Một lần về Sài-Gòn
Vây quanh trái tim bão dữ
Cuộc tình chia biệt bao năm
H.xưa một thời mộng-ảo
Bơ vơ trời đất Sài-Gòn.
Tôi chong mắt nhìn quanh tôi
Đã mất em từ dạo đó
Tình em phố rộng sông dài
Trên cao ngọn đèn vàng võ.
Nước mắt vùi chôn quá-khứ
Hoang trôi quay lại Sài-Gòn
Mưa, mưa ầm ào thác đổ
Quên thôi ngày cũ nụ hôn.
Tôi về ngày tháng ngậm tăm
Kể từ đêm ta từ-biệt
Nhớ không thôi đã mười năm
Trời Sài-Gòn buồn da-diết.
Ở sân bay em không nói
Lúc ta lặng im cầm tay
Em Pennsyl. tôi ở lại
Xa bỏ cuộc tình hôm nay.
Em, tôi chiếc lá cuối cùng
Ngậm ngùi Sài-Gòn mưa nắng
Giữ hoài nỗi nhớ, đợi, mong
Đi trọn một đời xa vắng.
Chiều sông Sài-Gòn chầm chậm
Trôi nghiêng lỡ hẹn ngày về ...
2-
Đợi mùa thu về
Ở đó mùa thu chưa về
Chiếc lá âm thầm rơi rụng
Bỏ lại trong vườn nụ cười
Cầm giữ trong tay khoảng lặng.
Em đi mang theo con tim
Hát khúc ca buồn con phố
Gió có quay lại bên em
Mắt môi buồn chi lắm thế!
Thiếp mê một đời giấc ngủ
Xa nhau có làm em buồn
Sông xa chảy hoài nỗi nhớ
Bên đường dấu xưa bước chân.
Đà-Nẵng lá thu chín vàng
Mây bay lang thang trú ngụ
H.xưa cổ-tích tháng năm
Em, tôi giấc mơ loài quỷ.
Phải mắt em buồn bên cửa
Có đợi chờ không thu về?
Cuộc vui trốn miền nhung nhớ
Bia mộ riêng tôi ngày về.
Em có về không tôi chờ
Ngoài trời sắc thu vàng lá
Con đường nhớ dấu chân xưa
Đâu đây âm vang tiếng gọi.
Nhớ người !!!
3-
Em, mùa thu, nỗi nhớ
Năm tháng bên em ngày đó
chừng khuất dấu lạnh trong hồn
cầm trong tim đầy nỗi nhớ
người giờ phai nhạt môi hôn.
Em xưa như lục bình trôi
bên sông tôi buồn xa xót
chuyện đời cay đắng đầy vơi
em nói thương tôi, giờ mất.
Đốt tình ai thêm nồng cháy
dù xa tôi mãi bên em
còn nhớ gì không quay lại
con đò năm xưa chở buồn.
cho dù sao hôm sao mai
tôi em chiều đi thay nước
bên cầu giọt lệ đắng cay
nhớ ai nào tôi biết được.
Em có về không tôi đợi
dìu dịu trong ai chờ mong
đò người bao giờ quay lại
trong tôi dấu mãi chuyện buồn.
Sao em về chi thu vàng
năm tháng em hoài đứng đó
lên đồi thả gió theo sang
chiêm bao một đời vàng võ.
Từ em đi buồn ở lại
sao em nằm chết cùng trăng
nơi xa tôi nào kịp tới
thôi tôi nỗi nhớ khôn cùng.
4-
Đà-Nẵng - Sài-Gòn.
Gởi em nụ-hôn-môi-xa
xao ngủ chi hoài mắt biếc
ngày ngậm chiều muộn đi qua
những lần bên nhau nuối tiếc.
Lá đông lìa cành quá sớm
ai kia đứng lại bên đường
phố nhỏ chiều quên chiếc bóng
trong vườn hoa cải mù sương.
Mình em quay lại sân ga
tiễn đưa hồi còi da diết
bạc lòng chi tình hai ta
chôn sâu con tim chia biệt.
