Chúc Mừng Năm Mới

Kính chúc quý bạn năm mới vạn sự an lành

Friday, July 31, 2015

TỰ TÌNH MÙA THU - Thơ Nguyễn An Bình





TỰ  TÌNH  MÙA  THU

Mưa ngâu chiều tháng bảy
Ngựa hồng về bãi sông
Chim quay đầu trên sóng
Hót những lời thinh không
Ngại ngần chi em nhỉ
Lá khô giòn nhớ mong?

Mưa ngâu chiều tháng bảy
Cho mây mãi phiêu bồng
Áo giang hồ đã bạc
Bụi nhuốm đầy thu đông
Em bên triền sương khói
Trôi giữa dòng đục trong.

Mưa ngâu chiều tháng bảy
Mái ngói đầy rêu phong
Tiếng chim gù thao thức
Theo ai về cuối sông
Một ngày đi không hết
Trong giấc ngủ mênh mông.

Mưa ngâu chiều tháng bảy
Tình yêu hóa cầu vồng
Con tim màu ngũ sắc
Bám vào hồn rêu rong
Mùa thu không trở lại
Em qua cầu ai trông?

    Nguyễn An Bình
         31/7/2015

READ MORE - TỰ TÌNH MÙA THU - Thơ Nguyễn An Bình

NGƯỢC DÒNG - Thơ Đặng Xuân Xuyến





NGƯỢC DÒNG

Hôm nọ có người ghé bến sông
Nói chuyện nhà bên đã gả chồng
Từ độ ngược dòng đi xây mộng
Chả thấy một lần ghé bến sông.

Tôi biết người ta chẳng ngóng trông
Chỉ mình tôi với mộng hư không
Chiều qua lạc bước về Kim Động
Tôi lại trắng đêm hứng gió đồng.

Tôi biết người ta đã gả chồng
Giờ là mệnh phụ giữa phố đông
Tôi buồn tôi giận tôi dại mộng
Say mãi đò ngang khách má hồng.

Đã mấy đông rồi, đã mấy đông
Bếp lửa nàng nhen có đượm hồng
Mỗi bận nàng ra cài then cổng
Có lạnh so người trước gió đông?

Nàng có còn quen nép cạnh chồng
Hững hờ dạo gót giữa phố đông
Lá vàng lả tả khi chiều xuống
Có thấm cô đơn bởi gió cuồng?

Tôi biết người ta chẳng đoái trông
Chỉ mình tôi với mộng hư không
Tôi buồn tôi giận tôi dại mộng
Lỡ cả chuyến đò khách sang sông.

Hà Nội, Ngày 29 tháng 11 năm 2014
                  ĐẶNG XUÂN XUYẾN


READ MORE - NGƯỢC DÒNG - Thơ Đặng Xuân Xuyến

Thursday, July 30, 2015

VẠN LÝ TÌNH - thơ Hoàng Yên Linh





VẠN LÝ TÌNH
                      
Ta vẫn bên đời bên trăng suối
Rừng chiều mưa đổ xám sơn buôn
Chim bay lẽ bạn sầu cô quạnh
Đếm mãi cung chờ với nước non.

Đông lại qua đi xuân lại đến
Mỏi mòn cũng bạc tóc thời gian
Võng đưa mà ngỡ đời chinh chiến
Hóa ra gươm súng đã gãy rồi.

Ở đây khói rừng chen mây xám
Cuốc gọi đêm về trắng cố hương
Cách núi ngăn sông đường vạn dặm
Tình cố nhân ơi vạn lý tình.

Ta với mình ta vầng trăng đợi
Đưa người da diết khúc biệt ly
Người xa có nhớ về nguồn cội
Nhớ nguyện ước thề buổi ra đi

HOÀNG YÊN LINH

Đêm mưa B'lao 7.2015
READ MORE - VẠN LÝ TÌNH - thơ Hoàng Yên Linh

TẠM BIỆT MÙA HÈ DẤU YÊU - thơ Uyên Khuê



TẠM BIỆT MÙA HÈ DẤU YÊU

Tạm biệt nhé hè cháy bỏng dấu yêu
Thôi lưu luyến phượng đã tàn rồi nhé
Tiếng thở dài phút cuối mùa lặng lẽ
Chúng bạn buồn tiễn một mùa hè đi

Biết nói gì trước giờ phút chia ly
Đôi bạn trẻ khắc khi vào lưu bút
Những cột điện từ đằng xa cao ngút
Trơ một mình giữa trời đất chông chênh

Tạm biệt nhé làn nước trong dập giềnh
Những chiều hè vui đùa cùng bạn trẻ
Hay chơi những trò dung dăng dung dẻ
Ngơ ngác nhìn ở mọi phía xung quanh

Tạm biệt nhé hè yêu dấu trong lành
Kỷ niệm này mình hãy đành gác nhé
Nhường mùa về gió vi vu khe khẽ
Mùa thay mùa chớm cuối ngày thu sang.

