Chúc Mừng Năm Mới

Kính chúc quý bạn năm mới vạn sự an lành

Sunday, October 6, 2024

Trang thơ Lê Thanh Hùng: NGHE NÓI EM VỀ TRÊN LỐI CŨ | MƯA PHAN THIẾT | NGÀY EM TRỞ LẠI

 

Nhà thơ Lê Thanh Hùng

Nghe nói em về trên lối cũ

 

Bao năm rồi ta không cùng nhau

Trên lối cũ một thời hoa mộng

Bàn chân giờ dường như lạc lõng

Chiều dần phai, dấu cát rũ nhàu


Nhớ thương nào còn lại dửng dưng

Nghe nói em mới về bên phố

Biết là em có nơi có chỗ

Sao loay hoay nỗi nhớ vô chừng


Đã lâu rồi, buông một vòng tay

Hình như có chút gì xốc nổi

Sao mình lại dại khờ gấp vội

Cứ cào bằng nghĩa trả tình vay


Anh cũng vui, em đã an yên

Thôi cuộc sống đã trôi như vậy

Sao hoài vọng mơ hồ còn thấy

Trong thẳm sâu đầy ắp muộn phiền…


Mưa Phan Thiết

 

Mưa lặng lẽ, trắng trời Phan Thiết

Mắt đăm đăm, ngóng bước ai về

Con thuyền nhỏ, một mình tách biệt

Lênh đênh trong mưa gió mãi mê


Trên vụng biển, cơn giông lấn bấn

Sóng xô nghiêng xác rác bãi bờ

Trong tiếng sóng, tiếng mưa quyện lẫn

Chiếc thuyền con một dấu chấm mờ


Ánh mắt lo âu, mưa giăng tối

Chiều bao giờ, đã xuống từ lâu

Sóng tiếp sóng từng làn chìm nổi

Cứ lao xao như thuở ban đầu


Đời bận rộn, buồn hiu cơm áo

Lãng quên thời hoa mộng ngày xưa

Chỉ còn lại đôi bờ thực ảo

Lẫn vào trong tím biếc cơn mưa


Chợt con sóng vun bờ òa vỡ

Chiếc thuyền con chếch hướng nẻo về

Bờ ngực trẻ vồng cong cõi nhớ

Sóng dập dờn cuốn níu đam mê…


Ngày em trở lại

 

Không ra đi, sao em trở lại

Nối mối tình hoa mộng ngày xưa

Như sông xa thương bờ nhớ bãi

Đã trở về dưới những cơn mưa


Biết không thể như ngày đã cũ

Người bây giờ cũng đổi thay rồi

Bao khắc khoải, một đời sương phụ

Theo nỗi buồn năm tháng dần trôi


Còn nguyên đó, dấu tình đắm đuối

Bỏ quên bờ xuân mộng từ lâu

Con nước lững lờ như đếm tuổi

Còn không em, một thuở ban đầu?


Có một chút ngượng ngùng bổi hổi

Nghe dư âm đọng lại xa xăm

Cơn gió thổi, khoảng xanh vồi vội

Tiếng lòng nghe gờn gợn sóng ngầm


Rồi anh sẽ lấy gì bù đắp

Cho thời gian vướng víu đam mê

Rơi đâu đó tiếng cười ngượng ngập

Bùng vỡ đêm, quên mất lối về

 

Lê Thanh Hùng

Bắc Bình, Bình Thuận

READ MORE - Trang thơ Lê Thanh Hùng: NGHE NÓI EM VỀ TRÊN LỐI CŨ | MƯA PHAN THIẾT | NGÀY EM TRỞ LẠI

TỪ ĐIỂN PHƯƠNG NGỮ QUẢNG TRỊ (Kỳ 4/5) - Võ Công Diên biên soạn

TỪ ĐIỂN PHƯƠNG NGỮ QUẢNG TRỊ 

(Kỳ 4/5) 

Võ Công Diên biên soạn

 

Lọi = Gãy (Lọi tay = gãy tay)

Lú lẫn = Trí trí tuệ kém phát triển, hay quên

Lũng = Rách (Lủng quần = Rách quần)

Lũi đi = Đi mà có tính chất dấu diếm

Mạ / Mự = Mẹ

Mạ mi = Lời xưng hô thân mật giữa vợ chồng (=Bà xã)

Mắm đam = Mắm cua đồng.

