Chúc Mừng Năm Mới

Kính chúc quý bạn năm mới vạn sự an lành

Sunday, December 14, 2014

CÁNH ÉN MÙA XUÂN - Thuý Ngân




                      CÁNH ÉN MÙA XUÂN

                                                        Truyện ngắn
                                                        Nguyễn Thuý Ngân   

  Lại một mùa đông nữa đến. Cái lạnh tái tê như ngàn mũi kim châm vào da thịt. Có khi cái lạnh len lỏi vào tận cùng lòng người. Đôi lúc nó như bất chợt, châm thẳng vào trái tim buốt nhói từng cơn. Gió rít lên từng chặp, tiếng gió tựa như bà lão đau răng rên hừ hừ. Đôi môi Thu tê cóng, hai hàm răng va vào nhau lập cập. Cô thở ra, rồi lấy hai bàn tay khum lại hứng lấy xoa xoa cho ấm. Năm nay cái lạnh đến sớm hơn và theo như dự báo - mùa đông sẽ kèm theo nhiều cơn mưa và những đợt áp thấp nhiệt đới xen kẽ. Mùa đông, là mùa của đôi lứa yêu nhau và tìm về nhau để sưởi ấm. Đó cũng là mùa cưới. Là mùa những đàn chim di trú đi tìm miền đất hứa. Còn với Thu - lại là mùa cô đơn.

   Thu dồn những cành hoa còn lại trong ngày vào một cái thùng. Cô dọn vệ sinh thau chậu, để chuẩn bị cho ngày lấy hàng sớm mai. Hôm nay cô bán cũng tàm tạm. Chủ yếu là hoa Cát tường, Lay ơn hồng và đỏ,  nhiều nhất vẫn là các nhánh Lan. Hoa Hồng - hình như ít ai mua vào mùa này, ngoại trừ là khách mua theo đơn đặt hàng. Lượng hoa Hồng còn hơi nhiều. Loài hoa minh chứng cho tình yêu, nhưng tình yêu qua hoa dường như cũng đã mai một trong thời đại chuộng kỹ thuật và thực dụng. Nào là - Nhung hồng với cánh hoa pha sắc tím dịu dàng. Hồng vàng như một nàng tiểu thư kiêu kỳ con nhà cành vàng lá ngọc . Những cánh Hồng tiểu muội có phần dân dã, thân thiện hơn. Đặc biệt, vẫn không thể sánh với loài Nhung đỏ. Loại này hoa lớn, cánh dày, thân to lá xanh đậm. Nàng Nhung đỏ giương những cái gai sắc nhọn, lại còn hơi khum xuống giống như móc câu, màu nổi bật. Những móc gai ấy, chàng trai nào bị nàng móc phải không để lại thương tích thì cũng xuýt xoa đôi chút:  “ Mi đẹp thế này mà ít để mắt tới, có phải mi quá tự cao, tự phụ -  rằng ta “ nữ hoàng của các loài hoa”. Ta chỉ dành cho các đấng minh vương công tử. Còn các thần dân thì đừng hòng có ý mơ mộng tới chứ gì. Thật trớ trêu!  Mi càng đẹp thì lại càng cô đơn hơn…”.Nhánh Nhung rung rinh trong tay cô như không đồng tình với lời kết luận ấy. “ Thôi được - Mi không đồng tình thì thôi”. Cô lặt bớt những cánh hoa bị dập kém sắc, để chúng lúc nào cũng tươi rói, rạng rỡ. Cô vẫn thường nói chuyện với chúng như người bạn, bởi cô biết chúng nghe và hiểu được.