Chiều hè 30.7.2015
Uyên Khuê
READ MORE - TẠM BIỆT MÙA HÈ DẤU YÊU - thơ Uyên Khuê

VÔ VỊ - ĐOẢN KHÚC NẦY CHO EM - thơ Phạm Phan Hòa





VÔ VỊ

Hơn gì
Viên sỏi ngây ngô
Nằm im
tận dưới đáy hồ
Trăm năm!
Hơn gì
Bọt sóng vô tăm
Ngàn năm vẫn mãi
xa xăm
Rầm?

PPH.

ĐOẢN KHÚC NẦY CHO EM

                           * Gửi em TM.

  Ngày vẫn mãi lên, đêm sập cửa, chiều lê thê loang màu vàng nhớ- ta bước xuống đời gieo hạt mầm lỡ vay.
  Trả lại nụ cười trên môi em thơm in hình đoá hoa rũ buồn soi trên mặt hồ lệ trong, gỡ đôi vòng tay thả buông lơi chưa từng quấn chặt ta cúi xuống đi vòng quanh úp mặt ngậm ngùi.
  Mưa cứ đổ qua từng tầng mây, trăng cứ lửng lờ treo hoang dại, ngàn sao lung linh giữa bầu trời- trả tình phôi phai quầng thâm mắt đêm...
Ta quay về năm tháng cũ dòng sông vẫn xuôi êm đềm, gửi lại cho em chút hương mùa thơm tỏa lan phảng phất bỏ lại vạt nắng cuối đường nằm cô đơn bên bờ cỏ sương.
  Đi xa dần bao dấu chân kỉ niệm, ngày vội vàng qua con đường mịt mù đưa người về lại với giấc mơ đầu đời thần tiên- cơn mộng không lời chỉ thiếp đi rồi thức dậy cùng nắng và hoa mượt mà.
  ...Chiếc đàn không dây tơ lòng đâu đã rối! Sắp nguội dần ngọn lửa yêu đương một đời hưng hức cháy- ta vẽ lên tro tàn chân dung hạt bụi với từng gịọt màu đã vơi!.

Phạm Phan Hòa
QN- 29/7/2015.


READ MORE - VÔ VỊ - ĐOẢN KHÚC NẦY CHO EM - thơ Phạm Phan Hòa

LY BIỆT - thơ Huy Cận Đông Hà



Ly Biệt

Đêm ly biệt gọi tên người yêu dấu
Tình nồng nàn giờ đôi ngã chia phôi
Hai phương trời hồn lơ lửng, tim côi
Ta đơn lẽ mênh mông mòn mỏi nhớ

Trăng cô độc thức cùng người nức nở
Chai phụ tình sao uống mãi không say
Từng ly buồn đượm vị đắng chia tay
Ta trách cả thế gian nhiều thay đổi

Tình dang dở, ta riêng mang lầm lỗi
Chỉ mong Người ngàn hạnh phúc thênh thang
Mong yêu thương lấp kín hết phũ phàng
Ta sẽ cố quên tháng ngày điên đảo

Yêu hôm nào giờ chỉ là mộng ảo
Qua dốc tình ta đếm bước phiêu du
Gió miên man nghe nhung nhớ mịt mù
Tình hai lối nghe đời hun hút lạnh...

Ta về giữa miền hoang vu cô quạnh
Người cứ đi nhòa nhạt một hình hài
Chẳng còn gì ngoài niệm khúc phôi phai
Tạ ơn nhé dù chợt đi chợt đến...

Huy Cận Đông Hà
READ MORE - LY BIỆT - thơ Huy Cận Đông Hà

BỎ YÊU - thơ Đặng Xuân Xuyến



BỎ YÊU
 - Với P.T.T -

Em nhắn gửi ta mấy ý yêu
Nào mây lãng đãng quắt quay chiều
Nào hanh hao nắng se se lạnh
Nào mấy bữa nay lá rụng nhiều.

Ta có cần đâu mấy ý yêu
Đừng than nắng nhạt với mưa nhiều
Đã quen kiêu hãnh đêm lạnh vắng
Đừng díu gian ta ánh trăng thề.

Ta đã quên rồi những đam mê
Tơ giăng ngáng lối nghẽn đường về
Nhịp yêu sai lỡ ta bỏ hết
Thôi đừng rủ nguyệt níu gió mây.

Thì cứ về đây hóng gió tây
Giỡn trăng sóng soãi vắt ngang đồi
Hồn ta từ bữa đi hoang ấy
Đã chết từ lâu tiếng yêu rồi.
*
Hà Nội, ngày 25 tháng 10 năm 2013
Đặng Xuân Xuyến

READ MORE - BỎ YÊU - thơ Đặng Xuân Xuyến

ĐÀ NẴNG VÀO THU - Thơ Trúc Thanh Tâm



ĐÀ NẴNG VÀO THU

Dỗ lòng cố nhớ, lại quên
Thuở em mắt biếc, tóc huyền dễ thương
Ngũ Hành Sơn, gió và buồn
Ta ngồi quán nhỏ, thả hồn mưa thơ

Lạ, quen dù chỉ tình cờ
Mà sao định mệnh sẵn chờ trăm năm
Sân bay từ bữa mưa dầm
Và khi quay gót trăm phần trăm đau

Sông Hàn, nắng đổi thay màu
Tháng năm để lạc dấu nhau, lỡ làng
Đêm nầy, Đà Nẵng thu sang
Ta nghe con sóng vỗ tràn bờ yêu !


