Chúc Mừng Năm Mới

Kính chúc quý bạn năm mới vạn sự an lành

Monday, June 26, 2017

LỢN HEO - Vĩ văn của Chu Vương Miện



              Nhà thơ Chu Vương Miện



LỢN HEO
Vĩ văn của  Chu Vương Miện

Tôi hay có thói quen là tìm tòi những danh từ thường dùng hàng ngày mà nghĩa đôi khi không được rõ ? hôm trước được nghe người em bên vợ giải thích, con Lợn là tiếng ngoài bắc, thường ăn củ sắn, ăn trái bắp còn con Heo trong miền Nam thì ăn củ mì và trái ngô, vậy ra là con Heo và con Lợn khác hẳn nhau, tự điển ngoài Bắc thì phận biệt con Lợn là con Lợn Ỉn là một thứ lợn truyền thống có nguồn gốc từ Heo Mọi (nuôi tốn cơm cũng chỉ đựơc 50 ki lô  là cùng - từ sáu tháng đến 1 năm), còn con Heo có nguồn gốc từ ngoại quốc thì nuôi từ 4 tháng đến 6 tháng cân được 1 tạ (100 kg). Chúng tôi không bàn cách nuôi Lợn Heo ở bài này mà chỉ đi tìm nguyên nhân nào, con Lợn đi từ ngoài Bắc vào Trung rồi vào Nam, mà từ tên cúng cơm là Lợn chuyển thành Heo lúc nào không biết. Thực ra nếu danh từ nào gặp khó khăn không hiểu thì mang tra Tự Điển, nếu cuộc đời chỉ giản dị "giản đơn và giản kép" như thế thì khỏe quá, Tự Điển thì chỉ giải nghĩa đại khái và chung chung, coi cũng như là không coi, thế rồi một hôm coi tivi, mục "Bóp Méo Vo Tròn" "nghệ sĩ Trần Thiện nguyên là một ảo Thuật Gia, một Mc, một ca sĩ thuộc vào loài kiêm nhường, thường chỉ trình diễn nơi nào có Nhang Đèn" nói nôm na là nơi nào hát Chùa và Cộng Đồng là có anh. Ở Chương Trình "Bóp Méo Vo Tròn" nghệ sĩ Trần Thiện giải thích Lợn Heo như sau:
-Thực ra là như thế này, năm 1802 vua Gia Long nhà Nguyễn thống nhất sơn hà, (không có thống nhì) có nhiều vị quan văn và võ theo vua Gia Long từ thủa hàn vi gốc gác từ ngoài miền Bắc nhưng vào Nam làm quan, chữ Việt Nam thì thống nhất, nhưng tiếng nói Việt Nam thì thống nhì, đôi khi nói ra phải còn người diễn giải hoặc thông dịch thì người nghe mới hiểu là nói cái gì ? ý nghĩ ra làm sao? đa số thời bấy giờ các vị quan này đều được gọi là Quan Lớn, nhưng dân chúng bá tánh không ưa vì các quan xấc xược ngang tàng coi dân chúng miền Nam như rơm rác nên nói giọng trại ra lớ lớ là Quan Loợn, dần dà thành quen “ Quan Lợn. Mấy vị quan gốc Bắc Hà nghe vậy thấy kỳ cục quá nghe không lọt lỗ tai, mỗi lần nghe dân ai mà kêu mình là Quan lợn là a lê hấp sai lính hổ bôn đè ra sân Huyện sân Phủ, tẩm quất cho từ 20 hèo đén 50 hèo, sau đó thì bá tánh kêu Quan Lớn là quan Hèo 
“ Hèo là Gậy tức là quan chỉ dùng hèo mà đánh dân. Hèo từ từ chuyển thành Hèoo, rồi khi không chuyển thành Heo lúc nào không biết.
Chúng tôi thấy cách lý giải trên rất hợp tình và hợp lý (logic) nên ghi lại nơi đây làm tư liệu tham khảo 
Ai có thắc mắc thì cứ tìm nghệ sĩ Trần Thiện mà chất vấn.