- Chào cô, này cô ơi…ơi  - Cô có thể cho tôi một bó hoa đặc biệt …Tiếng ông khách hỏi sang lần thứ hai cô mới giật mình quay lại.
- Chào ông. Ông cần mua gì ạ? Xin lỗi tôi không chú ý - Cô trả lời.
- Cô cho tôi một bó, nhưng nó phải bao hàm được ý nghĩa: “Thật cao sang nhưng đừng quá lộ liễu, đầy ắp tình thương và bao dung, một chút thẹn thùng của cô gái, một tí của mệnh phụ phu nhân. Thêm một tẹo hương đồng gió nội…”- Ông khách nói yêu cầu của mình. Đôi mắt không ngớt nhìn Thu, vừa như chờ đợi, vừa như giải bày lòng mình.
- Theo yêu cầu của ông, có lẽ tôi sẽ phải gói hết cửa hàng hoa này mất – Cô đùa và nhìn ông khách đầy thích thú xen một chút phân vân, lạ lẫm.
- Không sao, miễn là đủ theo yêu cầu, giá cả không thành vấn đề. Ông khách nói giọng nghiêm túc. Ông vẫn đăm đắm nhìn Thu, rồi mỉm cười.
- Xin ông vui lòng đợi một lát. Cô nói và nhìn lại ông khách một lần nữa để khẳng định đây không phải là một yêu cầu đùa cợt như một vài người tới mua hoa  tán tỉnh. Không hiểu sao, Thu chợt nhận ra nơi lòng mình một niềm vui, ấm áp, mới lạ!

Phải mất nửa tiếng sau cô mới gói xong bó hoa đặc biệt đó. Mặc dù nó không đầy đủ lắm. Cô ôm bó hoa trân trọng trao cho ông khách và nói:

- Lẵng hoa này ông phải tặng cho một người thật đặc biệt. Nhưng ước gì…Cô bỏ lửng câu nói.
- Sao, cô nói sao? Ông khách ngạc nhiên hỏi lại. Nét tươi vui hiện rõ trong ánh nhìn tràn đầy cảm xúc và hy vọng của ông.
- Ồ ! không có gì. Chúc ông vạn sự may mắn - Cô  bẻn lẻn nói lời tiễn khách.
- Cám ơn cô – Ông khách đáp lễ. Ra đến cửa  ông còn tần ngần quay lại muốn nói thêm điều gì đó, nhưng lại im lặng – bước đi. Thu nhìn theo ông, mơ hồ hiểu ông khách muốn nói điều gì với mình. Ông đã đi xa,  nhưng trong cô dào dạt một niềm luyến nhớ, ngẩn ngơ…


   Cả thành phố như đang chuẩn bị cho ngày giao thoa giữa trời và đất đầu năm mới. Giao thoa giữa con người với thiên nhiên. Đặc biệt hơn là giữa con người với con người. Tâm trạng mỗi người như vừa nô nức, vừa lo lắng. Phố xá sáng trưng với muôn ánh đèn rực rỡ. Rộn ràng với đủ màu sắc áo hòa với trăm hoa khoe thắm. Thành phố như đangn thở nhanh hơn. Cứ nhìn dòng người lưu chuyển không ngừng nghỉ, đầy vội vã khắp phố phường thì biết nhịp sống đang sôi động đến dường nào. Mặc dù, công việc mua bán những ngày cuối năm thật bận rộn, nhưng trong lòng cô luôn đau đáu một nỗi buồn, một nỗi nhớ mà không sao có thể bù lấp được. Cô nhớ mẹ - người đã cho cô may mắn  hiện diện trên cõi đời này, rồi lại vội vã bỏ cô bơ vơ. Những lời Người nhắn nhủ trước lúc ra đi, cứ xoáy vào trái tim non nớt của cô đau nhói. Cửa hàng hoa bé nhỏ của mẹ, giờ được chuyển thành phương kế sinh nhai cả đời cô. Cô yêu từng cánh hoa, từng loài hoa, cho dù cô không hiểu hết chúng như Bà. Cô luôn có cảm giác là mẹ hóa thân vào chúng: “Lòng Mẹ độ lượng thanh cao như đóa Sen. Thẹn thùng mong manh như nàng Violet. Chung tình như nhánh Lưu ly bé nhỏ nhưng vẫn kiên cường như bụi hoa Xương rồng trước gian truân cuộc đời. Dù thế, Mẹ vẫn không mất đi nét kiêu sa bông Hồng vàng rực rỡ. Một chút hoang dại của Sim, thoang thoảng tóc mẹ mùi Hoàng lan, mỗi khi cô được mẹ ôm vào lòng… Mẹ - trong lòng cô như một vị thần. Cô nói thầm với chính mình. Cô nhớ lại hôm gặp ông khách lần trước. Cô gói cho ông bó hoa như gói tất cả lòng cô cho Mẹ. Cứ mỗi lần nhớ Bà, nước mắt lại dâng tràn khóe mi. Cô nuốt nước mắt vào trong, lại thì thầm gọi: “ Con nhớ Mẹ lắm, Mẹ ơi”.