TRÚC THANH TÂM
READ MORE - ĐÀ NẴNG VÀO THU - Thơ Trúc Thanh Tâm

YÊU EM, HOA CỎ DẠI - Thơ: Tuyền Linh - Nhạc: Nguyễn Văn Thơ - Trình bày: Trần Lệ

READ MORE - YÊU EM, HOA CỎ DẠI - Thơ: Tuyền Linh - Nhạc: Nguyễn Văn Thơ - Trình bày: Trần Lệ

BUỒN - thơ Vũ Trọng Tâm



BUỒN  

"Buồn như ly rượu đầy
không có ai cùng cạn
Buồn như ly rượu cạn
không còn rượu để say"
                  Lời nhạc của Y Vân

Buồn nhìn ly rượu đầy
Sao chưa nhắp đã say
Buồn uống ly rượu cạn
Cho đất trời lăn quay

Buồn như cánh diều bay
Chao nghiêng chiều lộng gió
Ta chênh vênh nỗi nhớ
Thả hồn trôi theo mây

Buồn trong chiều mưa muộn
Bong bóng vỡ trên tay
Tình như cánh lá bay
Ta một đời lầm lỡ

Buồn như sông mưa lũ
Mênh mông chẳng thấy bờ
Ta theo sóng dật dờ
Trôi theo dòng nước xiết

Buồn như vành trăng khuyết
Nép mình sau ngọn cây
Ru ta giấc ngủ say
Cửa thiên đường mộng ảo

Buồn về hoa phượng đỏ
Ngoài vườn tiếng ve ngân
Mai tiễn người sang sông
Giấu cuộc tình đánh mất!
             
VŨ TRỌNG TÂM

(Gò Công )
READ MORE - BUỒN - thơ Vũ Trọng Tâm

ĐÊM LY BIỆT - thơ Huy Cận Đông Hà



Đêm Ly Biệt 

Đêm ly biệt gọi tên người yêu dấu
Tình hôm nào giờ đôi ngã chia phôi
Hai phương trời tình hờ hững thả trôi
Ta đơn lẽ tim côi mòn mỏi nhớ

Trăng cô độc thức cùng người cách trở
Chai phụ tình sao uống mãi không say
Từng ly buồn đượm vị đắng chia tay
Ta trách cả thế gian nhiều thay đổi

Một dấu chấm, ta riêng mang lầm lỗi
Chỉ mong Người hạnh phúc lật sang trang
Những yêu thương lấp kín hết phũ phàng
Ta sẽ cố, quên tháng ngày điên đảo...

Huy Cận Đông Hà
READ MORE - ĐÊM LY BIỆT - thơ Huy Cận Đông Hà

MƯA - tản văn của Võ Văn Tuyền



MƯA

        Ngoài trời, gió ràn rạt trên ngọn cây, mây đen vần vũ, mặt ao loang loáng lây động từng gợn sóng ngắn ngủi, đứt đoạn rồi lặng dần. Tia chớp lấp lóa, tiếng sấm ầm ầm phía trời Tây làm cho bà con, già có trẻ có, vác chân lên cổ mà chạy tán loạn. Hoạt cảnh, người cào, người quét, người bưng kẻ bê, lom khom tất bật, kệ nệ thúng mũng, chổi nện soàn soạt liên hồi. Tiếng ồn ào của người, của lúa ậm ạch trong tiếng mưa. Mồ hôi mồ kê chảy theo rãnh cùng nước mưa hòa trộn ngẫu nhiên làm ươn ướt trái tim mùa màng. Những hạt lúa vàng một hai nắng thấm nước mưa bỗng trở nên đen đúa, xấu xí, gương mặt người nông dân rạng rỡ hôm nào phút chốc buồn tủi, xám xịt, u ám thẫn thờ.

       Những cơn mưa đầu đông lạ lùng tưởng chừng đơn giản, bất chợt mà tê buốt xót xa. Công sức của dân quê tôi, dầu dãi một nắng hai sương, đều đổ ra sông, ra suối cùng những cơn mưa không mời mà tới. Nó ùa về vội vã và ra đi cũng vội vã. Nhìn hạt mưa mà cứ thở dài cho số phận, đời người. Mỗi đời người cũng giống như hạt mưa.

      Mỗi năm đến mùa mưa, người miền Trung ai nấy đều chuẩn bị tâm thế sống chung với địch họa thiên tai. Mùa mưa lũ về lênh láng, mùa hè gió Lào bỏng cháy da mặt, chân tay nứt toang hoác rớm máu u sầu. Lúa ngoài đồng đang độ oằn bông, vàng ươm như giọt mật, cả cánh đồng bạt ngàn sắc vàng hạnh phúc ngời trong mắt người nông dân. Thế mà, chỉ vài cơn mưa đầu mùa, cả đám lúa rủ nhau ngã rạp. Người nông dân như gục ngã. Chốc lại bóp trán mà ngửa cổ lên trời: Làm sao có lúa ăn đến mùa giáp hạ, tiền đâu mua chai nước mắm, gói bọt ngọt, miếng tỏi, cục đường… và tiền học phí của mấy đứa con ai cho khất mà xin, và nhiều nhiều  nữa…tưởng chừng như không thể nào dứt như những cơn mưa. Nhưng mùa mất thì vẫn cứ mất, người sống thì vẫn phải cố sống. Đời mỗi con người cứ quẩn quanh trong mớ bòng bong đồng tiền. Năm này qua năm khác, người miền Trung vẫn kiên cường chống chọi thiên tai, bất khuất trong chiến đấu.

