DANH KIẾM
Truyện ngắn
MACDUNG
Hai danh gia kiếm khách nổi tiếng đương thời võ lâm châu thổ là
họ Lý và Trần. Trần gia truyền đời với thanh danh kiếm oai trấn thiên hạ, vì
vậy Lý gia ghen ghét tìm cách triệt hạ oai phong…
Một đêm mưa gió bão bùng, Trần gia trang nhuộm huyết án. Toàn bộ
người nhà cùng tráng đinh đều lưu huyết mạng vong. Võ lâm châu thổ lan truyền
nghi án với nhiều tự vấn nhưng không ai dám mở cuộc điều tra, bởi chín phần
mười có liên quan đến họ Lý.
Từ khi Trần gia tuyệt tích bóng người, thanh thế họ Lý gần như
độc bá thiên hạ…
Nhưng xảy ra một việc làm cho giang hồ bỡ ngỡ! Số là người con
út Trần gia sinh thời thể chất yếu kém như thư sinh trói gà không chặt, vì vậy
ngao du tứ phương, say nghiệp thi từ, rời xa võ đạo. Chính điều này Trần gia
còn lưu được dòng máu kế thừa.
Trần Chí hay tin thảm sát toàn gia quay về cố hương thọ tang.
Sau đó ngày ngày vẫn vui nghiệp thi phú, bỏ quên mối thù diệt tộc. Ai cũng biết
Lý gia là hung thủ nhưng vô can không muốn lụy thân nên chỉ đem những oán thán
trút lên Trần Chí. Những lúc như vậy chỉ thấy chàng mỉm cười với độc mỗi câu:
Oan gia nên mở không nên buộc. Trả thù thì biết đến bao giờ?...
Thật ra Trần Chí không đủ sức làm chuyện kinh thiên, bởi hằng
ngày vui chữ có luyện võ bao giờ. Sáng sáng chàng vui bước vào khoảnh rừng cạnh
nhà hít thở khí âm dương trong lành hòa mình cùng chim chóc… Có thể vì động
thái này nên Trần Chí giữ được toàn mạng.
Trần Chí như hiền sĩ ngao du tứ phương nên bè bạn chung sở thích
biết rộng. Vì vậy thỉnh thoảng lại có người ghé thăm, cuộc trà, cuộc rượu vui cười
sảng khoái…
Người giang hồ thấy cảnh tượng này đều than thở cho Trần gia vô
phúc, sinh ra một kẻ vô dụng bỏ mặc mối thù diệt tộc...
Trần Chí vẫn kiên tâm vui thú điền viên, hái lau múa may ca hát
trước những lời chế nhạo…
Hai năm sau mọi sự đã yên bề. Mối thù giữa họ Trần và Lý gần như
không nghe ai nhắc đến.
Thế rồi… Cũng vào đêm mưa bão… Cao thủ trong Lý gia cùng bị thảm
sát trong đêm. Lần này khác hơn họ Trần, khi toàn bộ người già, đàn bà con gái,
trẻ em đều sống sót…
Cao thủ giang hồ qua lại với Lý gia hay tin chạy đến, chỉ thấy
trên thân cột tại điện chính cắm chặt nửa thanh danh kiếm họ Trần, phần còn lại
là chuôi và nửa thân nằm dưới đất…
Giang hồ lại một phen khiếp vía khi biết chắc Trần gia chỉ còn
lại mỗi Trần Chí…
Trần Chí vẫn ung dung đi về cùng thảo dã, bỏ mặc nghị bàn của
giang hồ châu thổ…
Nhưng sự việc tương tự lại xảy ra… Lý gia có một kiếm khách
thượng thặng đứng đầu dòng họ mà người giang hồ phong tặng danh hiệu Tuyệt Mệnh
Kiếm, Lý Đảm.
Khi Lý Đảm hay tin trở về thì chiến thư lập tức được gửi đến
Trần Chí.
Lý Đảm mình hổ vai gấu, sức mạnh kinh thiên, từng vào sanh ra tử
biết bao trận chiến. Còn Trần Chí thư sinh, thể trạng bạc nhược… Chưa lâm trận
người giang hồ đã đoán được kết quả.
