợp “gu” với tôi lắm, nhưng tôi vẫn đọc và học hỏi, bởi vì thấy bác nhiệt tình quá nên đã truyền cảm hứng cho tôi và niềm tin mãnh liệt dành cho thi ca. Nhứt là đối với một người trẻ mới chập chững viết những bài đầu tay như tôi. Tôi gặp bác trên blog vườn thơ trăng nguyên thủy, bởi bác hay chia sẻ thơ tôi trên ấy, và bác cũng bảo tôi chia sẻ thơ của bác trên blog mà tôi vừa mày mò lập ra để hòa cùng đời sống văn chương rất sôi động và bao la trên internet, tất nhiên tôi cũng không muốn quá phụ thuộc vào facebook, nên tôi muốn tạo ra một kênh tương tác khác để đăng bài, thỏa sức quẫy đạp với niềm đam mê của mình. Lâu lâu tôi nói chuyện với nhà thơ Trúc Thanh Tâm trên điện thoại, dẫu rất khác biệt về thế hệ nhưng tình thơ được kết nối của dăm câu hỏi thăm sức khỏe cũng cảm thấy ấm lòng. Cuối tháng 02.2017, tôi vô tình thấy bác trên facebook, hình như là bác vừa mới lập để kết nối với thi hữu, từ đó tôi gặp bác nhiều hơn, lần cuối cùng bác nhắn tin là dành cho tôi một lời khuyên: “Con nên giữ “cái cốt” của mình nha. Đừng chạy theo cái “bóng mờ” của thiên hạ!”. Tôi cảm thấy rất may mắn khi được quen biết bác và nhận được bác động viên từ những bài thơ đầu tiên, mặc dầu vậy bác vẫn rất trân trọng những tác phẩm của các bạn trẻ, bằng chứng là thỉnh thoảng bác đăng tải tác phẩm mới của người trẻ trên blog vườn thơ trăng nguyên thủy như: Hoàng Anh 79, Bàn Hữu Tài, Huỳnh Ngọc Phước, Vĩnh Thông, Phát Dương, Nguyễn Chí Ngoan...

Nhà thơ Trúc Thanh Tâm tên thật là Dư Thanh Tâm sinh ngày 21.08.1949 tại Long Mỹ, Cần Thơ (quê gốc ở Cái Nước, Cà Mau), mất ngày 15.01.2018 tại Châu Đốc, An Giang. Làm thơ, viết văn đăng trên các báo và tạp chí từ năm 1964, đã xuất bản hai tập thơ và đạt một số giải thưởng, kỷ niệm chương vì sự nghiệp VHNT VN. Nhà thơ Trúc Thanh Tâm là người sáng lập: Văn nghệ Hoa Thời Gian, Thi văn đoàn Trăng Nguyên Thủy, Văn nghệ Cần Thơ (hoạt động đến 1975), bút danh khác: Lý Thị Phương Hà, Lê Nghiêm Châu, Trương Hoài An, Bá Tùng, Hải Hà, Rạng Đông... Suốt một đời tận hiến cho thi ca, nhà thơ Trúc Thanh Tâm để lại cho đời rất nhiều bài thơ xuất hiện trên rất nhiều trên các tuyển tập, ấn phẩm văn chương, trên blog của thi hữu, các website, diễn đàn giao lưu, giới thiệu VHNT trong và ngoài nước. Tôi từng có dịp ghé thăm và tiếp xúc rất nhiều tình cảm của bằng hữu dành cho nhà thơ Trúc Thanh Tâm: Nguyệt Lãng, Du Tử Lê, Nguyễn An Bình, Ngô Nguyên Nhiễm, Lương Như Trung (Hai Trầu), Trần Minh Tạo, Châu Thạch (Trương Văn Trạn), Thủy Điền... Trên trang mạng vườn thơ Trăng nguyên thủy còn lưu giữ bản thảo 5 tập thơ của nhà thơ Trúc Thanh Tâm: Thân Tình, Ru đời theo tháng ngày trôi, Muôn dặm tình quê, An Giang sông núi tình người, Để tình lơ lửng trăng khuya. Mỗi khi đọc thơ bác 3T, hồn tôi không khỏi bồi hồi xúc cảm, những vần thơ nhẹ nhàng, lãng mạn, đong đầy tình quê, tình người rót vào lòng người tự nhiên như suối nguồn chảy mãi. Những dòng thơ khắc tạc tâm tưởng, kiến tạo hình hài đất nước một cách minh triết, trập trùng ẩn hiện giữa muôn trùng sông núi: “những người đã chết vì sông núi, sẽ sống muôn đời với núi sông”, “trị nước phải có nhân tâm, trị dân cũng cần nghĩa khí” (trích thơ Trúc Thanh Tâm).