       Năm nay, tôi đi học xa nhà nên chẳng thể biết mưa gió ngoài quê ra sao. Chỉ nghe qua lời kể của bố me. Nhà mất nhiều nhà mất ít. Người gặt sớm được nhờ, người gặt muộn, vốc lúa  lên tay mà lúa đã lên mầm trên bông để rồi buồn buồn tủi tủi. Tối đến, cả nhà dọn cơm lên ăn, thằng con làm rơi mấy hạt cơm mà tôi quất luôn vài roi vào mông cho bỏ tức. Đánh rồi lại thương, thương để xót xa, thương con vì con sống ở thành phố đâu biết ngoài kia ông bà nội đang phải gánh gồng, chống chọi với thiên tai. Để có được hạt lúa ăn đâu có dễ như để rơi vài hạt. Con cũng đâu có biết một vài hạt lúa rơi rớt cũng làm ông bà nội tiếc nuối xót xa. Rồi lại thương lây về bản thân mình, ngày xưa cứ mỗi lần lúa ngã, muốn có tiền đi học phải gánh lúa thuê bầm trầy cả bả vai. Bó lúa khô gánh một lúc đã thấy mệt bở hơi tai, thế mà không biết động lực từ đâu, lúa thấm nước nặng như chì mà cứ đi băng băng trên bờ ruộng gập ghềnh lắm ổ gà, hũm trâu. Đó có phải do động lực từ việc học. Nghĩ đi rồi phải nghĩ lại. Bây giờ con mình lớn lên ở chốn thị thành liệu nó có hiểu giá trị của sức lao động. Có hiểu ngày xưa bố mẹ chúng phải đổi từng hạt lúa để có chữ đem về làm hành trang trên con đường học vấn.

      Tối nay, mưa rơi lộp độp ngoài sân, nằm trong chăn ấm nghe mưa rơi mà không sao chợt mắt nổi. Mở ti vi lên xem, người phát thanh viên nói về lũ lụt miền Trung đang diễn ra phức tạp, nghe tin ấy mà tay chân tôi muốn rụng rời. Thế rồi cả đêm cứ thao thao thức thức trằn trọc mong trời mau sáng để điện thoại về hỏi  thăm tình hình làng quê. Ông anh ở quê kể về lũ lụt không biết mô tả thế nào, cứ dùng chân khuấy nước đang dâng ngang lững gác nhà mà cười khà khà coi như chuyện giỡn chơi.

       Mỗi người có kí ức về mưa khác nhau. Những người trẻ khi nói về mưa thường gắn với những mối tình ướt át, trẻ con nói về mưa là những bữa cỡi truồng tắm mưa dưới xối nước nhà ai đó sướng hơn tắm vòi sen, còn người thành phố nói về mưa đậm chất lãng mạn của những bữa nhậu vỉa hè, uống cà phê ngắm mưa, hay ngủ nướng trong  chăn bông dày cộm. Còn với tôi và những người dân chạy dài suốt dọc miền Trung nhắc đến mưa với sự lo lắng, những trận lũ, mất mùa, đôi khi là mất cả người thân.



VÕ VĂN TUYỀN 
Giáo viên Trường PTDTBT THCS Phước Chánh;
Thôn 2, Phước Chánh, Phước Sơn, Quảng Nam; 
Email: votuyenthangbinh@gmail.com.
READ MORE - MƯA - tản văn của Võ Văn Tuyền