Mần = Làm (Đi mần roọng = đi làm ruộng)

Mần đị = mần đĩ, làm đẹp, (ngày nay còn hiểu là làm gái)

Mần cho cấy = Làm cho với

Mần răng = Làm sao

Mần trạng = Nói quá lên (Nói dóc, không đúng sự thật)

Mấy thằng lóc chóc họoc mần Người nậy = Mấy đứa nhỏ học làm người lớn…

Mệ = Bà nội, ngoại

Mẽ trèng = Mảnh chai

Méc = Mách bảo (Tui về tui méc mạ tui = Tôi về nói lại với mẹ tôi)

Mem = Nhai cơm cho nhỏ ra để cho em bé ăn

Méng = Miếng (Méng nác = Miếng nước)

Mẹng = Miệng

Mi = Mầy (Mi làm chi rứa? = Mầy làm gì vậy?)

Mi coi chi sa đà rứa? = Mầy xem gì mà mê mẩn thế?

Mi đi ga ni? = Bạn đi ga này hả?

Mi lo mi đi. = Mầy tự lo việc của mầy đi.

Mi ra ga mô? = Mầy ra ga nào?

Mi trẻ cấy áo mới à? = Mầy khoe cái áo mới hả?

Miềng = Mình (Dà miềng = Nhà của mình)

Mò về = Đi về có tính chất lén lút... tùy theo ngữ cảnh

Mô rứa = Đâu đó (Đi mô rứa = Đi đâu đó )

Mỏ xảy = Dụng cụ dùng để phơi rơm rạ...(Cái lưỡi bằng sắt thép, cong như móng vuốt của loài chim)

Mói = Muối

Mỏi chắc = Mệt trong người

Môộng = Nảy mầm  (Làm môộng = Làm giá đỗ)

Một chắc = Một mình

Mự = Mợ (Cậu mợ)

Mụ = Người đàn bà cao tuổi (Mụ Phán = Bà Phán)

Mụi = Mũi (Lỗ mũi)

Mược = Mặc áo vào

Mược áo xốông dư con đị = Ăn mặc không đàng hoàng như con đĩ

Mượt / mược = Mặc kệ (Mượt hắn= Kệ hắn)

Nác = Nước (Uống nác)

Nác chộ ni cắn, nắc chỗ tê cáu = Nước chỗ nầy trong, nước chỗ kia đục

Nác méng = Nước miếng (Chảy nác méng = chảy nước miếng)

Nác lã = Nước giếng, nước sông chưa nấu chín

Nằm chộ = Nằm mơ

Nậy = Lớn (O ni nậy hi = Cô ấy lớn nhỉ)

Néc = Còn gọi là nách, phần dưới vai (nách)

Néc = Động tác dùng phần hông và tay để mang một vật như cái thúng, cái rổ đi

Nót = Nuốt (Nuốt thức ăn = Nót thức ăn)

Nôm = Cởi lên, đè lên

Ngá = Ngứa

Ngá trốôc = Ngứa đầu

Ngái = Xa (Ngái lắm = Xa lắm)

Ngày tê = Sau ngày mai 1 ngày

Ngày tể = Sau ngày mai 2 ngày

Ngày tề = Sau ngày mai 3 ngày

Nghẹc = Nghạch cửa.