Trong bài ca vọng cổ “đất quê ta đâu cũng có linh hồn”, tác giả Trúc Thanh Tâm viết: “Từng hạt bụi mang niềm trăn trở, từng nụ cười đầm ấm nụ hôn, anh đưa em về với hương đồng lúa trổ, đất quê ta đâu cũng có linh hồn...”. Nhà thơ Châu Thạch đã bật lên nỗi xúc động khi nghe bài vọng cổ qua phần thể hiện của nghệ sỹ Dương Thanh: “Người nghe ca khúc hay người đọc lời ca không cần chiêm nghiệm mà tự nhiên cảm thấy trong lòng mình có bàn tay êm ái của quê hương vuốt ve, dậy lên trong con tim tình cảm mến yêu, lời thề chung thủy với quê cha đất tổ của mình”. Nhà thơ Trúc Thanh Tâm với những dòng thơ tràn đầy cảm hứng về thế sự, đong đầy nỗi niềm ưu tư giữa cuộc trần nhiễu nhương:

“Em có biết lòng dân là sức mạnh
Dựng quê hương bảo vệ nước non này
Những que diêm thoát thay từ khúc gỗ
Những que diêm làm cháy cả rừng cây”.

Đa dạng trong phong cách, chứa chan mạch cảm xúc bất tận, lục bát của nhà thơ Trúc Thanh Tâm mềm mại, uyển chuyển, ghi dấu từng lát cắt, từng mảnh đất, từng dấu vết của quê hương xứ sở khắp dặm dài Tổ Quốc. Những vần thơ làm quà tặng bằng hữu khắp mọi miền càng khiến chúng ta trân trọng tấm lòng son sắt của một thi sỹ dốc hết tấc lòng chuyên chở thi ca cập bến yêu thương. Cái đẹp luôn là cái đích mà người nghệ sỹ muôn đời hướng đến, ở đó có những rung động lặng lẽ, đan xen biến ảo khôn lường, chắp nối đôi cánh ảo tưởng vang vọng đến cuối chân trời, đọng lại một giấc mơ không có điểm dừng: “chỉ biết được những giây phút cuối/ người yêu thầm và người lại yêu thơ”, “đời tôi là cả đời thơ, gởi quê hương gởi ngày xưa của mình”. Bài thơ “sáu mươi năm” được thành hình thành dạng trên từng nấc thang quá khứ, bóc tách vỉa tầng kỷ niệm, lấp lánh như sóng nước soi chiếu trên sông: “Bên hiên dấu cũ, trăng rằm/ Áo xưa chưa hết hương thầm người xưa/ Bây giờ cũng dưới hiên mưa/ Đâu còn màu áo ngày xưa tôi chờ/ Sáu mươi năm, một hồn thơ/ Tôi cho và nhận, tôi chờ và mong/ Đời chưa hết nỗi nhọc nhằn/ Khi mà hạnh phúc tính phần trăm yêu!”.
Nhọc nhằn qua bao đổi thay, dâu bể của trần thế, những dòng thơ lãng mạn, phiêu bồng nhường chỗ nỗi sầu nhân gian, ẩn hiện bên trong dòng lục bát giàu chất gợi cảm, trữ tình. Mới đây, tôi nhận được bài thơ “chiều nay mưa phố” được nhà thơ Trúc Thanh Tâm sáng tác nhân sinh nhật lần thứ 70. Bài thơ vừa mới đọc hôm qua, một mùa xuân mới chưa kịp gõ cửa nơi thềm nhà, vầy mà người xưa đã hóa khói sương, chỉ còn kịp thấy những nụ hoa còn ủ trong giấc mộng vô biên của thời gian.