Ngày hẹn Nguyên Tiêu sớm đưa ra. Hai kiếm khách cùng chuẩn bị
cho trận quyết đấu.
Lý Đảm ngày ngày luyện kiếm tại trúc lâm, chặt gần hết các thanh
trúc với những chiêu số kỳ ảo khiến bao kẻ khiếp phục.
Riêng Trần Chí vẫn tĩnh tâm ngồi thiền tại khu rừng cạnh gia
trang. Chim chóc, muông thú vờn quanh cũng không màng đến.
Hai kiếm khách. Hai phong thái đối ngược, càng khiến nhiều người
háo hức chờ đợi cuộc chiến này…
Nguyên Tiêu rồi cũng đến. Người giang hồ trèo lên cây cao, chen
nhau dưới đất để chứng kiến huyết hải thâm thù.
Hai kiếm khách tiến lên đồi cao lộng gió. Chiếc áo nho sĩ Trần
Chí phần phật bay. Vẻ mặt an nhiên từ chàng như chấp nhận cái chết không sao
tránh được…
Còn Lý Đảm sát khí ngất trời. Gương mặt đỏ rực. Mắt như tóe lửa…
Binh khí của Lý Đảm là trường kiếm rộng 4 phân, thân dài 9 tấc.
Trần Chí… Danh kiếm đã không còn. Chàng đến với trận huyết chiến
bằng đôi tay…
Một kiếm khách bên ngoài nóng ruột đem kiếm dâng tặng, nhưng
Trần Chí từ chối khiêm tốn với nụ cười tươi…
Ung dung làm mọi người kinh ngạc, chàng bước đến ven đường tước
lấy một thân trúc khô thay binh khí…
Thấy vậy Lý Đảm quát to:
- Ngươi định dùng trúc kiếm chăng? Ngươi nên nhớ kiếm ta là bảo
kiếm có thể phá đá nát vàng. Sử dụng trúc là chọn đường tuyệt mệnh
đấy!
Tiếng Trần Chí vẫn thản nhiên:
- Mời các hạ.
Kiếm quang lập tức vũ lộng. Xung quanh mấy xích kình khí rít
lạnh cả người.
Những người bên ngoài bị khí kình ép lùi mãi ra sau. Nhưng ai
nấy đều không chớp mắt để quan sát phản ứng Trần Chí.
Giữa vòng cương tỏa, thân ảnh Trần Chí như làn khói mong manh, yểu
lả nương chiều kiếm ảnh, tránh hết các đòn thế của Lý Đảm.
Mồ hôi đẫm ướt. Hơi thở dập dồn. Khí thế Lý Đảm như ngọn đèn dầu
tàn đêm.
Lúc này bỗng nhiên vang lên tiếng “cạch” khô giòn. Thân kiếm
trên tay Lý Đảm gãy đôi trước ánh mắt kinh hoàng của mọi người.
- Ngươi thua rồi!
Giọng Trần Chí vẫn an nhiên không đổi. Trong khi Lý Đảm gào lên.
- Không thể nào!
Trần Chí nói:
- Kiếm đạo khởi đầu cũng từ dưỡng sinh mà ra. Luyện tập cốt giữ
thân thể cường tráng, hoạt động nhanh nhẹn tránh thú dữ. Kiếm các hạ là cương
kiếm sát khí ngất trời. Chiêu xuất ra vốn muốn lấy mạng kẻ khác. Vì vậy chiêu
số đầy tử khí, đi đến đâu lạnh đến đó, tất đối phương đoán được phương vị. Còn
kiếm tại hạ lại luyện bằng tâm kiếm, lấy ý mà xuất, chủ yếu bảo vệ thân chứ
không hại người. Tâm sinh ý. Ý định tất được Hòa. Hòa sinh an nhiên. Tùy hành
ra chiêu số. Dù các hạ luyện 10 năm nữa tất lại bại mà thôi… Nể tình kiếm khách Lý gia còn mỗi một, tại hạ không xuống tay.
Từ đây ta không đụng vào kiếm nhưng kiếm ý vẫn còn, nếu có duyên xin gặp lại…
Lời Trần Chí còn lồng lộng trong gió, nhưng người đã mất dạng…
8.1.2019
MacDung