Ngó = Nhìn

Ngờ ngợ = Nhìn hơi quen

Ngoài nớ = Ngoài ấy

Ngón cẳng mạ = Ngón chân cái

Ni = Bên này

Nớ = Bên kia

Nỏ = Không (Nỏ biết = Không biết), tương tự tiếng xứ Nghệ

Nói nghếch = Nói tầm bậy, không đúng

Nói rứa bơ răng nữa = Nói vậy rồi làm sao nữa

Nó bất trẹo lại = Nói đến nỗi cong lưỡi

Nơi tay mọc bít = Ở tay mọc nhọt

Nôm = Cày, bừa (Đi nôm = Đi cày)

Nôm = Nằm trên (Tui thấy hắn nôm con nớ = Tôi thấy hắn nằm trên cô ấy)

Nòng nanh = chàng ràng, xí xọn

O = Cô gái, chị gái (O nớ = Cô ấy)

Ô lác lác, đế đế = Chưa giãi thích được, chờ bổ sung

Ở lỗ = Không bận quần, có thể bận áo

Ở trần = Không bận áo, có thể bận quần

Ở truồng = Không bận quần áo (Trần truồng)

Ốôc dôộc  = Xấu hổ mắc cỡ lắm, (mức cao hơn: "Đỡ đang")

Ôông = Người đàn ông lớn tuổi (Ôông mệ = Ông bà)

Phá = Vùng đầm nước rộng lớn, (sông Ô Lâu đổ ra phá Tam Giang, kéo dài đến Huế ) (Sợ truông nhà Hồ, sợ phá Tam Giang.)

 

Phần bổ sung chưa xếp theo vần Alphabet

Phơ mấy giánh nè = Chặt bớt mấy nhánh cây tre

Quăng tui cấy rạ = Ném cho tôi mấy bó mạ

Queng = Quanh (Quanh đây )

Rạ = mạ (lúa mạ)

Ra ga Nam Ô = Đi ra ga Nam Ô (Nam Ô là một địa danh ở Đà Nẵng.)

Răng đông như ri? = Sao đông người vậy?

Răng hèo = ???

Răng ri = Sao vậy (Sao vậy nhĩ )

Răng rứa = Tại sao

Răng tề = Như thế nào

Rào = Sông

Rẹ tóc cho con với = Rẻ tóc cho thẳng, chải tóc…

Rẽng = Rãnh rỗi

Ri hèo = Thế hả

Ri tề = Như Thế này

Rọ = Nước chảy ri rỉ (Rọ nác méng = Chảy nước miếng)

Roọng = Ruộng

Rôồng tre = Bụi tre

Rọt = Ruột.  (Mát rọt = Mát ruột)

Rọng = Ruộng

Rú = Đồi cát thấp (Lên rú cát)

Rú= Đồi đất cát có cây mọc thấp và thưa

Rứa mà = Vậy mà

Rún = Rốn (Chôn nhau cắt rún.)

Sèm = Thèm

Sớn sác = Hấp tấp (=Làm không đạt yêu cầu)

Sồn sồn = Chỉ phụ nữ tuổi trung niên chưa quá 50


READ MORE - TỪ ĐIỂN PHƯƠNG NGỮ QUẢNG TRỊ (Kỳ 4/5) - Võ Công Diên biên soạn

TRANG THƠ VỀ NGƯỜI LÍNH (Kỳ 2)- Nguyễn Văn Trình

 

Nguyễn Văn Trình

Người lính ngã xuống vì hòa bình                                         

 

Người lính ngã xuống vì hòa bình

vì độc lập chẳng ngại hy sinh

trong cuộc chiến địch, ta đẫm máu

Tổ quốc muôn đời nhớ anh linh

 

Người lính ngã xuống vì hòa bình

vì đất nước, anh nguyện quên sinh

quên thân mình khi còn rất trẻ

quên những dấu yêu, những cuộc tình

 

Người lính ngã xuống vì hòa bình

thân xác anh hòa vào lặng thinh

hòa vào đất mẹ những hồn thiêng

sông núi, biên cương mãi đượm tình

 

Người lính ngã xuống vì hòa bình

để biển trời hôm nay tươi xinh

để quê hương, thắm tình mãi mãi

mong mai sau, sống tốt thay mình

 

                        Đông Hà, 8/2024

                                 NVT


Khát vọng hòa bình

                Nguyễn Văn Trình

 