                                                             Chu Vương Miện

READ MORE - LỢN HEO - Vĩ văn của Chu Vương Miện

NGƯỜI THƠ - Đặng Xuân Xuyến





NGƯỜI THƠ

Kệ vợ tru tréo hết gạo
Mặc con thiếu bữa xanh xao
Người thơ
tấp tểnh in thơ
Mang thơ
dọa tặng trăm họ

Ngó nghiêng trò đời điên đảo
Ngác ngơ thế sự ồn ào
Người thơ
phiêu cùng mây gió
Thả hồn bát phố
luận thơ

Hà Nội, 12 tháng 06.2017
ĐẶNG XUÂN XUYẾN

READ MORE - NGƯỜI THƠ - Đặng Xuân Xuyến

CHÙM THƠ HUY UYÊN





1-
Một lần về Sài-Gòn
Vây quanh trái tim bão dữ
Cuộc tình chia biệt bao năm
H.xưa một thời mộng-ảo
Bơ vơ trời đất Sài-Gòn.
Tôi chong mắt nhìn quanh tôi
Đã mất em từ dạo đó
Tình em phố rộng sông dài
Trên cao ngọn đèn vàng võ.
Nước mắt vùi chôn quá-khứ
Hoang trôi quay lại Sài-Gòn
Mưa, mưa ầm ào thác đổ
Quên thôi ngày cũ nụ hôn.
Tôi về ngày tháng ngậm tăm
Kể từ đêm ta từ-biệt
Nhớ không thôi đã mười năm
Trời Sài-Gòn buồn da-diết.
Ở sân bay em không nói
Lúc ta lặng im cầm tay
Em Pennsyl. tôi ở lại
Xa bỏ cuộc tình hôm nay.
Em, tôi chiếc lá cuối cùng
Ngậm ngùi Sài-Gòn mưa nắng
Giữ hoài nỗi nhớ, đợi, mong
Đi trọn một đời xa vắng.
Chiều sông Sài-Gòn chầm chậm
Trôi nghiêng lỡ hẹn ngày về ...


2-
Đợi mùa thu về 
Ở đó mùa thu chưa về
Chiếc lá âm thầm rơi rụng
Bỏ lại trong vườn nụ cười
Cầm giữ trong tay khoảng lặng.
Em đi mang theo con tim
Hát khúc ca buồn con phố
Gió có quay lại bên em
Mắt môi buồn chi lắm thế!
Thiếp mê một đời giấc ngủ
Xa nhau có làm em buồn
Sông xa chảy hoài nỗi nhớ
Bên đường dấu xưa bước chân.
Đà-Nẵng lá thu chín vàng
Mây bay lang thang trú ngụ
H.xưa cổ-tích tháng năm
Em, tôi giấc mơ loài quỷ.
Phải mắt em buồn bên cửa
Có đợi chờ không thu về?
Cuộc vui trốn miền nhung nhớ
Bia mộ riêng tôi ngày về.
Em có về không tôi chờ
Ngoài trời sắc thu vàng lá
Con đường nhớ dấu chân xưa
Đâu đây âm vang tiếng gọi.
Nhớ người !!!


3-
Em, mùa thu, nỗi nhớ
Năm tháng bên em ngày đó
chừng khuất dấu lạnh trong hồn
cầm trong tim đầy nỗi nhớ
người giờ phai nhạt môi hôn.
Em xưa như lục bình trôi
bên sông tôi buồn xa xót
chuyện đời cay đắng đầy vơi
em nói thương tôi, giờ mất.
Đốt tình ai thêm nồng cháy
dù xa tôi mãi bên em
còn nhớ gì không quay lại
con đò năm xưa chở buồn.
cho dù sao hôm sao mai
tôi em chiều đi thay nước
bên cầu giọt lệ đắng cay
nhớ ai nào tôi biết được.
Em có về không tôi đợi
dìu dịu trong ai chờ mong
đò người bao giờ quay lại
trong tôi dấu mãi chuyện buồn.
Sao em về chi thu vàng
năm tháng em hoài đứng đó
lên đồi thả gió theo sang
chiêm bao một đời vàng võ.
Từ em đi buồn ở lại
sao em nằm chết cùng trăng
nơi xa tôi nào kịp tới
thôi tôi nỗi nhớ khôn cùng.


