Nhân dịp chuyến về thăm
quê và tham dự Hội trường Nguyễn Hoàng, xin gởi Văn Nghệ Quảng Trị 3 bài thơ.
Đây là tình cảm và tấm lòng của người con đã xa quê vừa tròn 50 năm.
TRƯỜNG XƯA CÒN ĐÓ TA VỀ
(Thương tặng cựu học
sinh THPT Đức Linh)
Mai về, trường xưa xem
dấu cũ
Kỷ niệm lưu hình cội me
tây
Sương gió mờ phai thời
thiếu nữ
Chiều vàng hấp nắng má
ai hây!
Mai về, thầy cô không
còn nữa
Rêu phong, phượng đỏ
cháy sân trường
Bóng nắng in dáng ai một
thuở
Ve sầu u uẩn khoảng trời
thương!
Mai về, bạn bè xưa nhớ
lắm!
Có đứa này lại vắng đứa
kia
Trăm ước hẹn quắt quay
sâu thẳm
Uống dùm nhau khát nhớ,
rồi đi!
Sau ngàn ngày tha
phương phiêu bạt
Nợ áo cơm lăn lóc chợ đời
Sương gió phủ đời trai
lấm mặt
Vòng tay thầy ăm ắp niềm
vui!
Bao vụng dại một thời
niên thiếu
Đang ùa về hoe mắt đỏ
gay
Ôm bè bạn siết lòng chợt
hiểu...
Rồi chếnh choáng như thể
chiều say!
Trường xưa hội ngộ, ta
về lại
Đò xưa vắng khách mấy
mùa lâu
Khao khát cháy lửa lần
lửa cháy
Bốn mươi năm đỏ mắt chờ
nhau!
01/4/2017
PHAN DƯƠNG THY
TỰ MỪNG SINH NHẬT
Mạ sinh chiều cấy ruộng
về,
Tháng ba, mười tám xuân
quê mát trời
Cái liềm cắt lúa tranh
phơi,
Mạ hơ qua lửa, rốn thời
lìa nhau!
Ngày thơ, mót lúa chăn
trâu,
Mùa đông giá buốt rụt đầu
áo tơi
Đói thời, khoai đậu cầm
hơi,
Cỏ đồng bóng mát làm
nơi ngủ ngày.
Lớp trường bom xới, đạn
cày.
Nhớ lời thầy giảng xen
đầy tiếng bom.
Một đời, chẳng tính thiệt
hơn,
Lo làm ông giáo miệt vườn
cỏ hoa
Cơm thời, cá muối, dưa
cà,
Đời người mấy nỗi oan
gia khó lường
Chút tình kẻ khó lo
thương,
Biết thời dừng lại,
khôn thường bon chen
Ba sinh chẳng chịu sống
hèn,
Mặc ai danh lợi thua
hơn sự đời!
***
Mạ đi đã chục năm rồi,
Trong mơ vẫn thấy áo
tơi mưa phùn.
Đường làng chân cóng Mạ
run.
Gió Lào thổi xạc phên
cùn tranh xơ.
Mịt mù ngày ấy tuổi
thơ.
Năm chín xuân lẻ... bây
giờ mới ngơi...
Như trăng, như cỏ thảnh
thơi,
Như dân được thế thì
thôi mong gì!
12/4/2017
PHAN DƯƠNG THY
TÂM SỰ VỀ LÀNG
Bạn học trường làng
ngày trước còn đâu?
Gặp lại người thân bước
chân tất tả
Dăm đứa trẻ ném ánh
nhìn xa lạ
Người thân ai, ở tận xứ
mô về ?
Cái rét hanh hao, nứt nẻ
tái tê
Cha khô khốc dậm bùn ruộng
cấy
Mẹ cầm cập đôi bàn chân
run rẩy
Hạt thóc gầy xanh xám
lũy tre thôn!
Tôi xa làng từ thuở bé
con
Chiến tranh, đạn bom,
napan, thuốc độc
Cả mấy làng chỉ mình
tôi đi học
Bao trẻ con đều lấy làm
gương.
Vất vả bao năm tôi ra
trường
Làm việc hết mình đồng
lương còm cỏi
Muốn về thăm quê thấy
mình có lỗi
Cô bác nghèo đầm bóng
phía hoàng hôn.
Mỗi bận về ray rứt lại
dày hơn
Tay trắng và thơ dâng
làng thứ tội
Cơm áo mẹ cha ơn làng vời
vợi
Hơn nửa cuộc đời chưa
trả nghĩa sâu.
Thà như ngày xưa làm đứa
chăn trâu
Bẻ bắp, hái cà được
làng thứ tội
Bao tướng tá về làng đều
vội
Để một mai quá cố lại
nhờ làng!
20/7/2007
PHAN DƯƠNG THY
GV Ngữ văn, trường THPT
Đức Linh, Bình Thuận;
ĐT: 01255128563;