Chiến tranh kết thúc đã lâu rồi

người còn, người mất nỗi đau ôi !

có được hòa bình bao xương máu

bao gia đình, bao cảnh nổi trôi

 

Chiến tranh kết thúc đã lâu rồi

bao đứa trẻ sống cảnh mồ côi

bao người cha vĩnh viễn ra đi

bao bà mẹ khóc thầm bên gối

 

Chiến tranh kết thúc đã lâu rồi

các anh về yên nghỉ trên đồi

nhìn hàng bia mộ lệ thêm rơi

nay nghĩa trang khói hương sớm tối

 

Chiến tranh kết thúc đã lâu rồi

nhớ thời chinh chiến, nhớ bồi hồi

vết thương quê hương rồi lành lại

hòa bình khát vọng cháy lòng tôi

 

                         Đông Hà, 8/2024

                                 NVT



TRẠI SÁNG TÁC VHNT CHỦ ĐỀ:

“NGƯỜI LÍNH VỚI SN BẢO VỆ TỔ QUỐC VÀ QUÊ HƯƠNG QUẢNG TRỊ” 

NĂM 2024

TÁC GIẢ: NGUYỄN VĂN TRÌNH

HỘI VHNT TỈNH QUẢNG TRỊ

Email: nguyenvantrinh58@gmail.com

READ MORE - TRANG THƠ VỀ NGƯỜI LÍNH (Kỳ 2)- Nguyễn Văn Trình

HUẾ XƯA - Nhạc: Nam Khai - Thơ: Phong Nguyễn


 

READ MORE - HUẾ XƯA - Nhạc: Nam Khai - Thơ: Phong Nguyễn

ĐỌC “TRÊN MẤY DẶM VỀ XƯA” TẬP THƠ CỦA MY THỤC - Châu Thạch



Trong ngày ra mắt tập thơ “Trên Mấy Dặm Về Xưa” của nhà thơ My Thục tại quán Cà Phê Cố Quận – Đà Nẵng, người chị ruột của My Thục tên facebook là Trinh Nguyễn đã nói qua về My Thục đại ý như sau:
 
My Thục sinh mùa thu năm Kỷ Mùi (1979) tại xóm Phù Dung, làng Hà Nhuận, Duy Phước, Duy Xuyên, Quảng Nam. Nơi đây không xa phố cổ Hội An là mấy, nơi đây cũng có nhiều người con gái đẹp vì địa linh không chỉ sinh nhân kiệt mà còn sinh nhiều mỹ nhân nữa. Từ sau nhà của cha mẹ My Thục, nhìn xa xa là ngọn Hòn Đền núi Chúa - đỉnh núi thiêng Mahaparvata của vùng Amavarti vương quốc Chămpa xưa kia. Quê hương Duy Xuyên – Quảng Nam là nơi nuôi nấng tuổi thơ của chị em My Thục. My Thục là con thứ 6 trong gia đình 7 anh chị em. Từ nhỏ My Thục có đôi mắt đen to, khuông mặt sáng sủa và thông minh, 3 tuổi đã được dẫn đi biểu diễn văn nghệ, ca hát và đóng kịch.
 
Nhà thơ My Thục

Một lần My Thục đã diễn thành công một vở kịch, gây ấn tượng cho người xem và gia đình nhớ mãi. Đứng trước con sói hung ác, My Thục dậm chân và nói: “Dưới chân ta có móng bằng đồng, trên đầu ta có sừng bằng kim cương”. Con sói hỏi: “Thế thì trái tim nhà người bằng gì?”. My Thục trả lời: “Trái tim ta làm bằng thép, trái tim ta bảo ta hãy cắm đôi sừng bằng kim cương vào bụng sói hung ác”. My Thục tên thật là Nguyễn Thị Mỵ, từ nhỏ My Thục đã học giỏi, trong nhà gọi My Thục là Mỵ Tặc, đó là tiếng địa phương chỉ những việc làm hiếm thấy, lạ và đẹp, khác với thường tình. Lớn lên Nguyễn Thị Mỵ thành Mỵ Tặc thật, vì cô làm ngân hàng, một ngành nghề quản lý tiền bạc khô khan nhưng lại làm thơ hay, được những nhân vật tài danh mến mộ. Riêng Trình Nguyễn không ngạc nhiên về sự Mỵ Tặc của em mình, vì từ nhỏ chị em đã được un đúc bởi thắng cảnh quê hương và được tiếp cận văn thơ bởi truyền thống gia đình.
 
