Chúc Mừng Năm Mới

Kính chúc quý bạn năm mới vạn sự an lành

Thursday, August 27, 2015

VU LAN NHỚ MẸ - Thơ: Trương Thị Thanh Tâm

Ảnh:  Mai Lĩnh


VU LAN NHỚ MẸ           
Thơ: Trương Thị Thanh Tâm 

Mỗi ngày nhìn dáng mẹ 
Bước trên bờ đất quê 
Nghe niềm đau giấu kín 
Trăm năm cõi đi về 

Mỗi ngày mẹ gội tóc 
Lược thưa vắt trên đầu 
Sợi tóc rơi mỏng mảnh 
Sương nhuộm hằn vết đau 

Bước qua thời thơ ấu 
Cũng hiểu được nông sâu 
Ôi chín chử cù lao 
Như biển trời lay láng 

Con mỗi ngày một lớn 
Mẹ càng lúc càng gầy 
Vắt máu tim thành sữa 
Con ngậm đầu vú chai 

Một lần được sinh ra 
Một lần mình có mẹ 
Thời gian trôi lặng lẽ 
Ôi mẹ giờ còn đâu !!
           
T4 (Mỹ Tho )
READ MORE - VU LAN NHỚ MẸ - Thơ: Trương Thị Thanh Tâm

CHIỀU Ở HÒN PHỤ TỬ - Thơ Trúc Thanh Tâm

Ảnh từ trang  www.garminvietnam.vn

CHIỀU Ở HÒN PHỤ TỬ 

Thời gian chờ ta đó phải không em
Hòn Phụ Tử, chiều nghiêng vai nắng nhạt
Sóng nô đùa tặng đời bao khao khát
Bãi cát dài còn in dấu chân quen !

Biển dạt dào, duyên dáng chính là em
Là ánh mắt hẹn bờ môi chờ đợi
Là ngọt lịm từng nụ cười nóng hổi
Đường trần gian cho hoa lá ngát hương !

Nhịp tim ta đang trổi khúc nghê thường
Em ập đến để tan vào ngây ngất
Gió yểu điệu kéo vầng mây lã lướt
Bài thơ yêu tình tứ chẳng tận cùng !

Người yêu người nên biển cũng bao dung
Nghe thắm thiết khi mùa yêu trở giấc
Em từ độ vẽ bùa yêu vào tâm thức
Anh nghe lòng mắc nợ một làn hương !

TRÚC THANH TÂM
READ MORE - CHIỀU Ở HÒN PHỤ TỬ - Thơ Trúc Thanh Tâm

VỤN VẶT ĐỜI THƯỜNG - thơ Lý Hiểu




VỤN VẶT ĐỜI THƯỜNG

Sáng đọc tin quê nhà đổi mới
Vẫn Đông Tây đụng chạm liên hồi
Lo non sông vướng vòng nô dịch
Mắt mẹ buồn hồ lệ chẳng vơi

Ngày bó gối nhìn bầy cá lội
Mấy bông hoa đã sớm tàn rồi
Buồn lên mạng thấy tin bằng hữu
Sạch nợ đời an giấc nghỉ ngơi

Đêm ngủ mơ nghe bom pháo dội
Đường Trường sơn rải rắc xương phơi
Mẹ cô đơn thẫn thờ bên suối
Kiếm xác con băng mấy núi đồi

Đất Bắc Mỹ ngày qua rất vội
Đông chưa tàn tuyết phủ nơi nơi
Quê hương giờ chúa xuân đang lại
Có bướm bay, mai nở đẹp trời

Được ở nhà - chùa bà cả đọi
Tết tha hương vắng bạn thăm chơi
Hòm thư tín chán không thèm mở
Đáo hạn rồi lo nợ gấp đôi

Lại giở chứng xe tàng lắm tội
Máy khi không tắt ở lằn vôi
Cạn tiền rồi hết đường tu bổ
Bãi rác hoang đem bỏ xế tồi

Chuyện thế gian hoài công nghĩ ngợi
Dầu buồn hiu cũng nhếch môi cười
Nghe thân xác báo hồi suy yếu
Trượt dốc đời e bỏ cuộc thôi

Ước lúc chết hồn nương gió lộng
Tro xương hòa cùng sóng rong chơi
Cõi thiên đàng khó lòng bay tới
Hóa dã tràng đùa cát biển khơi

Lý Hiểu
VA.02/2015
READ MORE - VỤN VẶT ĐỜI THƯỜNG - thơ Lý Hiểu

Chu Vương Miện & Nguyễn Vô Cùng - THỜI LAI ĐỒ ĐIẾU - Phiếm luận


Ảnh từ trang http://tepbac.com/

THỜI LAI ĐỒ ĐIẾU
Trở lại với bài "Thuật Hoài" của Đặng Dung.