- Chào cô, giao thừa rồi mà cô vẫn chưa nghỉ sao? Ông khách hôm trước ở đâu bỗng dưng xuất hiện.
     Cô ngước lên và chạm phải đôi mắt đang chăm chú nhìn vào cô như dò hỏi. Ánh mắt hai người giao nhau ngỡ ngàng. Cô thẹn thùng cúi xuống che lấp một điều gì đó vừa lóe lên và hình như trái tim cô vừa đập lỗi nhịp.
- Ôi ! chào ông. Rất vui được gặp lại ông, Ông cần gì không? Cô hỏi giọng hân hoan.
- Vậy lần này cô cho tôi một bó, mà nó phải gói hết trái tim và cả tình yêu của tôi trong đó – Ông khách yêu cầu, nhưng đôi mắt ông như lại biết cười -  ông tiếp, giọng chân thành: “ Cô thử nhìn xem, tôi trông  có già lắm không?.  Cô có thể vui lòng gọi tôi bằng “anh” thay cho lời chúc may mắn năm mới được không ?”
Câu nói bất ngờ của ông, khiến Thu ngại ngùng, hơi cúi đầu, bối rối.
- Dạ..dạ… Thu ấp úng. Cô mạnh dạn ngẩng lên, nhìn lại ông như để suy đoán. Quả là ông không là già, mà cũng chẳng còn trẻ. Khuôn mặt dày dạn phong sương. Điểm đặc biệt là đôi mắt sâu hun hút đầy bí ẩn và ấm áp. Cô lắc lắc cái đầu như cố xua đuổi ý nghĩ vừa hé mở: “ Anh.. anh.. chúc năm mới an lành!”. Cô lý nhí nói và trao bó hoa cho người.
- Em có thể đón nhận nó không? - Ông đưa ngược lại bó hoa cho cô 
 - Anh xin tặng em và cho phép anh được mời em đi dạo một lát. Ta đi đón thời phút giao thời thiêng liêng của vũ trụ và của tình yêu….

                                                ***
   Thu e lệ, đi nép vào vai anh. Anh choàng tay qua vai cô kéo nhẹ vào lòng như che chở. Bầu trời sáng bừng.  Những bông hoa, bao ánh mặt, nụ cười của mọi người xung quanh sáng lên lấp lánh hạnh phúc. Cô nói thầm: “ Con cám ơn Mẹ!”.
    Cánh én mùa xuân đã về…
                                                                             Thúy Ngân
READ MORE - CÁNH ÉN MÙA XUÂN - Thuý Ngân

MỘNG BAN ĐẦU - thơ Tâm Giao


Tác giả Tâm Giao


MỘNG BAN ĐẦU

Tình ai như hương gió
Giao mùa nghe chơi vơi
Buồn ơi nào dám tỏ
Tỏ làm gì ... người ơi!

Nghìn năm ôm nỗi nhớ
Ngỡ mình chưa nói chi
Đêm dài bao trăn trở
Rồi sầu dâng đôi mi!

"Bỗng mĩm cười rất nhẹ
Giữa bạn bè chúc nhau
Tay trong tay e lệ,
Ta đẹp mộng ban đầu!!!"

Em đem cả trăng sáng
Em đem cả sông dài
Sánh tình em ngày tháng
Biết bao giờ phôi phai?!

Giấc mơ nào cũng đẹp
Cuộc tình bao bể dâu!
Kiều xưa lòng đã khép
Còn gì? còn trong nhau!