Tác phẩm “Trên Mấy Dặm Về Xưa” của My Thục đã được nhiều nhà thơ có tiếng trên văn đàn trong và ngoài nước giới thiệu hay háo hức chờ đợi, có nghĩa là tên tuổi My Thục đã được yêu mến từ trên facebook và từ trên tác phẩm đầu tay là “Rồi Cũng Trăng Về” xuất bản năm 2021.
 
Viết về My Thục hơi khó với tôi, vì các vị đàn anh trên văn đàn tự do như Hoàng Lộc, Trần Vấn Lệ, Lê Mai Lĩnh… đã nói nhiều với những lời có cánh. Thôi thì tôi cũng xin thổi vào những đôi cánh kia một chút gió để bay cao thêm. Tôi là con Dế ái mộ những cánh thơ bay trong đêm rằm trăng sáng, không quen nhiều với My Thục nhưng yêu thơ My Thục bởi sự thanh tao, quyến luyến và trong trẻo của thơ cô ấy.
 
Thơ My Thục phần nhiều là ngắn, ba khổ 12 câu hoặc 4 khổ 16 câu. Bởi ngắn nên thơ rất cô đọng, mỗi câu được chọn lọc gởi ý gởi tứ. Đọc thơ My Thục như ăn những chiếc bánh nhỏ mà ngon, mới cắn vô đã trầm trồ hương vị, mà ăn hết thì không tiếc lời tán thán. Do đó không ngạc nhiên khi nhà thơ Lê Mai Lĩnh gọi thơ My Thục là “Nõn nường một nhan sắc thơ, hiện tượng My Thục”, nhà thơ Trần Vấn Lệ viết “My Thục đẹp từng bài thơ một, My Thục đẹp như trăng rằm”, nhà thơ Hoàng Lộc viết “Thơ Lục Bát của My Thục mang hồn vía người phụ nữ Quảng Nam”“Đọc thơ lục bát của My Thục thì đọc bài nầy cứ thèm đọc tiếp bài sau”“Thơ của My Thục cứ lấy mỗi bài một câu, có thể ghép lại thành một bài thơ hoàn thiện”. Riêng tôi, đã một lần viết về My Thục đại ý như sau: “Thơ My Thục mang đầy đủ tiếng thơ mới, mang nỗi buồn vui của trường suy tư trên cánh, trên người và trong nội tâm, tạo nên cảm xúc sâu xa, thi vị, thẩm thấu vào tâm hồn người đọc”.
 
Bây giờ xin hãy thưởng thức một vài khổ thơ mà tôi tình cờ mở ra trong tập “Trên Mấy Dặm Về Xưa”:
 
trên cây gạo đỏ sau hè
có con chim khách vừa kêu cuối ngày
chẳng chừng khách của em đây
anh đi cho cố cho đầy nhớ thương
                                  (Đón Khách)
 
Bài thơ đón khách nhưng mà khách có đâu, chỉ là tiếng chim kêu sau hè trên cây gạo đò. Màu đỏ trong thơ là màu tượng trưng nỗi nhớ cháy bỏng trong lòng, chim không kêu trước ngỏ mà kêu sau hè tượng trưng cho niềm hy vọng đón khách đã trở thành ảo tưởng. Hai câu thơ trách móc nhẹ nhàng làm sao, nói lên tấm lòng vị tha và tình yêu sâu đậm của người con gái. Chỉ bốn câu thơ của bài Đón Khách, lục bát cho ta nhìn thấy không gian và nội tâm nhân vật hòa quyện nhau thắm thiết, trong cô đơn, trong chờ đợi, làm cho nỗi buồn của cảnh và người mang niềm đau êm ái hóa thân vào nhau.
 