Chiều nay mưa phố
- Kỷ niệm sinh nhật lần thứ 70 -

Bây giờ tôi định dạng tôi
Bảy mươi năm giữa tình đời đảo điên
Qua hai thế kỷ ưu phiền
Nợ còn đeo đẳng từ tiền kiếp xưa

Đời nay mưa nắng trái mùa
Nên đau khổ cứ cợt đùa cõi mê
Gót chân đau nhói lối về
Dường như bão rớt trên quê hương nhà

Những mùa xuân cũ đã qua
Và mùa xuân mới chợt già trong tôi
Học chưa hết cấp làm người
Mà sao nước mắt chín muồi trên mi

Một người tiễn một người đi
Tình quê gửi lại từ khi xa người
Dòng sông thơ ấu mất rồi
Chiều nay mưa phố ngậm ngùi, thấy sông!
(Trúc Thanh Tâm)

Viết tại quê nhà Tiên Phước, ngày 16.01.2018
PHAN NAM.

READ MORE - TIỄN BIỆT NHÀ THƠ TRÚC THANH TÂM - Hoàng Anh 79, Châu Thạch, Lạc Nguyên, Phan Nam

"CÒN LẠI...", MỘT BÀI LỤC BÁT "RẤT ĐỜI" CỦA LÊ THIÊN MINH KHOA * Phạm Sáu

Nhà thơ Lê Thiên Minh Khoa
                              
"CÒN LẠI...", MỘT BÀI LỤC BÁT "RẤT ĐỜI" CỦA LÊ THIÊN MINH KHOA  
*Phạm Sáu

                    CÒN LẠI…
                                        Tặng Nguyễn Trọng Tạo.
                   Rồi Tiên cũng bỏ Ta bà
                   Phòng văn còn một Ta và Ma thôi
                   Đầu hè  một Quỉ lơi bơi
                   Phật vỗ vai Chúa trốn đời chơi hoang.
                                        Lê Thiên Minh Khoa

       Mỗi bài thơ dường như đánh dấu một thời điểm nhất định. Ta cứ ngỡ thời gian qua đi là ít thời cơ trở lại. Nhưng đời người vốn dĩ nhiều “son phấn”. Thế nên những gì trong dĩ vãng hẳn còn một chút dư âm. Với ai thì tôi không rõ chứ với LTMK chắc sẽ mãi mãi “Còn lại...”

       “Còn lại...”. Một bài thơ ngay tự thưở được nghe tác giả đọc (với giọng ngập ngừng vốn có), tôi đã nghe chừng có cảm giác hơi “rờn rợn”.

       Câu đầu tiên: Rồi Tiên cũng bỏ Ta bà. Lạ quá! Tiên ở cõi Ta bà ư? Chưa hề nghe! Thôi cứ tạm hiểu Ta bà = Đại tam thiên thế giới = cõi trần. Thế sao Tiên lại bỏ ra đi? Ôi thôi người đã đi rồi! Có níu kéo chăng cũng chỉ trong tay là hư vô. Vậy thì đã sao? Bên cạnh ta còn nhiều lắm.

      Câu nầy đã có “vấn đề”: Khi bài thơ được đăng, có thi hữu chỉ hiểu nghĩa tường minh, chưa cảm được nghĩa hàm ngôn  của câu thơ, nên comment: “ Tiên sao lại ở trên đời_ Nhà thơ uống rượu nói lời bâng quơ”. LTMK trả lời bạn đọc bằng một cách nhẹ nhàng, sau nầy trở thành một bài thơ “độc lập” lại được nhiều người thích và thuộc lòng:

                     CÒN LẠI  2
              Khi xưa Tiên ở trên trời
              Yêu người trần thế nên dời xuống  đây
              Người trần khi tỉnh khi say
              Nên tiên chán ngán lại bay về trời! 

