Chúc Mừng Năm Mới

Kính chúc quý bạn năm mới vạn sự an lành

Tuesday, January 18, 2022

HẠNH PHÚC KHÔNG NGỪNG KHỞI SINH – Thơ Khaly Chàm

 


 
hạnh phúc không ngừng khởi sinh
 
tháng giêng
tia sáng mặt trời xuyên vào những hiện thể
có thể, chỉ là giấc mơ tương thích của những ý nghĩ được hình thành
sự thăng hoa là cánh buồm no gió mất hút bên kia vòng cung ánh nhìn
 
hôm nay, mầm sống cứ rạo rực trong thanh quản
khi người đời chắng dám đến gần thân thiện để nắm bắt tay nhau
dường như, những gì chúng ta nhìn thấy đều đang chuyển hóa
xâu chuỗi niềm tin vòng quanh cổ tay được nhuộm thẫm nâu màu phúng dụ tồn sinh 
chẳng ai can đảm thở ra mùi buồn để đốt cháy hiện thực
 
em và tôi đến khi nào là dấu hóa bất thường cổ điển
thăng hay giáng mãi nhấp nhô cùng thực dụng hình dung sinh tử
những niệm từ không là một ví dụ đấy chứ
những tia nắng chầm chậm bung tràn hạt lượng tử tái sinh
chúng ta là bóng hình thuộc sự ngẫu nhiên chăng
và hôm nay, niềm tin yêu không thể dài hơn nỗi đau đời
 
tháng giêng
cỏ và lá biếc lan tỏa hương thơm hòa lời gió hát
chúng ta hãy gieo nụ hôn vào niềm thương khó
hạnh phúc không ngừng khởi sinh khái niệm đẹp trong tâm thức
 
tptayninh 1/2022
khaly chàm

READ MORE - HẠNH PHÚC KHÔNG NGỪNG KHỞI SINH – Thơ Khaly Chàm

BỨC TRANH XUÂN, THÁNG CHẠP VỀ– Thơ Tịnh Bình

 
 
         Nhà thơ Tịnh Bình
 

BỨC TRANH XUÂN
 
Đọng gì trong mắt biếc
Tinh khôi tà áo hoa
Thì thầm lời hương phấn
Đất trời đoản xuân ca
 
Chút tương tư mùa cũ
Về đâu giấc mơ thầm
Đã xôn xao cánh én
Phía trời cao xa xăm
 
Gió trêu bầy lá nõn
Mưa xuân giăng bụi mờ
Vẽ tranh xuân câu chữ
E ấp xếp thành thơ
 
Lối về thơm hương cỏ
Nắng vàng hoe lên chiều
Dệt xuân làn khói mỏng
Trên mái rạ bồng phiêu...
 
 
THÁNG CHẠP VỀ
 
Chưa Tết đâu sao lòng vui rộn
Tháng Chạp về dụ bầy trẻ nôn nao
Bước chân xuân vội vàng thêm chút nữa
Khúc nhạc xuân vang nao nức đi nào
 
Ơi tiếng hát xanh màu hy vọng
Cánh đồng xuân thức giấc vạn mầm hoa
Người rạng rỡ gieo mùa trong nắng ấm
Gió cùng xuân hát khúc chan hòa
 
Chờ Giêng nõn đợi tình ai thắm lại
Nhoẻn môi cười đằm thắm nụ tình xuân
Rộn bờ lá đôi lời chim thắm thiết
Đất với trời xao xuyến nhịp thanh tân
 
Vay hoa cỏ chút mùa hương sắc
Điểm trang lòng phơi phới khúc xuân ca
Mượn cánh bướm lâng lâng tình say ngất
Trao yêu thương bông hoa nhỏ thật thà...
 
TỊNH BÌNH
(Tây Ninh)

READ MORE - BỨC TRANH XUÂN, THÁNG CHẠP VỀ– Thơ Tịnh Bình

NGỤ NGÔN Ê-DỐP (89-92) - Ngọc Châu phỏng dịch sang thơ song thất lục bát

 

Nhà văn Ngọc Châu

 

89. The Two Frogs

 

Two Frogs were neighbors. One inhabited a deep pond, far removed from public view; the other lived in a containing little water, and traversed by a country road. The Frog that lived in the pond warned his friend to change his residence and entreated him to come and live with him, saying that he would enjoy greater safety from danger and more abundant food. The other refused, saying that he felt it so very hard to leave a place to which he had become accustomed. A few days afterwards a heavy wagon passed through the gully and crushed him to death under its wheels.