CHUYỆN THẬT NHƯ ĐÙA: BÓI DẠO - Truyện vui Đặng Xuân Xuyến




           CHUYỆN THẬT NHƯ ĐÙA: BÓI DẠO

                                                -Truyện vui Đặng Xuân Xuyến

Gã thanh niên xấp xỉ tuổi 30, chằm chằm nhìn LÃO, rồi  bả lả hỏi:
- Này anh. Có tin con người có số mệnh không?
Đang buồn vì không có người nói chuyện, thấy cách “bắt chuyện” của gã cũng hay hay, lạ lạ nên LÃO trả lời:
- Có chứ! Giày dép còn có số nữa là đời người!
Như gãi đúng chỗ ngứa, gã vỗ tay đến đét cái, hỉ hả:
- Biết ngay mà. Nhìn là biết anh thuộc người của tứ phủ, cũng căn quả lắm đây! Mà... vợ con gì chưa?
LÃO cười cười:
- Con thì có, vợ thì giờ vẫn chưa kiếm được.
Gã sấn đến, ngồi xuống, cầm tay LÃO, gãi gãi, xoa xoa. Ngón tay út khẽ cong lên, rồi ấn ấn, bóp bóp, dạn dĩ và rất chuyên nghiệp.
Vuốt vuốt gan bàn tay, cạ đi cạ lại gò Kim Tinh trên bàn tay của LÃO, gã nheo nheo mắt, nhăn nhở:
- Lại chuyện bị vợ chê là yếu sinh lý chứ gì? Gớm! Trông ra dáng gà chiến thế này mà... chẳng khác gà thiến là mấy... Tiếc nhỉ?
LÃO  giả bộ nai tơ, ngạc nhiên hỏi:
- Sao biết? Tài thế?
Gã bĩu môi rõ dài, rồi nhấn nhá:
- Không phải khoe đâu nhá... Em nhìn là em biết ngay. Đàn ông mà mặt buồn buồn như thế này thì khổ vì chuyện phòng the là đúng rồi. Lại nữa, cái tay... Ối giời ơi, gò Kim Tinh gì mà nát như băm như vằm thế kia thì đĩ lên đĩ xuống là phải... Từ từ, để xem đường sinh lý thế nào nào... Gớm, ngại cái gì, đĩ vung đĩ vẩy như thế mà cứ giả bộ đàng hoàng, đứng đắn... Ôi, nhìn cái bàn chân kìa, dài rộng thế này thì vợ nó chê như đuôi chuột ngoáy lọ mỡ là phải? ... Dào ồi! Vẽ chuyện. Mấy thằng đực với nhau thì ngượng cái gì?... Đưa tay mặt ra đây... Thế, thế...... Nhắm mắt lại xem nào… Xem giúp thôi, có lấy tiền đâu mà sợ đắt với rẻ?...
LÃO thấy kỳ kỳ nên rụt tay lại, ngó quanh, ái ngại:
- Uầy... Có gì đâu mà sợ? Chỉ là thấy nhột nhột nên không thích, thế thôi!
Gã nhìn LÃO, thêm chăm chú, rồi trầm giọng:
- Này, hỏi thật nhé, có định đi bước nữa không? Hay quyết định ở góa nuôi con?
Chẳng hiểu sao LÃO lại trải lòng:
- Cũng mấy lần định tìm vợ nhưng cu con phản đối dữ quá nên tạm gác lại, đợi vài năm nữa cu con lớn hẳn mới tính tiếp chuyện ấy...
Gã nhìn LÃO, xỉa 2 tay vào nhau, vỗ đến đét một cái, rồi cao giọng:
- Ngu thế! Việc gì phải kìm hãm sự sung sướng lại làm gì? Ở góa mà nuôi con cũng tốt nhưng chuyện bồ bịch thì cứ phải chiến vô tư chứ... Dở hơi à mà kìm hãm sự sung sướng của mình như thế... Gái nó chửi cho đấy! Dở!
Đảo mắt thật nhanh, gã véo LÃO một cái rõ đau, rồi hạ giọng, thủ thỉ:
- Này, trông vẫn còn nặng nghiệp lắm, vẫn còn nhiều Đào Hoa lắm. Yêu đi, đừng kìm hãm sự sung sướng như thế... Năm nay, vận Đào Hoa sẽ nhiều đấy, chớp lấy cơ hội, đừng để tuột mất như mấy năm trước mà uổng.... Vài năm nữa, có các thêm vàng, gái nó cũng chẳng thèm đâu....
Gã lại chăm chắm nhìn, ánh mắt như lọc xương lọc thịt, rồi ngón tay lại ấn, lại véo, lại làm LÃO đau, LÃO nhột.
Bất giác gã trai hất tay LÃO, thở hắt ra, rồi trệu trạo mà gượng cười:
- Xem giúp thế thôi. Đến giờ đi đón vợ rồi... Đừng ngẩn người ra như thế! Có duyên ắt gặp lại. Bb nhé!
Nhìn theo gã, LÃO giật mình, lẩm bẩm:
- Ơ... Rõ là vớ vẩn! Tự nhiên lại ngồi nghe mấy chuyện tào lao, chẳng đâu vào đâu... Rõ thật... đồ ngớ ngẩn!


                                                  Đặng Xuân Xuyến

READ MORE - CHUYỆN THẬT NHƯ ĐÙA: BÓI DẠO - Truyện vui Đặng Xuân Xuyến

Wednesday, July 29, 2015

Trang viết đầu tay: GÁNH HÀNG RONG CỦA MẸ - Tản văn của Phan Nam



GÁNH HÀNG RONG CỦA MẸ
Tản văn của Phan Nam

Khi ánh điện sáng rực rỡ trên các tuyến phố thì cũng là lúc mẹ tôi bắt đầu công việc của mình. Ngày nào cũng vậy, trên đôi vai gầy mẹ phải luôn gánh hàng, đó là món bắp nấu và đậu hũ nóng đi bán khắp phố phường.

Khi đất nước ngày càng phát triển đi lên, để đảm bảo văn minh đô thị, thì hoạt động của những người bán hàng rong như mẹ tôi ngày càng hạn chế. Thế nhưng đối với mẹ tôi, gánh hàng rong lại là cả một cuộc đời – một cuộc đời lam lũ để chăm sóc và dành tình thương vô hạn cho những đứa con của mình. 

Nhiều đêm, tôi nhìn thấy mẹ lọ mọ thức dậy nổi lửa nấu bắp mà tôi không khỏi ngậm ngùi. Một đứa trẻ trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ không thể làm gì ngoài việc ngồi nhìn mẹ làm việc và trò chuyện cùng mẹ. Có lẽ, đối với mẹ, như thế là quá đủ để giúp mẹ nở một nụ cười có thể vơi bớt những nhọc nhằn đã hằn sâu trên gò má. 