         Tâm Giao (BRVT)
READ MORE - MỘNG BAN ĐẦU - thơ Tâm Giao

Thơ Huy Uyên: GỞI TÌNH CHO CHÚA

Tác giả Huy Uyên


GỞI TÌNH CHO CHÚA


1.      Chiều trên sân bay

Chiều một mình ở sân bay
anh tiếc nhớ mối tình đi lạc
nơi cỏ cây cũng rơi nước mắt
con tim mỏi lối đi về .

Quạnh vắng ở đâu bóng hình em
thức dậy với giấc mơ địa ngục
những đường băng bò dài vào ký ức
vẫy tay sao lòng quá buồn.

Em đi xa bỏ đôi mắt ở lại
để ai cô đơn với chiều sân bay
hương thu bạc màu tím tái
chiều thu thầm thì .

Ngày ngũ muộn phôi pha nổi nhớ
anh bơ vơ từ dạo xa người
trở về sau bao cuộc nổi trôi
ai khép cửa mà ngoài kia đầy giông bão .

Vụng dại bỏ đi mắt em cuối hạ
trải bên đời nổi niềm biệt riêng
những ngọn cây quanh đây bổng dưng buồn
xót xa về làm đám tang đời lá .

Vẫn em với thoáng mây trời
mãi hoài giọng ca cổ tích
vĩnh biết em với mối tình xa khuất
chiều về trên sân bay .


2.      Bầy rắn và người

Chiêm bao em về muộn
trên môi đậu kín nụ cười
đường dài chi sầu chưa kịp xuống
phố xá xa rồi xin em ở lại thôi .

Tôi còn gì mà đứng đợi chờ
cơn mưa đầu mùa đã nhạt phai theo ngày trước
nơi em đã từng vờ bước
rồi đứng ngậm ngùi .

Em bây giờ có buồn chi tôi
thả trái phá vào thẳm sâu hang động
thả linh hồn lên trời
đứng hoài đọc kinh
rồi dỗ dành hai ta ngày đêm cô đơn chiếc bóng .

Bên ngoài hình như mưa xuống
tóc em rối sợi sao khuya
chôn đời nhau trong mắt của người
nhìn nhau bỏ đi lòng bổng sửng .

Những nụ hôn vội vàng
bờ môi rưng rưng se lạnh
bầy rắn và người bò quanh
mối tình đã cầm lòng đem rao bán .

Biết đâu em khi xa
ngồi nhìn bóng mình vùi sâu vực xoáy
người phiêu du những mùa vàng đốt cháy
lặng thinh hát bài thánh ca .

Quay lại nhìn chốn xưa
anh một mình bò dài lên bờ dốc
em buồn chi chẻ hoài con tóc
tiễn đám tang người đi dưới cơn mưa .


3.      Trên tay người đóa hồng thuốc độc

Em đốt hết vào đời bao mộng tưởng
người ngây thơ ngày đó là anh
ngờ đâu hạnh phúc mãi đi quanh
ôm bộc phá nổ tung tình mà sống .

Con đường nào em chỉ lối anh đi
lá hoa cỏ cây buồn da diết
đem khâm liệm mối tình đã chết
đứng nhìn nhau nói được lời chi .

Chôn đời nhau huyệt lạnh
đêm bàng hoàng trôi bơ vơ
dặm người sầu chưa mọc cánh
để trốn về đâu lúc nữa `đêm về .

Ta chia tay đầy vơi cay đắng
những bóng đen trần vội đi đâu
mai rồi cỏ cây quên lãng
tình người chia hai nổi sầu .

Từ biệt em với môi hôn
người xưa ơi xa nhau từ đó
đâu rồi ru ai mà cả đời lở dở
đâu rồi giọng của tượng buồn .

Cũng một lần chôn đời nhau nghĩa trang
về đọc bài kinh thất tình cùng Chúa
vây quanh bầy thánh nữ
nước mắt cùng lời ca buồn .

Nơi đó anh khoảng đời trống vắng
về canh giữ ngục tù
nhớ nhau  ngậm hoài cay đắng
đau đớn lòng từ hạ sang thu .