A willful man will have his way to his own hurt.

 

Hai con Ếch

 

Hai con ếch láng giềng gần gũi

Một con sống ở dưới ao sâu

Xa nơi kẻ dạo, người câu

Con kia sống ở ruộng rau cạnh đường

Nước đã ít lại thường hay có

Ngựa xe qua, xẹp cỏ, tụt mương

Ếch kia vì vậy vẫn thường

khuyên rằng nên bỏ chỗ mương cạn này

Bảo bạn  "Cậu về đây cùng ở

An toàn, lại thừa mứa thức ăn…”

Nhưng con kia cãi rất hăng

Rằng “Không thể bỏ nơi hằng nghỉ ngơi 

Tớ đã sống quen rồi rất ổn…”

Vậy nhưng chỉ ba bốn hôm sau

Chiếc xe ngựa xuống dốc cầu

Sụt đường lăn xuống bẹp đầu ếch ta

Chuyện đời thường thế, luôn là:

Cứng đầu mấy chốc thì ma đã vời.  

 

90. The Serpent and the Eagle 

 

A Serpent and an Eagle were struggling with each other in deadly conflict. The Serpent had the advantage, and was about to strangle the bird. A countryman saw them, and running up, loosed the coil of the Serpent and let the Eagle go free. The Serpent, irritated at the escape of his prey, injected his poison into the drinking horn of the countryman. The rustic, ignorant of his danger, was about to drink, when the Eagle struck his hand with his wing, and, seizing the drinking horn in his talons, carried it aloft.

 

Rắn và chim Ưng

 

Ưng cùng Rắn choảng nhau sống chết

Rắn rõ ràng sắp kết thúc nhanh

Cổ Ưng, Rắn quấn vòng quanh

Xiết thêm tí nữa Ưng thành thây ma

Bác nhà quê từ  xa chạy tới

Tóm đầu xà để nới vòng ra

Chim Ưng nạn khỏi tai qua

Rắn thì tức, quyết không tha vụ này

Bí mật Rắn nhả ngay nọc độc

Vào đoạn sừng thay cốc uống trà

Nhà quê tính nết thật thà

Đưa sừng lên uống nề hà chi đâu

Ưng trông thấy xà mau xuống cạnh

Bác nông dân,

                     đập mạnh vào tay

Dùng mỏ quắp sừng đi ngay

Làm ơn, ơn trả, nghĩa dày không quên…

 

91. The Hart and the Vine

 

A Hart, hard pressed in the chase, hid himself beneath the large leaves of a Vine. The huntsmen, in their haste, overshot the place of his concealment. Supposing all danger to have passed, the Hart began to nibble the tendrils  of the Vine. One of the huntsmen, attracted by the rustling of the leaves, looked back, and seeing the Hart, shot an arrow from his bow and struck it. The Hart, at the point of death, groaned: "I am rightly served, for I should not have maltreated the Vine that saved me."

 

Con Hươu và bụi nho

 

Hươu đực bị người săn đuổi quá

Nấp vào sau dàn lá nho to

Thợ săn buông ít tên dò

Tầm cao hơn chỗ bụi nho nó nằm

Lát sau thấy yên tâm nơi đó

Hươu bắt đầu nhìn ngó cỏ cây

Buồn mồm nhấm mấy tua dây

Là tay leo của bụi cây trên đầu

Một cung thủ chợt đâu ngóng ngó

Lắng tai nghe lá, gió xạc xào

Buông một mũi tên xem sao

Ngờ đâu lại trúng ngay vào hươu kia

Trong giây phút hồn lìa khỏi xác

Hươu thấy mình xứng đáng ăn tên

“Đã được che khuất ổn yên

Lại còn gặm nhấm dây mềm, lá xanh.. »

 

92. The Mule

 

A Mule, frolicsome from lack of work and from too much corn, galloped about in a very extravagant manner, and said to himself: "My father surely was a high-mettled racer, and I am his own child in speed and spirit." On the next day, being driven a long journey, and feeling very wearied, he exclaimed in a disconsolate tone: "I must have made a mistake; my father, after all, could have been only an ass."