        Hãy nghe: Phòng văn còn  một Ta và Ma thôi. Đúng quá! Hình và Bóng. Hình là? Bóng là? Hình mà không có Bóng thì là gì? Bóng không có Hình, Bóng có tồn tại không? Ta và em là một thể thống nhất như Bóng với Hình (Phải chăng Ta và Ma chỉ là một).

       Cứ tưởng cuộc đời thế là viên mãn. Nhưng có được đâu vì còn Quỉ nữa cơ mà! Ta đã thống nhất, đoàn viên mà sao Ta vẫn cứ còn bị trêu ghẹo mãi! Quỉ: ai mà thích, ai không bảo là xấu xa? Cái Thiện và cái Ác cứ song song với nhau trêu chọc kiếp người. Ai thắng ai thua xin hãy đợi đấy(!).

        “Đầu hè một Quỉ lơi bơi”. “Đầu hè” thì rất gần, đáng sợ. Tôi thích chữ “lơi bơi”. Theo tôi, Quỉ (dường như không cuống quýt) vẫn loay hoay,  lơ lửng nhưng vẫn bám theo người sẵn sàng ngả theo bất cứ bên nào. Thế mới biết lòng người khó đoán. Nó cứ đánh vào bản lãnh, vào tâm thức của ta.

      Nhưng may quá, câu kết của bài thơ “Phật vỗ vai Chúa trốn đời chơi hoang”  như cảnh tỉnh mọi người: Chớ có thấy đêm đen lan tỏa mà vội thất vọng vì bình minh chậm đến. Cái Thiện (Chúa và Phật) vẫn còn hiện diện, lan tỏa.

     Câu kết bài thơ lại có “vấn đề”. Tết năm đó, nhà thơ Nguyễn Trọng Tạo (Hà Nội) cùng các nhà thơ: Lê Huy  Mậu, Tùng Bách, Vũ Thanh Hoa (Vũng Tàu)… về nhà LTMK ở Bà Rịa thăm, LTMK đọc bài thơ nầy tặng Nguyễn Trọng Tạo. Anh Tạo nói: “ Đi khắp nơi gặp nhiều nhà thơ minh họa chính sách, tới Bà Rịa, mới gặp một thi sĩ…”. Sau đó, khi đăng trên nguyentrongtao.org, vì lý do nhạy cảm và tế nhị, 2 câu cuối được biên tập lại thành:

                Đầu hè Quỉ vắng bóng người
                Vỗ vai Chúa, Phật trốn đời đi hoang.

      Bốn câu lục bát, bốn cảnh đời (hay chỉ một). Thoạt nghe cứ tưởng rằng tác giả báng bổ Thánh Thần. Nhưng theo tôi, nhà thơ đã đưa tay ra kéo xuống và thò tay xuống kéo lên tất cả để hiệp nhất trong một điều vĩnh hằng: Thế mới chính là Đời. Bởi đời là thế! Rất nhân sinh. Rất đời.

     Hai chữ  “Rất đời” là tôi mượn chữ của Linh mục  Đặng Duy Linh (chánh xứ Đất Đỏ) khi cùng tôi nghe nhà thơ lần đầu đọc bài thơ này. Cha nói: “Chúa và Phật bỏ đi rồi, chỉ còn lại một mình  nhà thơ thôi. Nhà thơ không báng bổ tôn giáo mà chỉ nói lên nỗi cô đơn của kiếp người. Rất đời!”…
    
Phạm Sáu
Trường Trần Đại nghĩa, TP Bà Rịa, tỉnh BR-VT.
Email:  <phamvansautdnkd@gmail.com>.
READ MORE - "CÒN LẠI...", MỘT BÀI LỤC BÁT "RẤT ĐỜI" CỦA LÊ THIÊN MINH KHOA * Phạm Sáu