4-
Đà-Nẵng  -  Sài-Gòn.
Gởi em nụ-hôn-môi-xa
xao ngủ chi hoài mắt biếc
ngày ngậm chiều muộn đi qua
những lần bên nhau nuối tiếc.
Lá đông lìa cành quá sớm
ai kia đứng lại bên đường
phố nhỏ chiều quên chiếc bóng
trong vườn hoa cải mù sương.
Mình em quay lại sân ga
tiễn đưa hồi còi da diết
bạc lòng chi tình hai ta
chôn sâu con tim chia biệt.
Ở Sài-Gòn sầu trăm ngã
cầm tim dạo bước loanh quanh
giấc mơ xưa hồn rêu đá
đêm quên trước chợ Bến-Thành.
Mới đó người đi một năm
lang thang xứ người hoài hủy
lạc bến Thủ-Thiêm đợi thuyền
người đã xa sao buồn thế.
Chén rượu đầy vơi cay đắng
quán cóc ngủ thiếp mê buồn
thoáng đời bay hoài mộng tưởng
tình tiền cũng đã xa luôn.
Đốt tim cháy gởi quê nhà
khói cay buồn lên mắt đỏ
son môi hồng tím phôi pha
hàng cây tóc em cùng gió.
Thu đi treo tình góc phố
mùa đông chậm bước quay về
kỷ-niệm giọng buồn nhung nhớ
Ở Chợ-lớn sầu ly cà-phê.
Đà-Nẵng đi quanh nỗi buồn
áo phai bụi trần dong ruổi
đời chìm cây cỏ mây sương
dấu cuối nổi sầu xa xứ.
Chạy quanh trăm nẻo đường trần
em về quán xưa một bóng
đêm đi tội nghiệp con đường
có tìm Sài-Gòn chạy trốn.
Em chờ anh từng góc phố
gió bay nhẹ bước Cầu Rồng
có đứng mà khóc trước biển
dỗ dành che dấu vết thương.
Đà-Nẵng xa ai, Sài-Gòn
quê nhà ngày nào quay lại...


5- 
Ly cafe cao-nguyên
Nặng lòng gió cao-nguyên ly cafe
sao người vương sầu lên mắt
đất đỏ ba-dan bụi Ban-Mê
chiều quán lạnh khuất chìm tiếng hát.
Có phải tại em trời sớm sang thu
trên nương, đồi rắc vàng chầm chậm
khuất nẻo cùng chiều đi xa lắm
bên sông đứng đợi ai về.
Hỏi mây trên đầu
sao không giăng cuối núi
dĩ vãng người lầm lũi cầm tù
lặng lẽ một mình bóng tối
đã khép rồi ký-ức ngày xưa.
Cao nguyên bơ vơ rủ gió qua sông
trên núi ai gùi đồi về làng, bản
hạnh-phúc đắng cay đốt cháy lòng
gió ngưng thổi đêm buồn?
Tôi lấp mộ bia môi người
say nghiêng ché rượu dạo bỏ cao nguyên ngày đó
đứng lặng thinh bên cầu, núi sông dài
dỗ mối tình theo con nước trôi mau.
Mưa trái mùa giăng ngang lòng phố
cuối dốc dấu con đường buồn
đi và ngậm ngùi thương nhớ
sơn-khê thôi hết bâng khuâng.
Khuya ngồi bên thềm dỗ gió
tháng ngày ai đi không quay lại
một mình trò chuyện sương đêm
phế hoang cho lòng tê tái.
Mây ở lại tím pha màu mắt
ai đi che khuất trời sao
thôi đã lạc tình, đời chia cách
cao-nguyên ngủ quên giấc mơ không về.
Bàn tay dịu dàng se lạnh
hơi thở phả hương tóc người
quán cafe Hạ-Vàng nghiêng trôi
hoang hoải đêm hắt hiu, cô quạnh.
Trên đồi nhà ai khép hờ cửa sổ
gọi tên em ở cõi vô-cùng
giọng tượng buồn tiếc đời cây cỏ
đã vùi chôn hoài niệm con tim.
Dấu trong tôi ánh mắt, nụ cười
thời ở lại chân trần quanh phố vắng
nửa đêm cơn mưa chợt về
mang vội nỗi buồn năm tháng.
Xa người, xa cao nguyên đầy gió
người-đàn-ông-tóc-bạc nhuộm sương đồi
ngỡ sầu đi ngang qua phố
cầm trong tay con tim chết trôi
để nhớ một người!