 

Đúng là Lừa  

 

Chú Lừa đang đùa vui khoái tỉ

(Không việc làm, một bị ngô to)

Tung chân lên, phóng ra trò

Nghĩ mình can đảm, thuộc lò hùng anh

“Bố mình đua hẳn giành giải nhất

Mình giống ông cả chất lẫn hình…”

Đến ngày è cổ hành trình

Đường xa, mang nặng, thấy mình là ai

“Hôm qua hóa ra mình sai

Bố mình đúng chất dài tai, thân Lừa…”


NGỌC CHÂU

ngocchaunvhp@gmail.com


READ MORE - NGỤ NGÔN Ê-DỐP (89-92) - Ngọc Châu phỏng dịch sang thơ song thất lục bát

TẾT Ở TRƯỜNG SƠN TÂY - Nguyễn Đại Duẫn

 

Nhà văn Nguyễn Đại Duẫn


Tết ở Trường Sơn Tây 

                                             Hồi ký



     Đã cuối tháng chạp mà  nắng còn như đổ lửa. Nắng mùa khô ở Lào thật khó chịu, lúc thì nóng nực, lúc thì lất phất mấy ngọn gió khô khốc. 

Ở quê tôi, chắc đang vào tiết mưa phùn gió bấc, trời se se lạnh. Ngọn gió cuối đông rùng mình rủ hết những chiếc lá vàng sót lại. Trên cành, những chiếc lộc non xinh xinh đang nhú ra  chuấn bị đón xuân.  Chắc mẹ còn cấy vội mấy sào ruộng khoán cho kịp chợ Tết, bố loay hoay chẻ lạt, hái lá dong chuẩn bị gói bánh chưng, mấy đứa em háo hức quần áo mới…

Xung quanh doanh trại bộ đội được vệ sinh sạch sẻ. Trước cổng, những câu biểu ngữ đón xuân căng lên khiêm nhường. Lá cờ Tổ quốc tươi thắm đang phần phật tung bay làm vui thêm không khí Tết của các chiến sĩ xa nhà.

Phiên họp đột xuất của Tiểu đoàn bộ kết thúc trong không khí vui vẻ. Đồng chí tiểu đoàn trưởng kết luận:  

- Được sự nhất trí của Trung đoàn, Tiểu đoàn chúng ta sẽ cho một số đồng chí có thành tích xuất sắc được nghỉ phép về  quê ăn Tết. Tiếng vỗ tay rào rào xen lẫn tiếng nói, tiếng cười. Phá vỡ không khí ồn ào, ông tiểu đoàn trưởng “e hèm” lên giọng: - Đó là những đồng chí có thành tích xuất sắc trong công tác, không quản mưa nắng bám trụ trên công trường, để làm xong cầu trước thời hạn. Riêng Tiểu đoàn bộ gồm các đồng chí  sau…

      Thằng Sói - bạn cùng nhập ngũ - ngồi cạnh tôi nói chen ngang:

  - Thế là thằng Đại đợt này không có danh sách được về rồi! Chiến sĩ “nuôi quân xuất sắc” làm sao bì được “ lính công trường” !

 Cắt lời Sói,  ông tiểu đoàn trưởng nói:

 - Riêng đồng chí Đại, mặc dầu đạt “Chiến sĩ xuất sắc” nhưng vì tính chất công việc nên ở lại phục vụ Tết cho đơn vị. Có gì tôi trao đổi sau! 

          Vậy là tôi không có danh sách về Tết trong đợt này. Bao nhiêu dự định đều tiêu tan. Nào là mua cho mẹ cân mì chính, mua cho chị cái áo phông đỏ, đôi dép tông  về cho em, cho bố gói thuốc lá thơm, thế mà giờ đây… Lòng tôi như có cái gì đó nghèn nghẹn.

                                        

                           *

Do công tác tích cực nên ở Đại đội làm cầu, tôi được điều về làm quản lý bếp ăn Tiểu đoàn bộ Tiểu đoàn 38. Công việc làm quản lý thật đơn điệu: Xuất lương thực phẩm cho anh nuôi, ghi chép chi tiêu trong ngày, quyết toán lương phụ cấp tháng cho anh em đơn vị.