em ngồi quán gió nhớ thương anh
tiếng lá làm con chim giật mình
hót câu gì em không nghe hết
mà buổi chiều rớt sợi mong manh
                         (Chiều Quán Gió)
 
Đọc thơ My Thục chỉ cần đọc mỗi khổ thơ đã thấy trọn nhiều ý nghĩa, nếu đọc toàn bài thơ thì như đi qua từng luống hoa mà mỗi luống hoa trồng một loài hoa khác, tất cả tạo nên một bức tranh màu sắc hài hòa, bắt mắt, mà dầu hoa của mùa xuân, mùa thu hay mùa đông, mùa hạ đều đẹp vô vàn với biết bao điều thăng hoa trong nỗi buồn, niềm vui thổ lộ trong thơ.
 
Ở khổ thơ trên đây, chỉ câu thơ “Tiếng lá làm con chim giật mình” đủ cho ta hiểu thiên nhiên lúc đó tỉnh lặng làm sao, nội tâm nhà thơ lúc đó triền miền, chìm đắm đến độ nào. Rồi tiếp theo “hót câu gì em không nghe hết/mà buổi chiều rớt sợi mong manh” nó là tiếng vọng trong tâm “nhớ thương anh” hòa cùng vũ trụ cũng đang nhớ thương anh. Người và cảnh lúc nầy như một, rất mong manh nhưng mong manh như những sợi tơ vàng rung trong tiếng đàn gió mà thiên nhiên đàn thổi, thổi ngoài trời và thổi cả trong nội tâm người con gái đang yêu đang nhớ.
 
Tôi xin thêm chỉ một khổ thơ nữa, kẻo bài tôi viết đã dài rồi:
 
còn một chút nồng nàn thôi em giữ lại
để mai qua sương khói sưởi tim mình
để đêm vẫn trăng lơi, ngày thơm nắng
chẳng chừng còn đâu đó tiếng cười anh
                            (Còn Chút Nồng Nàn)
 
Chỉ một chút nồng nàn, là một chút hương thừa của anh, mong manh như sương khói mà là cho em “Đêm vẫn trăng lơi, ngày thơm nắng”. Tình yêu như thế gọi là tình yêu gì nhỉ? Đam mê? Chung thủy? Lảng mạn? Gì không biết nhưng từng câu thơ như những cánh diều bay trong gió, có lượn lờ, có chao đảo nhưng làm đẹp cả cánh đồng thơ. Những câu thơ như thế nầy không thể dùng lời mà diễn đạt cái hay của nó, nó phải được truyền thông từ tâm hồn người nầy qua tâm hồn người khác bằng năng khiếu cảm nhận thơ. Thơ đẹp như tơ vàng mà lời tôi như sợi chỉ thì làm sao nói hết cái hay của nó.
 
Ba khổ thơ minh chứng trên đây tôi mở sách ra, gặp thì đọc và viết ngay, chưa hề chọn lựa một phút giây nào. Tôi cũng dám cam kết với mọi người rằng 81 bài thơ trong “Trên Mấy Dặm Về Xưa” đều hay như vậy và hay hơn vậy. Tất nhiên đọc thơ, thấy hay hoặc dỡ tùy mỗi người, nhưng với kinh nghiệm của tôi, thơ My Thục không là thứ thơ mà người ta thường ví thi sĩ như con kén rút ruột thành tơ dâng hiến cho đời, mà ngược lại thơ My Thục như những sợi tơ vàng từ không trung thả xuống, thơm một thứ hương hoa tinh khiết và rất là “MỴ TẶC”
 
Châu Thạch
READ MORE - ĐỌC “TRÊN MẤY DẶM VỀ XƯA” TẬP THƠ CỦA MY THỤC - Châu Thạch