6- 
Trở lại "đồi 55" (*)
Những đám ruộng chín vàng cuối đồi
Ngày tháng cũ trên tay súng đạn
những ngọn tre cụt đầu cắt bom rơi
"đồi 55" một thời chinh chiến.
trên đồi đâu đây hầm, gai, thép lửa
đêm hỏa-châu lính chong mắt nhìn
nấm mồ chung quân hai bên
tan thây máu đổ 
45 năm chiến trường cũ về thăm.
Hai mắt đăm đắm chong nhìn
xác người nằm phơi dưới nắng
những khuôn mặt "chết trôi" ngậm tăm
nỗi đau băm ngang mặt trận.
Úp mặt chết giữa lòng địa đạo
đêm đêm trái phá cắt chân nằm
mẹ già,vợ con quê hương khốn khổ 
hầm hào che lấp đồi "55" .
Tháng ngày bên em đã nguôi quên
sao cả đời mãi hoài u-uất
đạn bom xưa thức dậy chiến-trường
cầm súng bắn người anh em
đồi"55" chất đầy xác giặc.
Trên điêu tàn "đồi 55" ngày trở lại
gió quắt quay thả xuống chân đồi
nằm lặng câm những ngôi-mộ-gió
lời-ru-buồn chìm khuất riêng tôi.
Quanh đây tiếng gọi oán hờn
chiều trên đồi đầy gió
hàng vạn người đi có trở về không?
chia biệt ghim sầu từ độ
Ngày tháng bao mùa máu xương, dâu bể
"đồi 55" tiếng gọi ai về.

* "Tên"tiền đồn phía tây nam"


 7-            
 Đêm 2 người ở "đồi 10"

1-
Đêm hoảng-hốt vây quanh đồi 10
những khuôn mặt tối đen ôm súng
bên ngoài ngã-ba-chết-trôi
lính chờ giặc dưới hầm im lặng.
Tiếng ai gọi giữa trời Hiếu-Đức(*)
gió đầu khe xô xoáy rừng lau
từng pháo chùm run bần-bật
tim ai đốt cháy hố hầm hào.
Buổi sáng thức dậy đầy mây
đêm qua xác thù, kẽm gai nhuộm máu
căn-cứ sớm mai nhuộm trắng lá, tơ trời
ngày đợi giặc mà lòng thêm dông bão.
2-
Đứng dưới chân nghĩa-trang rêu cũ
lâu rồi tắt tiếng đạn bom
bạn bè, người anh em từ thuở
bắn nhau chi để chết trong lòng.
Lạnh tái môi người
gió trên đồi xô từng sợi tóc
súng nổ dưới đồi
đêm hỏa-châu soi xác giặc.
Em đứng bơ vơ bên sông
Túy-Loan"*"hơi thở chiều nhạt bóng
cầm tay chờ mong
mộ đã cũ
người đi quên ngày tháng.
Những chuyến xe qua "đồi 10" lặng lẽ
mắt ai đăm nhìn thoáng buồn
những hàng cây xanh màu cỏ úa
bỏ lại bên đường những đau thương.
(Đi về một mình xa xăm
bạc lòng tình người ở lại
người đàn bà ngày cũ
đau đáu chiếc khăn tang
soi mặt kẽm gai mùa thu đã rủ).
Lên đồi em đứng lại
đưa tay hái lá tình-nhân
bao năm người mê ngủ
khuôn mặt quá dịu dàng.
3-
Đã lâu về "đồi 10"
đêm thả quanh thuốc độc
chiến-tranh và nỗi buồn hoang trôi
tim người vở toang trái phá.
Nhớ diết-da thời mới lớn
ngày ai đưa tiễn một-người-đi
hằn sâu thép lạnh ngoài mặt trận
que diêm ngủ thiếp đêm ngày.
Những chiếc lá trên đồi
người đàn bà xưa quay trở lại
ơi người tình ngày ấy ơi!
đã chết vội vàng đóa hoa chín tái.
Giấc mơ đu dây quan-hà-rưng-lạnh
đêm ở lại "đồi 10"
dấu hoài trong tim ảo-ảnh
(bóng tình-nhân)
con thuyền và dòng sông chết trôi.
Xa người
sáng mai đọc kinh cầu Chúa
bỏ lại và về thôi
chỉ còn trơ vơ những nấm mộ.