Thấy tình hình ăn uống của anh em thất thường, thức ăn không đủ ngon.  Những món ăn hằng ngày là cá khô, rau rừng, mắm tôm, cá hộp.  Các ngày lễ mới có bữa thịt tươi. Thỉnh thoảng, anh em đem lờ ra sông Sê Pôn thả, may sao có con cá choạc cải thiện.  Cơm thừa nhiều, lãng phí. Để cải thiện bếp ăn, tôi đề xuất với thủ trưởng cho phép tôi và hai đồng chí nuôi quân ngoài công việc thường ngày chúng tôi sẽ chăn nuôi lợn, gà và trồng rau màu. Được thủ trưởng cho phép, các bộ phận ủng hộ, tôi và hai đồng đội bắt tay vào việc.  Chúng tôi làm chuồng trại, cuốc đất, vào bản mua lợn, gà giống. Với vốn hiểu biết trong sách vở và kinh nghiệm qua thực tế mấy năm dạy học, tôi áp dụng vào việc chăn nuôi lợn, gà, trồng rau cải, bầu bí, trồng chuối… Thằng Sói tuy hay dậy muộn, lười nghĩ nhưng được cái nó siêng năng tích cực lắm. Phân công việc gì nó cũng hoàn thành tốt. Đơn vị có thêm thực phẩm ngon, bữa ăn được cải thiện, sức khỏe của anh em có phần tăng lên rõ rệt. Thỉnh thoảng tôi và anh em nuôi quân còn đi lấy măng rừng, phơi khô dự trữ. Tôi được anh em đơn vị tín nhiệm bình chọn là “Chiến sĩ nuôi quân xuất sắc”.


*

Theo kế hoạch, tôi cũng theo xe “lên đường” về nước trong dịp này. Nhưng không phải về quê ăn Tết mà về chợ Đông Hà mua một số thực phẩm, gia vị chuẩn bị cho đơn vị đón Tết; đồng thời ghé Đăc Krông - Hậu cứ của Trung đoàn - bắt mấy con bò, lợn được Trung đoàn cấp Tết cho Tiểu đoàn.

Đúng 7 giờ 30 phút, xe chở các chiến sĩ về phép Tết lên đường. Chiếc xe tải chẳng có ghế ngồi. Mọi người đu bám tay vào mấy cọc sắt trần xe. Xe lắc lư, thỉnh thoảng qua ổ gà, xuống dốc, xe phanh đột ngột làm mọi người dúi dụi vào nhau. Đường nhiều chỗ làm chưa xong bụi cuốn lên mù mịt. 

11giờ trưa, xe về đến Đông Hà,  mọi người ra bến tàu để mua vé về quê. Đồng chí quân lực Trung đoàn dặn dò:

 - Các đồng chí về quê  ăn Tết vui nhé, cho mình gửi lời chúc Tết đến gia đình. Nhớ trả phép đúng hạn. Riêng đồng chí Đại về Trạm sư đoàn nghỉ, rồi đi mua thực phẩm, đợi anh em lên Đăc K’rông, hai ngày sau quay lại.

Hai ngày, thế là mình có điều kiện tranh thủ “trốn” về nhà. Từ Đông Hà về quê chỉ 80 km, đi xe đò đến tối cũng về nhà, rồi vào cũng kịp, còn thực phẩm, gia vị, về nhà mua thoải mái.

Đợi mua vé xe hơn một tiếng, nhờ được ưu tiên bộ đội đi công tác. Một chị xếp hàng sau vừa đến lượt thì hết vé. Tay xách đồ, tay bế cháu nhỏ đang ngủ gà ngủ gật trong khổ sở. Tôi hỏi:

- Chị về đâu vậy?

- Về Đồng Hới chú à! Đợi mua vé hai ngày rồi mà khách nhiều quá, xe chạy Tết không đủ, mẹ con tui  khổ ghê!

        Cầm tờ vé trên tay, lòng phân vân, không về thì tiếc lắm, mà thấy cảnh chị ấy tội quá. Thôi! Đành lòng giúp chị ấy về quê coi như lấy phúc vậy. 

  - Thôi! Chị cứ cầm vé của em đây mà về. Có gì em mua rồi về sau.

 - Không được mô chú! Chú cứ về đi, chị chịu khó chờ, biết mần răng được! 

Nói mãi rồi chị cũng cầm vé, mừng quá chạy lên xe cho kịp. Tôi thẫn thờ mấy phút, quên bẵng hỏi tên chị.

