Tháng năm
mòn vẹt gót giày
Ngu ngơ quá bước lưu đày sân si
Vay áo cơm nợ trốn tìm
Lấm tay phai tóc bụi nghìn dặm qua
Chợ tàn hạ giọng mồi chài
Gom về thua thiệt làm quà muôn nơi
Dài hơi mặc cả lời mời
Mỹ nhân đắm đuối cuối trời chim bay
Bày biện chi cuộc sum vầy
Ngược xuôi rượt bắt phù vân từng ngày
Chao ơi ! Sông rộng sóng dài
Tri âm con nước vơi đầy khinh khi
Sầu chất ngất rượu tràn ly
Tàn cơn đối ẩm hắt hiu bóng thầm
Chén hồng trần, men Hồng ân
Sao không nán lại đưa chân đường về
Vụng khúc xưa dại lời thề
Cầm chờ lỡ nhịp, Nguyệt treo vô thường
Phúc Âm gồng gánh nỗi buồn
Câu kinh cứu rỗi dối lòng nỗi đêm
Tìm ở đâu thoáng bình yên
Chăn êm đặt cược ngủ quên Thiên Đường
Thôi đành ngồi liếm vết thương
Hom hem con thú cô đơn giữa bầy
Bên trời... mây trắng vẫn bay
Lữ hành bất trắc cầu may chập chờn
Có ai đi hết cội nguồn
Cho ta mượn áo Sắc Không một lần
Khải hoàn
cát bụi hóa thân.
Trần Hữu Khả
Trần Hữu Khả