Những lúc mẹ gánh hàng về, năm anh em chúng tôi lúc nào cũng vội vàng chạy ra vây quanh mẹ với mục đích chính là đòi quà. Mẹ luôn chuẩn bị sẵn sàng cho chúng tôi đủ loại bánh trái mà trẻ con rất thích. Những lúc như vậy, mặt mẹ luôn rạng rỡ mặc dù những giọt mồ hôi còn lấm tấm trên vầng trán. Những suy nghĩ non nớt của những đứa trẻ chúng tôi không biết được rằng mẹ đã phải nhịn ăn để mua quà cho chúng tôi…

Thưở ấy anh em chúng tôi sợ nhất là những ngày mẹ ế hàng, khi đó chúng tôi phải chén hết nửa xô đậu hủ ế của mẹ. Trong không khí ấm áp của căn nhà lụp xụp trong lòng phố thị, tất cả mẹ con ngồi ăn trong tư thế bị “ép buộc”. Chúng tôi vừa nhăn nhó vừa bưng chén đậu hũ mà không khỏi nghẹn lòng. Ngày đầu khi ăn đậu hũ trừ cơm như thế này quả thật là rất ngon, nhưng khi mà số lần mà mẹ ế hàng ngày càng nhiều thì tôi tỏ ra rất ngán. Khi ấy mẹ chỉ cười và bảo: “Các con ráng ăn hết đi, đậu hũ này rất ngon và có đầy đủ chất dinh dưỡng đấy, không bổ bề ngang cũng bổ bề dọc các con à.” Mặc dù than thở như vậy nhưng chúng tôi cũng ăn hết một phần vì đói một phần cũng vì thương mẹ.

Đôi chân đã chai sần của mẹ hàng ngày vẫn phải vất vả rong ruổi trên từng đoạn đường góc phố để nuôi chúng tôi ăn học. Thấy mẹ ngày một xanh xao mà tôi không khỏi xót xa. Khi những ánh điện rực rỡ ngoài kia được thắp sáng cũng là lúc tôi rất sợ: sợ mẹ tôi lại bị ế hàng, sợ phải ăn hết cả gánh đậu hũ của mẹ, sợ mẹ phải dầm ướt dưới những cơn mưa xối xả ngoài kia, sợ mẹ sẽ không còn đủ sức để bám trụ với những gánh hàng nhọc nhằn mỗi tối.  Và điều tôi sợ nhất là mẹ sẽ rời xa năm anh em tôi mãi mãi… Chỉ cần nghĩ đến vậy thôi là tôi không thể cầm lòng, nước mắt đã rơi lã chã tự lúc nào.


Giờ đây, tôi sắp trở thành chàng tân sinh viên đại học và chắc chắn gánh hàng rong sẽ còn nặng trĩu trên đôi vai gầy của mẹ. Tôi chỉ mong muốn bốn năm khó khăn này sẽ trôi qua thật nhanh để tôi có thể giúp đỡ mẹ, để gánh hàng rong của mẹ sẽ bớt nhọc nhằn vào những ngày đông giá rét.

PHAN NAM
(Tiên Phước – Quảng Nam)

*****
Tác giả hiện đang học tại lớp báo chí, Khoa Ngữ Văn, Trường ĐH Sư phạm – ĐH Đà Nẵng.

Email: phanvannamsp@gmail.com.
READ MORE - Trang viết đầu tay: GÁNH HÀNG RONG CỦA MẸ - Tản văn của Phan Nam

TÌNH KHÚC Trương Thị Thanh Tâm

Tác giả Trương Thị Thanh Tâm



TÌNH NHỚ

Đợi nhau tóc đã hai màu
Nỗi buồn hóa đá, nỗi sầu hóa mây
Bơ vơ một nhánh si gầy
Hắt hiu bóng nắng ngã dài sân rêu


HƯƠNG ĐỜI

Cho anh dòng suối êm trôi
Bước chân quen, vẫn ngược xuôi cõi về
Bến yêu còn đó hẹn thề
Tuổi xuân giữ lại hương đời cho nhau


TÌNH MUỘN

Mùa Thu màu lá chưa vàng
Chút hương tình ái muộn màng trao nhau
Lá vàng sẽ rụng về đâu
Em như vạt nắng trôi mau qua thềm !