Hoang mê xưa em có trở về
trên tay cánh hồng thuốc độc
với mối tình đứng khóc
trời ơi sao em đã chết chiều nay .


4.      Khúc nghĩa trang buồn

 Mắt người lệ đổ ai soi bóng
bài ca đêm dạo khúc nghĩa trang buồn
cớ chi em quên vội vết thương
ngày vuốt ve nụ hôn cháy bỏng .

em bỏ lại tôi giấc mơ kinh hoàng
nhớ về em mà lòng lặng câm
ai theo hoài mà lau dòng lệ
đêm thoáng qua dặm bước trần truồng .

Có đắng lòng em trăm nổi nhớ
chút tình xưa còn sót lại trong hồn
bổng nơi người đằm thắm môi hôn
kỹ niệm về một thời òa vở .

Giữ trong tay một khối tình buồn
xa người xa cuộc tình đã chết
em đi rồi nào có biết
bảo giông người một thuở vội vàng chôn .

Những sợi tóc em trói đời anh trở lại
bài thánh ca năm nào rong chơi
nhà nguyện ai còn giữ lại giọng người
chỉ đám tang cuộc tình là đi mãi mãi .

Lời cầu xin phiêu du hai đứa
cổ tích xưa trăm lối buồn phiền
nữa khuya đèn nhà ai khi mờ khi tỏ
giọng người thì thầm .

Ai đi theo mùa lá rụng
giữ trên môi một nụ hôn buồn
em một mình mang tình mình
làm đám tang người khép lòng đau đớn .

Mọc cây trong tim bò dài ký ức
từ biệt người hạnh phúc chạy quanh
còn lại gì  tôi làm của để dành
tình người đã mang theo hết .

                              Huy Uyên
READ MORE - Thơ Huy Uyên: GỞI TÌNH CHO CHÚA

Thơ Phan Minh Châu: XUÂN VỀ TRÊN NẾP ÁO LONG AN

Tác giả Phan Minh Châu


XUÂN VỀ TRÊN NẾP ÁO LONG AN

Phải nói thật
Tôi chưa một lần đi đến Long An
Chưa thăm viếng khu Làng Sen, Núi Đất
Chưa đến Đồng tháp Mười
Chưa đi về Tân Lập
Chưa ghé thăm cửa khẩu Bình Hiệp
Và chưa đến rừng Tràm nguyên sinh
Nhưng tôi tin mảnh đất mới hồi sinh
Bao nét đẹp sống trong lòng lữ khách
Một thành phố với bao tất bật
Gom sức người nuôi mộng để thăng hoa
Dãi lụa đào trời đất đã ban cho
Và cứ thế cả bao người tiếp sức
Đôi tay vững với bao điều thách thức
Trước thăng trầm cọng lẫn nỗi buồn,vui
Dẫu đôi khi có một chút ngậm ngùi
Một chút nước vừa rơi trong khoé mắt
Nhưng khí thế những người con vỡ đất
Vẫn một lòng đưa thành phố đi lên
Những mùa xuân theo sắc áo không tên
Trên miếng đất những năm dài khởi sắc
Hoa lại nở và khu vườn toả nắng
Nhã hương mùa lãng đãng khắp quê hương
Tết lại về xua hết những tai ương
Và thôn xóm lại bùng lên mạnh mẽ
Xuân tưới lộc lên trên thành phố trẻ
Để muôn loài ấm áp nụ yêu thương
Tôi đã đi qua suốt mấy dặm đường
Đã nhìn ngắm đã bao lần bật khóc
Đã đến Mỹ Tho đã về châu đốc
Xuống Cần thơ và viếng đất Tây Ninh
Nhưng nơi này mảnh đất đã hồi sinh
Đang chớm dậy khi mùa xuân đang tới
Nắng sẽ ấm và hương xuân vời vợi
Khắp núi rừng thôn, bản của Long An.