  Hai ngày trôi qua, xe đơn vị cũng vừa về đến. Tôi cùng mấy anh em đơn vị sắp xếp hàng hóa gọn gàng, cẩn thận kẻo sợ mấy con bò giẫm đạp.

Xe chạy bon bon trên đoạn đường mới làm. Gió vi vu mơn man ùa vào ca bin, lòng thấy nhẹ nhõm, tôi cất lên bài hát: «Trường Sơn Đông, Trường Sơn Tây» .  Bỗng phía trước có tín hiệu cho xe dừng. Lại ông tướng nào muốn gây sự đây? Không phải, đó là xe của Sư đoàn bộ đi Đông Hà, bị thủng lốp xin cứu trợ. Thế là, hì hà hì hục, mấy anh em tháo, lắp… mất mấy tiếng.

Về đến Tiểu đoàn bộ thì trời nhá nhem. Mấy anh em lại khuân hàng, dắt bò, lợn xuống xe rồi tranh thủ cấp hàng Tết cho các đại đội. Dắt con bò buộc vào gốc cây, tôi gọi thằng Sói:

- Này, cậu chăm sóc con bò «tử tế» nhé, mình đói bụng kiếm cái gì ăn đã!  Thằng Sói “ừ” rồi đi nhanh xuống bếp dọn cơm cho mấy người cùng ăn.

Sáng mai ngủ dậy, tôi ra chỗ buộc con bò. Quái lạ! Không thấy bò đâu cả. Hôm qua mình buộc cẩn thận, còn dặn thằng Sói cho nó ăn kia mà. Giờ không biết nó đi đâu, hay là mất cắp?

Tôi gọi thằng Sói, hai đứa đi tìm quanh quất. Chẳng thấy. Tôi hỏi:

 - Thế hôm qua cậu có cho nó ăn uống gì không? Thằng Sói ư hử:  

 - Tớ quên mất, ham nghe đài đọc truyện Thủy Hử! Bây giờ tính sao đây?

Tôi và nó lên báo cáo thủ trưởng. Thủ tướng mắng cho một trận té tát : 

 - Chỉ việc buộc con bò mà cũng không xong! Các cậu biết hôm nay là ngày hai mươi mấy tết không? Tôi nhìn nó, nó nhìn tôi. Hai mươi chín tết rồi đó. Rồi nó xin lỗi thủ trưởng do nó gây nên vụ này.

Đơn vị tổ chức đi tìm. Té ra «cu cậu» đói và khát nên bứt dây ra bờ suối uống nước, bị vướng vào gốc cây. Hai đứa mừng quá ra gỡ dây và dắt về.

 Rồi ai vào việc nấy. Người làm thịt bò, làm lợn, người gói bánh… Không khí thật rộn ràng vui vẻ.

Đêm ba mươi Tết, đơn vị tổ chức hái hoa dân chủ. Những bài thơ, bài hát về mùa xuân rộn rã vang lên trong không khí đón giao thừa. Sau đó anh em quây quần bên chiếc Rađiô lắng nghe lời chúc tết của Chủ tịch nước.

 Sáng Mồng một Tết. Mọi người tập trung về hội trường đông đủ để nhận nhiệm vụ. Mặc dù làm quản lý nhưng tôi được phân công phụ trách trang trí hội trường vì có năng khiếu cắt, vẽ. Việc bếp núc giao cho thằng Sói phụ trách cùng với bộ phận hậu cần.

Trên bục sân khấu hội trường, chân dung Bác Hồ đặt ngay ngắn dưới Quốc kỳ đỏ thắm. Ở giữa phông màn nổi bật câu khẩu hiệu: «Chúc Mừng Năm Mới – Xuân Quý Hợi, 1983». Phông chữ mềm mại như đang bay múa trong gió. Cành đào, cành mai tự tạo bằng cây rừng, hoa làm bằng giấy màu ngũ sắc, cũng gần như thật, được đặt đối xứng hai bên cánh gà. Sau vách hội trường là câu khẩu hiệu: «Mừng Đảng, mừng xuân, đồng khởi ra quân, lập công thắng lợi». Đang phân vân chưa biết treo mấy giò phong lan ở đâu thì thằng Sói hớt hải chạy lên:

         - Nguy rồi, nguy rồi Đại ơi!