Ở Sài-Gòn sầu trăm ngã
cầm tim dạo bước loanh quanh
giấc mơ xưa hồn rêu đá
đêm quên trước chợ Bến-Thành.
Mới đó người đi một năm
lang thang xứ người hoài hủy
lạc bến Thủ-Thiêm đợi thuyền
người đã xa sao buồn thế.
Chén rượu đầy vơi cay đắng
quán cóc ngủ thiếp mê buồn
thoáng đời bay hoài mộng tưởng
tình tiền cũng đã xa luôn.
Đốt tim cháy gởi quê nhà
khói cay buồn lên mắt đỏ
son môi hồng tím phôi pha
hàng cây tóc em cùng gió.
Thu đi treo tình góc phố
mùa đông chậm bước quay về
kỷ-niệm giọng buồn nhung nhớ
Ở Chợ-lớn sầu ly cà-phê.
Đà-Nẵng đi quanh nỗi buồn
áo phai bụi trần dong ruổi
đời chìm cây cỏ mây sương
dấu cuối nổi sầu xa xứ.
Chạy quanh trăm nẻo đường trần
em về quán xưa một bóng
đêm đi tội nghiệp con đường
có tìm Sài-Gòn chạy trốn.
Em chờ anh từng góc phố
gió bay nhẹ bước Cầu Rồng
có đứng mà khóc trước biển
dỗ dành che dấu vết thương.
Đà-Nẵng xa ai, Sài-Gòn
quê nhà ngày nào quay lại...
5-
Ly cafe cao-nguyên
Nặng lòng gió cao-nguyên ly cafe
sao người vương sầu lên mắt
đất đỏ ba-dan bụi Ban-Mê
chiều quán lạnh khuất chìm tiếng hát.
Có phải tại em trời sớm sang thu
trên nương, đồi rắc vàng chầm chậm
khuất nẻo cùng chiều đi xa lắm
bên sông đứng đợi ai về.
Hỏi mây trên đầu
sao không giăng cuối núi
dĩ vãng người lầm lũi cầm tù
lặng lẽ một mình bóng tối
đã khép rồi ký-ức ngày xưa.
Cao nguyên bơ vơ rủ gió qua sông
trên núi ai gùi đồi về làng, bản
hạnh-phúc đắng cay đốt cháy lòng
gió ngưng thổi đêm buồn?
Tôi lấp mộ bia môi người
say nghiêng ché rượu dạo bỏ cao nguyên ngày đó
đứng lặng thinh bên cầu, núi sông dài
dỗ mối tình theo con nước trôi mau.
Mưa trái mùa giăng ngang lòng phố
cuối dốc dấu con đường buồn
đi và ngậm ngùi thương nhớ
sơn-khê thôi hết bâng khuâng.
Khuya ngồi bên thềm dỗ gió
tháng ngày ai đi không quay lại
một mình trò chuyện sương đêm
phế hoang cho lòng tê tái.
Mây ở lại tím pha màu mắt
ai đi che khuất trời sao
thôi đã lạc tình, đời chia cách
cao-nguyên ngủ quên giấc mơ không về.
Bàn tay dịu dàng se lạnh
hơi thở phả hương tóc người
quán cafe Hạ-Vàng nghiêng trôi
hoang hoải đêm hắt hiu, cô quạnh.
Trên đồi nhà ai khép hờ cửa sổ
gọi tên em ở cõi vô-cùng
giọng tượng buồn tiếc đời cây cỏ
đã vùi chôn hoài niệm con tim.
Dấu trong tôi ánh mắt, nụ cười
thời ở lại chân trần quanh phố vắng
nửa đêm cơn mưa chợt về
mang vội nỗi buồn năm tháng.
Xa người, xa cao nguyên đầy gió
người-đàn-ông-tóc-bạc nhuộm sương đồi
ngỡ sầu đi ngang qua phố
cầm trong tay con tim chết trôi
để nhớ một người!
6-
Trở lại "đồi 55" (*)
Những đám ruộng chín vàng cuối đồi
Ngày tháng cũ trên tay súng đạn
những ngọn tre cụt đầu cắt bom rơi
"đồi 55" một thời chinh chiến.
trên đồi đâu đây hầm, gai, thép lửa
đêm hỏa-châu lính chong mắt nhìn
nấm mồ chung quân hai bên
tan thây máu đổ
45 năm chiến trường cũ về thăm.