             Trương Thị Thanh Tâm (Mỹ Tho)
READ MORE - TÌNH KHÚC Trương Thị Thanh Tâm

Tuesday, July 28, 2015

CHIỀU BÊN SÔNG - VÀNG PHAI - thơ Trầm Mặc



Chiều Bên Sông

Ta về ngồi với dòng Hương                                 
Xa xăm một chút vấn vương mắt buồn                                
Ngày xưa, giọt nhớ, giọt tuôn                                 
Dấu yêu chi lắm để luôn nhớ người                               
Ta về tìm lại nụ cười                               
Bóng xưa đâu nữa mà tươi má hồng                               
Thôi về giá lạnh mùa đông                                
Đem theo kỉ niệm bên dòng sông xưa                              
Yêu thương biết mấy cho vừa                              
Dẫu thôi gặp lại, có thừa nhớ trông                              
Mai sau cuối cuộc, còn không?...                               
Trả sao cho hết nguồn sông nghĩa tình 


                                                                   
Vàng Phai 

Mùa rơi cho lá hương bay                                                   
Vàng phai từng chiếc Thu may ôi buồn!                                             
Ráng chiều phố thị còn vương                                                   
Lưa thưa giọt nắng cuối đường ngày qua...                                         
Lối về in bóng xót xa                                                   
Sông hoài vắng lặng... bao la tình sầu                                                  
Con thuyền phiêu lãng bên cầu                                                   
Xa xăm mòn mỏi giang đầu đợi ai...
                                                                                             
28/7/2015                                                                                          
Vỹ Dạ Thành phố Huế
Trầm Mặc                                                                      
(NTB)
                                 

READ MORE - CHIỀU BÊN SÔNG - VÀNG PHAI - thơ Trầm Mặc

ÁNH SÁNG TÌNH YÊU - Nguyên tác bằng tiếng Anh văn xuôi - Nguyễn Tường chuyển sang tiếng Việt văn vần





ÁNH SÁNG TÌNH YÊU

Khách xe bus ánh nhìn thiện cảm
khi người phụ nữ trẻ lên xe;
với chiếc gậy màu trắng cặp kè,
nàng cẩn thận bước lên từng bước.
Nàng trả tiền tài xế ngồi trước
và dùng tay xác định ghế ngồi,
bước giữa lối đi tìm đúng nơi
ông đã báo cho nàng đang trống.
Rồi nhẹ nhàng nàng ghé ngồi xuống
đặt va-ly và gậy trên chân.

Đã một năm từ khi Susan
34 tuổi, bị mù hai mắt.
Do một sự chẩn đoán sai lạc,
nàng đột nhiên thành một người mù,
bị ném vào thế giới âm u,
tức giận, tủi thân và thất vọng.
Nàng phải bám vào Mark để sống.

Mark, chồng nàng, sĩ quan không quân
và anh đã yêu thương Susan
bằng tất cả trái tim anh ấy.
Lần đầu lúc mắt không trông thấy,
anh nhìn nàng tuyệt vọng đắm chìm
và xác định giúp đỡ vợ mình
có sức mạnh, tự tin cần thiết
để không sống phụ thuộc ai hết.

Cuối cùng, Susan thấy sẵn sàng
trở lại với công việc của nàng,
nhưng bằng cách nào để đến đó?
Nàng thường đi xe bus sẵn có,
nhưng nay nàng quá sợ tự mình
đi quanh trong thành phố rộng thinh.
Mark tình nguyện đưa nàng tới chỗ,
dù họ làm hai đầu thành phố.
Lúc đầu, nó an ủi Susan,
và Mark chu toàn công việc cần
phải che chở người vợ hư mắt
chưa quen từ những việc nhỏ nhặt.
Tuy nhiên, không lâu, Mark thấy rằng
sự sắp xếp đã không dễ dàng.
Susan sẽ đi xe bus lại,
điều nầy chàng thừa nhận trở ngại,
Dù sao nàng vẫn còn mỏng manh,
làm sao khi phản ứng chưa quen?

Đúng như những gì chàng dự đoán,
chuyện đi xe khiến nàng la toáng.
"Em đang mù!" giọng nàng đắng cay.
"Làm sao mình em biết cách xoay?
Em thấy anh bỏ rơi em đấy!"
Mark đau lòng khi nghe nói vậy,
nhưng chàng biết điều gì phải làm.

Chàng đã hứa với Susan rằng
chàng đi xe cùng nàng mọi lúc,
đến khi nàng có thể tự lực.
Và điều đó xảy ra như lời.
Đúng hai tuần, đưa đón tận nơi,
Mark trong bộ đồng phục quân đội
cùng Susan đi về sớm tối.
Chàng dạy nàng cách dùng giác quan,
đặc biệt là đôi tai của nàng,
để xác định nơi mình đang đứng
và làm thế nào để thích ứng
với môi trường sống mới của mình.
Chàng giúp nàng tạo mối cảm tình
với tài xế, người sẽ quan sát,
và dành cho chỗ ngồi khoảng khoát.

Cuối cùng, Susan quyết định rằng
việc tự đi xe đã sẵn sàng.
Sáng Thứ Hai đầu tuần đã đến,
và trước khi xe bus di chuyển,
nàng quàng tay ôm Mark, chồng nàng,
người cùng đi xe, người bạn vàng.
Mắt đầy lệ biết ơn ngập lòng
về sự trung thành của người chồng,
sự kiên nhẫn và tình yêu nữa.
Nàng chia tay và leo lên cửa,
lần đầu, hai người đi đường riêng.

Những ngày sau đó kế tiếp liền,
chuyện đi về nàng dần thành thạo.

Nàng đón xe bus sáng Thứ Sáu
đến chỗ làm như thường mọi khi.
Lúc trả tiền, trước khi rời đi,
tái xế nói, "Tôi ghen tị đấy."
Susan không chắc rằng câu ấy
tài xế nói với mình hay không.
Nói cho cùng, ai lại mất công
ghen tị một người mù vất vả
chỉ mong tìm thấy chút gan dạ
để sinh sống trong một năm qua?

