HAI MƯƠI NĂM RỒI…
Hai mươi
năm rồi, nhanh quá phải không em?
Thời
gian cứ chảy trôi khi mái đầu xanh chuyển dần sang sợi
bạc
Ta trách thời
gian trôi hay trách mình hững
hờ không biết giữ
Để bây
giờ ta tiếc nuối, xót xa.
Hai mươi
năm rồi, ừ nhỉ đã quá xa
Khi tất
cả đã đổi thay, không hồn nhiên, lãng mạn
Không mặc
cảm, ồn ào…
Chỉ lặng thầm, ta trách chính ta.
Hai mươi
năm rồi ta lại gặp lại
ta
Ta của
hôm nay và ta của hai mươi năm về trước
Ta của
hôm nay, cho tương lai,
phía trước
Ta của
vụng về, nhút nhát thuở ngày xa.
Mới
ngày nào, vậy mà đã rất xa
Những
cánh thư tay chập chờn trong nỗi
nhớ
Dải đất miền Trung vẫn
thơm hoài hoa sữa
Em ở
Hà thành mơ mộng gió Lào bay.
Mình còn gì? Ngoài những
cánh thư tay
Của
nét bút nghiêng nghiêng viết
riêng màu mực tím
Hai mươi
năm vẫn nguyên lời hứa hẹn.
Ta “vô duyên” nên mãi
“bất tương phùng”?
NVK
MONG MANH…
Có gì đâu… tất
cả chỉ mong manh
Ta đã có một
thời yêu… trẻ dại
Mình đã yêu, đã vì nhau tất
cả
Năm tháng lỡ
lầm, nhung nhớ đã lìa xa.
Nuối
tiếc ư, tất cả
đã xa rồi
Năm tháng cũ đã trở
thành dĩ vãng
Hai mái tóc chúng mình giờ
đây nhuốm bạc
Dẫu có
buồn nhưng lỡ đánh mất
nhau.
Giá như
xưa những giận hờn,
tự ái
Mình biết
chắt chiu hạnh
phúc ban đầu
Những
nhỏ nhặt đã không thành nguyên cớ,
Hai đứa
quay đầu để tiếc nuối
ngày sau.
Mình có thể
buồn, mình cũng có thể đau
Nhưng
tình đầu, em ơi: mong manh, dễ vỡ
Năm tháng chia xa, tình xưa
lỡ dở
Dù biết
không vui nhưng chưa hẳn… đã buồn.
NGUYỄN VĂN KHÁNH
Gv Trường THCS Vĩnh Hanh, Châu
Thành, An Giang