Hai mắt đăm đắm chong nhìn
xác người nằm phơi dưới nắng
những khuôn mặt "chết trôi" ngậm tăm
nỗi đau băm ngang mặt trận.
Úp mặt chết giữa lòng địa đạo
đêm đêm trái phá cắt chân nằm
mẹ già,vợ con quê hương khốn khổ
hầm hào che lấp đồi "55" .
Tháng ngày bên em đã nguôi quên
sao cả đời mãi hoài u-uất
đạn bom xưa thức dậy chiến-trường
cầm súng bắn người anh em
đồi"55" chất đầy xác giặc.
Trên điêu tàn "đồi 55" ngày trở lại
gió quắt quay thả xuống chân đồi
nằm lặng câm những ngôi-mộ-gió
lời-ru-buồn chìm khuất riêng tôi.
Quanh đây tiếng gọi oán hờn
chiều trên đồi đầy gió
hàng vạn người đi có trở về không?
chia biệt ghim sầu từ độ
Ngày tháng bao mùa máu xương, dâu bể
"đồi 55" tiếng gọi ai về.
* "Tên"tiền đồn phía tây nam"
7-
Đêm 2 người ở "đồi 10"
1-
Đêm hoảng-hốt vây quanh đồi 10
những khuôn mặt tối đen ôm súng
bên ngoài ngã-ba-chết-trôi
lính chờ giặc dưới hầm im lặng.
Tiếng ai gọi giữa trời Hiếu-Đức(*)
gió đầu khe xô xoáy rừng lau
từng pháo chùm run bần-bật
tim ai đốt cháy hố hầm hào.
Buổi sáng thức dậy đầy mây
đêm qua xác thù, kẽm gai nhuộm máu
căn-cứ sớm mai nhuộm trắng lá, tơ trời
ngày đợi giặc mà lòng thêm dông bão.
2-
Đứng dưới chân nghĩa-trang rêu cũ
lâu rồi tắt tiếng đạn bom
bạn bè, người anh em từ thuở
bắn nhau chi để chết trong lòng.
Lạnh tái môi người
gió trên đồi xô từng sợi tóc
súng nổ dưới đồi
đêm hỏa-châu soi xác giặc.
Em đứng bơ vơ bên sông
Túy-Loan"*"hơi thở chiều nhạt bóng
cầm tay chờ mong
mộ đã cũ
người đi quên ngày tháng.
Những chuyến xe qua "đồi 10" lặng lẽ
mắt ai đăm nhìn thoáng buồn
những hàng cây xanh màu cỏ úa
bỏ lại bên đường những đau thương.
(Đi về một mình xa xăm
bạc lòng tình người ở lại
người đàn bà ngày cũ
đau đáu chiếc khăn tang
soi mặt kẽm gai mùa thu đã rủ).
Lên đồi em đứng lại
đưa tay hái lá tình-nhân
bao năm người mê ngủ
khuôn mặt quá dịu dàng.
3-
Đã lâu về "đồi 10"
đêm thả quanh thuốc độc
chiến-tranh và nỗi buồn hoang trôi
tim người vở toang trái phá.
Nhớ diết-da thời mới lớn
ngày ai đưa tiễn một-người-đi
hằn sâu thép lạnh ngoài mặt trận
que diêm ngủ thiếp đêm ngày.
Những chiếc lá trên đồi
người đàn bà xưa quay trở lại
ơi người tình ngày ấy ơi!
đã chết vội vàng đóa hoa chín tái.
Giấc mơ đu dây quan-hà-rưng-lạnh
đêm ở lại "đồi 10"
dấu hoài trong tim ảo-ảnh
(bóng tình-nhân)
con thuyền và dòng sông chết trôi.
Xa người
sáng mai đọc kinh cầu Chúa
bỏ lại và về thôi
chỉ còn trơ vơ những nấm mộ.
Huy Uyên
(*) Huyện lỵ & thị-trấn ở Quảng-Nam