Tò mò, nàng đã hỏi ông ta,
"Tại sao ông nói ông ghen tỵ?"
Người tài xế đáp, "Tôi để ý.
Phải nói quá tốt được chở che
và săn sóc như cô đó nghe!"

Susan không hiểu ý ông nói
nên một lần nữa, cô lại hỏi,
"Ông nói vậy có ý nghĩa gì?"

Người tài xế đáp, "Cô nghĩ đi!
Tuần lễ qua cứ mỗi buổi sáng,
một người đàn ông trông bảnh lắm
mặc đồ quân nhân đứng bên kia
quan sát cô từng mỗi bước đi
lúc cô vừa ra khỏi xe bus.
Ánh mắt anh ta vẫn không ngớt
đến khi biết chắc cô an toàn.
bước chân vào khuất trong chỗ làm.
Rồi ông tặng cô nụ hôn gió,
đưa tay chào và rời khỏi đó.
Cô là phụ nữ may mắn thay."

Nước mắt Susan đã chảy dài,
những giọt nước mắt của hạnh phúc.
Dầu không thể nhìn thấy chàng thực,
nàng luôn cảm thấy Mark gần ngay.
Nàng rất may mắn, may mắn thay,
vì chàng cho mình món quà tặng,
sức mạnh còn hơn cả ánh sáng,
một món quà nàng không cần nhìn
để cần phải thấy rồi mới tin--
quà tình yêu có thể mang tới
ánh sáng nơi nào đang tăm tối.

Nguyễn Tường chuyển ý
New York, July 26, 2015

----
Military’s love… in sickness!
by STEPHEN

The passengers on the bus watched sympathetically as the attractive young woman with the white cane made her way carefully up the steps. She paid the driver and, using her hands to feel the location of the seats, walked down the aisle and found the seat he’d told her was empty. Then she settled in, placed her briefcase on her lap and rested her cane against her leg.

It had been a year since Susan, 34, became blind. Due to a medical misdiagnosis she had been rendered sightless, and she was suddenly thrown into a world of darkness, anger, frustration and self-pity. And all she had to cling to was her husband, Mark.

Mark was an Air Force officer and he loved Susan with all his heart. When she first lost her sight, he watched her sink into despair and was determined to help his wife gain the strength and confidence she needed to become independent again.

Finally, Susan felt ready to return to her job, but how would she get there? She used to take the bus, but was now too frightened to get around the city by herself. Mark volunteered to drive her to work each day, even though they worked at opposite ends of the city. At first, this comforted Susan, and fulfilled Mark’s need to protect his sightless wife who was so insecure about performing the slightest task. Soon, however, Mark realized the arrangement wasn’t working. Susan is going to have to start taking the bus again, he admitted to himself. But she was still so fragile, so angry-how would she react?

Just as he predicted, Susan was horrified at the idea of taking the bus again. “I’m blind!,” she responded bitterly. “How am I supposed to know where I am going? I feel like you’re abandoning me.”

Mark’s heart broke to hear these words, but he knew what had to be done. He promised Susan that each morning and evening he would ride the bus with her, for as long as it took, until she got the hang of it. And that is exactly what happened. For two solid weeks, Mark, military uniform and all, accompanied Susan to and from work each day. He taught her how to rely on her other senses, specifically her hearing, to determine where she was and how to adapt her new environment. He helped her befriend the bus drivers who could watch out for her, and save her a seat.

Finally, Susan decided that she was ready to try the trip on her own. Monday morning arrived, and before she left, she threw her arms around Mark, her temporary bus-riding companion, her husband, and her best friend. Her eyes filled with tears of gratitude for his loyalty, his patience, and his love. She said good-bye, and for the first time, they went their separate ways. Monday, Tuesday, Wednesday, Thursday… Each day on her own went perfectly, and Susan had never felt better. She was doing it! She was going to work all by herself.

On Friday morning, Susan took the bus to work as usual. As she was paying the fare to exit the bus, the driver said, “Boy, I sure do envy you.” Susan wasn’t sure if the driver was speaking to her or not. After all, who on earth would ever envy a blind woman who had struggled just to find the courage to live for the past year?

Curious, she asked the driver, “Why do you say that you envy me?” The driver responded, “It must feel good to be taken care of and protected like you are.”

Susan had no idea what the driver was talking about, and again asked, “What do you mean?”

The driver answered, “You know, every morning for the past week, a fine-looking gentleman in a military uniform has been standing across the corner watching you as you get off the bus. He makes sure you cross the street safely and he watches until you enter your office building. Then he blows you a kiss, gives you a little salute and walks away. You are one lucky lady.”

Tears of happiness poured down Susan’s cheeks. For although she couldn’t physically see him, she had always felt Mark’s presence. She was lucky, so lucky, for he had given her a gift more powerful than sight, a gift she didn’t need to see to believe-the gift of love that can bring light where there is darkness.


Author Unknown
READ MORE - ÁNH SÁNG TÌNH YÊU - Nguyên tác bằng tiếng Anh văn xuôi - Nguyễn Tường chuyển sang tiếng Việt văn vần