                              Huy Uyên

(*) Huyện lỵ & thị-trấn ở Quảng-Nam

READ MORE - CHÙM THƠ HUY UYÊN

TÌNH VỪA NGỦ YÊN - Thơ Trương Thị Thanh Tâm


Tác giả Trương Thị Thanh Tâm


TÌNH VỪA NGỦ YÊN

Tôi về rũ áo mù sương
Đam mê bỏ lại, bên đường tương tư
Áo hoa son phấn bấy chừ
Tàn cơn mộng ảo... tạ từ bến mê

Tôi về với thảm cỏ quê
Nghe hương đồng nội, hẹn thề với trăng
Sông dài sóng gợn miên man
Chuông chùa còn vọng, âm vang xa vời

Tôi về chờ gió ru tôi
Tiếng chim vườn cũ, bồi hồi chốn xưa
Câu hò văng vẳng đồng trưa
Nghe con bìm bịp gọi mùa nước lên

Tôi về thương áo quê mình
Thương con đường nhỏ gập ghềnh khó đi
Trải vàng màu nắng ban mai
Mênh mông sông lớn chở đầy phù sa

Một thời gấm lụa kiêu sa
Còn đâu màu áo hoa cà tím xưa
Quên đi năm tháng lọc lừa
Ru tôi một mối tình vừa ngủ yên.

          Trương Thị Thanh Tâm

                    Mỹ Tho 
READ MORE - TÌNH VỪA NGỦ YÊN - Thơ Trương Thị Thanh Tâm

HÃY TỪ BỎ SỰ QUYẾN LUYẾN - Trần Mai Ngân



                            Tác giả Trần Mai Ngân



HÃY TỪ BỎ SỰ QUYẾN LUYẾN

Người đời thường hay nói mọi việc TÙY DUYÊN. Đến hay đi đều có lý do của nó. Biết thế ! Nhưng làm sao tránh được sự đau buồn như là một tất định của trái tim. 
Vậy ta phải làm sao để bớt buồn đau hụt hẫng. Tôi nghĩ, ta hãy tập TỪ BỎ SỰ QUYẾN LUYẾN.
Đây là một quan niệm mà hầu hết chúng ta rất khó hiểu, nhưng nó không phải là một cái gì đó không thể.
Khi ta tách mình ra khỏi tất cả mọi thứ hỉ, nộ, ái, ố... ta sẽ trở nên bình yên hơn, khoan dung, thân thiện và thanh thản hơn. Như vậy, ta sẽ đến một nơi mà ta có thể hiểu tất cả mọi thứ trong một cảm giác không phải chịu khổ đau.
Nó là một trạng thái vượt ra ngoài ngôn từ. Bởi thế ta hãy tập, tập từ bỏ sự quyến luyến ! 
Trong cuộc sống không điều gì là không thể...

                                                                   Trần Mai Ngân

READ MORE - HÃY TỪ BỎ SỰ QUYẾN LUYẾN - Trần Mai Ngân

LẮNG LÒNG, DỪNG BƯỚC BẾN PHƯƠNG HỒNG - Thơ Mặc Phương Tử

Tác giả Mặc Phương Tử


LẮNG LÒNG,
DỪNG BƯỚC BẾN PHƯƠNG HỒNG


LẮNG LÒNG nghe tiếng vô thanh
Từ nguồn diệu lý qua thành kim cương
Ai hay một đoá vô thường!
Tặng nhau một sớm mười phương nhiệm mầu.


BƯỚC DỪNG tỉnh giấc chiêm bao
Dấu rêu cồn - đã nhạt màu bể dâu
Ngàn xưa chớp mộng xuân nào...
Gió lùa hạt bụi bay vào non xa.


BẾN PHƯƠNG HỒNG cỏ tình ca
Trời Vô ưu - giữa ta bà vô ưu
Cò gì thật, có gì hư ?
Có chi! là cuộc tầm ngư tự rày!


        Chùa Kỳ Viên, South Dakota, 26.6.2017.
                     MẶC PHƯƠNG TỬ


READ MORE - LẮNG LÒNG, DỪNG BƯỚC BẾN PHƯƠNG HỒNG - Thơ Mặc Phương Tử