 - Cái gì, nguy cái gì ? Tôi hỏi

 - Nồi cơm bị khê rồi!  

Quái ! Trong kế hoạch có nấu cơm đâu? Thằng Sói nói: “Thủ trưởng bảo có mấy cân gạo Tám Xoan, nấu mời khách kẻo bạn Lào họ ăn nếp quen rồi, bây  giờ nấu cơm để đổi món”.

- Thôi ! Cậu yên tâm. Ra thay nồi cơm, vào chỗ Trưởng ban hậu cần nói với anh ấy  nhượng lại số gạo Tám Xoan, hôm qua vợ anh ấy có gửi làm quà, đang còn thơm lừng đó. Làm nhanh lên kẻo không kịp! Nó mừng quýnh, không kịp cảm ơn rồi chạy vụt đi.

Đến 10 giờ trưa, mọi việc đâu vào đấy. Mâm cỗ vừa dọn lên thì đoàn khách của Bản Đông cũng vừa đến. Những câu chào hỏi của khách và chủ vui nhộn trong khung cảnh nghiêm trang, ấm cúng. Ông trưởng bản bắt tay mọi người, miệng luôn nở nụ cười : “ Xăm-bai-đi, xăm-bai-đi (xin chào)!” Chúng tôi cũng nhiệt tình đáp lễ :“Khop chay, khop chay (cảm ơn) !”.

          Tiểu đoàn trưởng thay mặt anh em đơn vị tuyên bố lí do và chúc tết mọi người. Không khí tết thật vui vẻ, nồng ấm. Có chút hơi men, tiếng cụng ly chúc Tết, tiếng cười nói như có phần rôm rả hơn. Một cái tết tuy đơn giản nhưng đầy ý nghĩa tình đồng đội, tình quốc tế cao cả. Sau bữa tiệc là tiết mục văn nghệ tự diễn. Không có đàn, trống anh em lấy soong nồi, bát đũa khua nhịp. Tiếng leng keng, loong coong rộn rã giữa ban trưa dội vào vách núi, ai cũng thấy như mình đang tết ở quê nhà.

  

 *

Vậy mà, đã hơn 30 năm trôi qua. Mỗi khi gặp lại nhau, chúng tôi luôn nhắc về kỷ niệm cái Tết trên đất bạn Lào;  tình cảm về đời lính, tình cảm bộ đội với người dân  Lào vẫn còn in đậm trong ký ức của chúng tôi.

Tết năm nay, thằng Sói dẫn con, cháu nó về nhà tôi ăn Tết. Bên mâm cỗ, hai gia đình quây quần đoàn tụ vui vẻ. Hai đứa chúng tôi ôn lại những kỷ niệm đẹp đẽ trong những năm tháng binh nghiệp cho các con nghe. Nó nhắc lại chuyện nồi cơm khê, chuyện con bò sổng dây… một cách say sưa. Rồi nó trầm ngâm :

- Tớ kể chuyện những ngày quân ngũ, chuyện Tết trên đất bạn Lào cho các con nghe. Chúng nó hồn nhiên  hỏi lại: “Bố không kể chuyện cổ tích đấy chứ ?”. 

Nói đến đây, thằng Sói cao giọng :

- À ! Phải rồi, cậu phải viết, viết về những người lính Trường Sơn, những ngày vất vả, thiếu thốn, cơm chưa đủ no, chăn chưa đủ ấm;  rồi những cơn sốt rừng đến vàng cả mắt… vậy mà bộ đội ta đã làm nên con đường tình nghĩa Việt – Lào; viết  về kỷ niệm Tết ngày xưa, nếu không bọn trẻ bây giờ nó không biết chúng mình đã gian khổ như thế nào để chúng nó mới có cuộc sống tươi đẹp như ngày hôm nay.

Ngoài đường, những đoàn người áo quần đủ sắc màu đi trẩy hội đầu xuân vang tiếng nói, cười rộn rã. Trời rắc nhẹ những hạt mưa bụi trên cành  đào càng làm tăng thêm vẻ đẹp long lanh của cái tết thanh bình.


Xuân Mậu Tuất 2018


Nguyễn Đại Duẫn

Hội viên Hội VHNT Quảng Bình



                              


READ MORE - TẾT Ở TRƯỜNG SƠN TÂY - Nguyễn Đại Duẫn