Theo ý bạn thi sĩ Nguyễn Vô Cùng thì câu: Thời lai đồ điếu” của chí sĩ Đặng Dung phải dịch là “Được thời kbần tiện lên cũng dễ”, dịch như vậy thì dễ hiểu nhưng câu thơ thứ ba dài tới tám chữ (dư mất một chữ) và để cho bài thơ Đường Luật bát cú đúng luật thì câu nào cũng chỉ có bẩy chữ mà thôi. Chuyện như vậy là kể như xong, nhưng trong đầu tôi thì cứ lấn cấn không thông, nếu được thời mà kbần tiện đều lên được cả thì kbần tiệnkẻ nào? Sau khi tra cứu tạm vài pho sách, xin có lời nhận xét lạm bàn như sau:
-Kẻ là ngôi thứ ba, người được xác định cùng đinh, bần cùng trong xã hội, như kẻ cắp, kẻ trộm ….
-Bần là nghèo nàn, khố rách áo ôm, bần cùng .
-Tiện là hà tiện, đê tiện (không phải là thợ tiện).
Bên cạnh những ý nghĩa đen xác thực này, người ta thường thấy những từ này xuất hiện ở một không khí trang nghiêm, cẩn trọng hơn. mà người sử dụng để nói toàn là những nhân vật thượng thặng có hạng và tầm cỡ trong xã hội.
-Từ k thời Văn Lang nước Việt được hiểu như một địa danh Làng Xã như Kẻ Sặt, Kẻ Tràng, Kẻ Chợ … sau đến thời Nhà Thục (Thục An Dương Vương) thì Kẻ được đổi là Cổ như thành Cổ Loa, phố Cổ Ngư, làng Cổ Nhuế ……
Từ bần thì được các vị Đạo Sĩ, Đạo Trưởng chân tu trong Đạo giáo hoặc các vị Trưởng lão, Đại Sư trong cửa Thiền Môn Thiếu Lâm xưng với các tín đồ thiện nam tín nữ là bần tăng, bần đạo, bần ni, và trong đời thường các viên chức quan lại chính quyền thường xưng với thảo dân bá tánh là bần chức, bản chức, ty chức, tiện chức, và các vị khoa bảng danh nhân thì xưng với bá tánh thiên hạ: là bỉ nhân, là kẻ hèn này …….
Thành ra cũng tùy lúc tùy thời tùy nghi mà từ k, từ bần, từ tiện có nghĩa thực dụng hoàn toàn khác nhau. Mà khi thời cơ chín muồi đến không phải là ai cũng nhanh chân lẹ tay chụp kịp thơi cơ đâu.
Sau đây là một ví dụ điển hình “chụp hụt thời cơ”.
*
CHỤP HỤT THỜI CƠ
Trong thời buổi tình hình gặp khó khăn chung . thì một đoàn hát thuộc hạng hai (cấp xã quận ) đang ở trong tình trạng chết dở, thầy tuồng kiêm đạo diễn sống nhờ vào ly cà phê buổi sáng của anh bạn tài xế, đoàn có một chiếc xe chuyên chở duy nhất, và chỉ có chiếc xe đó là có chế độ nhiên liệu là xăng dầu, mà vị tài xế nhờ vào nguyên vật liệu này mà có tiêu chuẩn cà phê cà pháo hàng sáng, bạn tài xế nói với thầy đạo diễn :
-Đại ca có quyền và có thế, có dịp thì nâng đỡ em út?
-Chuyện nhỏ.
Thế rồi ngàn năm một thủa, giờ phút lịch sử đã điểm, là khoảng 6 giờ chiều thì người nhà của kép thủ vai vua chạy tới rạp hát báo cáo là “vợ của kép đã được chở đi bệnh viện để chờ sanh”, thế là thầy đạo diễn bèn cho gọi tức tốc chàng tài xế tới, nói dăm điều ba chuyện, dặn dò là cứ vdầy vdầy, và có qua đứng ngay sau lưng chỗ cách tấm màn phông, qua dặn gì nói gì (chỉ đạo gì) thì em cứ vậy mà làm, rồi hai người diễn thử, dợt thử, tất cả đều ô kê.
Đúng boong 8 giờ tối, màn nhung kéo lên, kép tài xế thủ vai vua ngồi oai vệ ở giữa, hai bên là hai hàng ghế bá quan văn võ, lần đầu tiên thủ vai vua, kép tài xế khóai quá, ngồi im như phỗng, thầy đạo diễn đứng đằng sau nói nhỏ:
-Vuốt râu một cái cho nó oai xem nào?
Kép tài xế bèn cầm nậm rượu đập xuống bàn và miệng hét:
-Vuốt râu một cái cho nó oai xem nào?
Hai hàng bá quan văn võ đều vuốt râu một lượt, chỉ có Hoàng hậu và Công chúa thì không vuốt râu vì không có râu.
Lão thầy tuồng thấy nói tầm bậy bèn la tiếp:
-Tao bảo mày vuốt râu, chứ tao có bảo mày nói chúng nó vuốt râu đâu.
Kép tài xế bèn đập bàn la lên: 
-Tao bảo mày vuốt râu chớ có bảo mày bảo chúng nó vuốt râu đâu.
Đào kép ngơ ngẩn không rõ là chuyện gì thì lão đạo diễn đằng sau la lên:
-Đồ ngu, nói thối như cứt.
Kép tài xế cũng nổi giận la làng lên:
-Trẫm không có địt mà thối cái gì?
Khi không tấm màn nhung từ từ hạ xuống, và kép thủ vai vua bị thầy đạo diễn nắm cổ kéo xuống, vừa bợp tai vừa đá đít, vừa bị đánh hội đồng, đúng là thời cơ tới tay mà nắm không được, bị vuột mất.
Chu Vương Miện & Nguyễn Vô Cùng


READ MORE - Chu Vương Miện & Nguyễn Vô Cùng - THỜI LAI ĐỒ ĐIẾU - Phiếm luận