                            Phan Minh Châu

                      
READ MORE - Thơ Phan Minh Châu: XUÂN VỀ TRÊN NẾP ÁO LONG AN

Thơ Nguyễn An Bình: HÌNH NHƯ XUÂN LẠI VỀ

Tác giả Nguyễn An Bình


HÌNH NHƯ XUÂN LẠI VỀ

Hình như lá mới trở mình
Nửa đêm thức giấc tự tình cùng hoa
Hiên đời hứng giọt sương sa
Tôi nghe trời đất chan hòa tiếng xuân.

Hình như gió chuyển mùa sang
Cành non vừa trẩy nụ vàng ngày xuân
Lá reo lộc biếc ân cần
Mắt em sao lại ngại ngần nhìn nhau.

Hình như đêm ngắn ngày mau
Em con én lượn bay cao nghìn trùng
Hương trầm khói có bao dung
Hồn tôi hoang phế chợt bùng cơn say.

Hình như hương tóc ai bay
Để tôi theo gió mơ hoài dáng mây
Mưa xuân rớt xuống vai gầy
Hoa xuân lất phất rụng đầy thềm xưa.

                             Nguyễn An Bình




READ MORE - Thơ Nguyễn An Bình: HÌNH NHƯ XUÂN LẠI VỀ

TÌNH KHÚC SỐ 11 – thơ Trúc Thanh Tâm

Tác giả Trúc Thanh Tâm


1. NỖI ĐAU YÊU DẤU

Cám ơn tình yêu không tuổi
Ngại ngùng cứ gọi bằng tên
Cám ơn nỗi đau yêu dấu
Xa rồi cứ gọi bằng quên !

2. XA RỒI ĐẤT BẮC

Em bên ta nụ hôn nào tha thiết
Mai xa rồi đất Bắc nhớ khôn nguôi
Gởi Cửu Long phù sa chia chín nhánh
Về Hồng Hà yêu dấu của ta ơi !

3. NHƯ GIÓ CHIỀU QUÊ

Giữ trong đời cái chân chất yêu thương
Như gió chiều quê ôm lời ru mát rượi
Mẹ ta đó bộn bề trăm nỗi
Áo sờn vai nuôi ta lớn nên người !


TRÚC THANH TÂM
READ MORE - TÌNH KHÚC SỐ 11 – thơ Trúc Thanh Tâm

Thơ Châu Quang Phước: RONG CHƠI GIÓ BẠT, THUỞ SẮP XA TRƯỜNG



RONG  CHƠI  GIÓ  BẠT

Ngày đời nắng mọc cùng thu
Em xa vời lạ mắt mù khói sương
Mưa lay sông núi trắng đường
Lòng cây đất mỡ sầu vươn mây chiều
Ấm lên trưa tạnh vườn đi
Người sông nước nhuộm nét mi em buồn
Rừng chân quán nhỏ mưa tuông
Ô hay thời tạnh ven đường Câu Lâu.
Gió thơm màu áo về đâu?
Đồng say hồn lúa đò sâu sông cùng
Em về ôn gió lời chung
Aó xa bờ rộng vui khung quê hiền.



THUỞ  SẮP  XA  TRƯỜNG

Mưa đuối ôm em ngoài gió lạnh
Aó dài vấn vít hiểu lòng nhau
Thân thương dấu nhớ chiều đất thánh
Chiều xuống chùng tên bước lặng sau.

Mắt liếc chăm chăm từ dạo ấy
Âm thầm đua nở cánh vàng bay
Qua sông tưởng nhỡ đò em đến?
Một sáng sân trường ngại đổi thay?

Cứ nhớ ngày mai giờ thực tập
Thao thức mua nhìn khắp mặt sân
Dáng em bay nhảy như đàn bướm
Anh hóa ra người chở bâng khuâng.

Bao nhiêu năm lẽ ta về lại
Một góc ngồi chung ghế trường này
Mắt biếc còn đâu xanh tháng hạ? 
Cây nhìn gió lặng sóng người say.

                         Châu Quang Phước




READ MORE - Thơ Châu Quang Phước: RONG CHƠI GIÓ BẠT, THUỞ SẮP XA TRƯỜNG