Mờ xa dấu thời gian vương lại
Tiếng chèo khua, bến vắng đong chiều
Dòng sông nhỏ quên bờ trôi mãi
Cánh lục bình bịn rịn liu riu ...
*
Nắng lưỡng lự trên sông lấp lóa
Êm đưa theo con nước về đâu?
Nỗi muộn phiền xuôi dòng lan tỏa
Bóng ngày đi, tím ngát sắc màu
*
Gió cửa sông, thổi chiều líu ríu
Dạt mái chèo mướt đẫm ngày xanh
Chao chát sóng, lời ca lạc điệu
Rơi trên sông, gió cuốn dỗ dành
*
Chuyện đã cũ bên bờ ngày mới
Buồn vui gì, cũng đã mờ xa
Như sóng trên sông, đâu phải đợi
Cứ dập dờn, lớp lớp lần qua
*
Con đò ngang, gượng chiều xuôi mái
Bến vắng mờ trôi nắng cuối ngày
Tuổi hoa mộng, dường như trở lại
Bến bờ này một thuở đắm say ...
Lê Thanh Hùng
Gió chiều
Gió ơi! Đừng qua trảng
Cát bay, mờ dấu em
Chìm dần trong quên lãng
Mướt xanh chiều dịu êm
*
Gió ơi! Đừng qua ngõ
Nhà em vắng hết rồi
Chỉ có mình ên nhỏ ...
Đong đưa chiều buông trôi
*
Gió ơi! Đừng, đừng thế
Tóc bay, rớt trâm cài
Điều gì đây, có thể ...
Treo muộn chiều, một mai
*
Gió ơi! Đừng quanh quẩn
Nam non thổi lạc mùa
Chênh chao chiều, rối lẫn
Gió ơi! Đừng phân bua ...
Lê Thanh Hùng
Học để làm người tử tế
Học cái gì, để rồi sau đó sẽ làm cái gì
Học một thứ, về làm một thứ
Vẫn còn hơn không có việc để làm, cứ loay hoay khó xử
Ăn bám mẹ già, bó gối ngồi quanh quất những hoài nghi ...
*
Ở đâu cũng vậy, chúng ta khác nhau cách nhìn và phương thức tư duy
Chuyện cũ rích, có gì đâu mới mẻ
Sao còn hóng hớt đôi co, tần ngần giằng xé
Tỵ nạnh lần quanh trong bẳn gắt sập sùi
*
Chật hẹp tầm nhìn, đâu kinh nghiệm chuyện sai lầm
Chiều son rỗi, trói tị hiềm lẩn khuất
Mơ mộng viễn vông, chờ mong những điều huyền thuật
Còn lại tàn chiều trong ánh mắt đăm đăm
*
Thôi cứ học lại từ đầu, đừng tính chuyện rủi may
Bao số phận đã dứng lên từ thất bại
Từ những chao đảo đong đưa niềm tin mặc khải
Rớt xuống câu thề “ ... Dù có một mai” ...
*
Hồn cốt cha ông, trong những bài học để làm người
Sống tử tế sẽ có niềm tin tử tế
Đời chật hẹp, sao lại còn quên cội rễ
Sẽ bong vỡ nụ mày, rồi hoa nở thắm tươi ...
III/18
Lê Thanh Hùng
Bắc Bình, Bình Thuận