Chúc Mừng Năm Mới

Kính chúc quý bạn năm mới vạn sự an lành

Thursday, July 6, 2017

CHÙM THƠ CHU VƯƠNG MIỆN 15; 16


               Nhà thơ Chu Vương Miện




CHÙM THƠ CVM 15

mượn xác
thân xác là anh chàng hàng thịt
vai u thịt bắp vai cày cỏ bừa
ngày ngày mổ heo bán giữa chợ
từ tờ mờ sáng đến giữa trưa
về nhà lưng trần dưới đóng khố
cờ người ngang ngang cờ Đế Thích
rượu đấu Lưu Linh xếp chục vò
xỉn say từa tựa dân trí thức
tỉnh ra lại là đứa côn đồ
trong đầu toàn yêu dân thương nước
trong tay gươm súng giết bất ngờ
lỡ cỡ hồn Trương Ba da hàng thịt
sáu mươi năm tiếng hát cà lơ

những thời đại vàng son
là thời Tiền Đường
kế là thời tiền Lương
các thời khác
là thời mậu dậu xìn
đói khát luôn luôn
thời đại hạn
là thời chết đói
nhai toàn cây chuối ?


CHÙM THƠ CVM 16

bao êm ái ươm lên từ mặt đất
quay lại nhìn tàn tạ tro than
chị vẫn đó không tim không óc
mặc kệ non sông mặc kệ dư đồ
chiều nắng rộ vô bờ không cần thiết
mải trong đầu hai chữ tự do
chả là xác mướp mà cũng nghèo
chả là ngọc lan mà cũng tan
vèo một cái thân bộ hành tứ xứ
thoảng lờ mờ dư vị khói trầm hương

Chiều rồi chim về tổ
về rừng ? người về đâu ?
ngày tàn
gà lên chuồng
trâu bò về nhà
còn ta ?
ta về đâu ?
núi cao biển sâu
ruộng đồng bao la
chốn nào ?

CHU VƯƠNG MIỆN

READ MORE - CHÙM THƠ CHU VƯƠNG MIỆN 15; 16

BƯỚC ĐỜI..., THƠ GỞI TRI ÂM - Thơ Tịnh Đàm



                   Tác giả Tịnh Đàm
 



BƯỚC ĐỜI...

Bước đời nghe cũng mỏi rồi,
Đi dăm ba phút lại ngồi nhìn quanh.
Tháng ngày , sao thấy mong manh
Nên tôi góp nhặt để dành làm vui.


THƠ GỞI TRI ÂM
(Thân tặng Bác G.T.Điệp)

Nhìn nhau cũng tỏ nỗi lòng,
Chuyện đời vẫn mãi buồn đong
Kiếp người .!
Đã tàn rồi cuộc rong chơi ,
Ngồi nghe mộng vỡ bên trời quạnh hiu.
Ân tình dẫu cố chắt chiu,
Có làm quên được ít nhiều khổ đau .?!
Thôi thì ,mình rót trao nhau
Chén tri âm cạn...mai sau chẳng màng .

                                   TỊNH ĐÀM
                                    (TP. HCM)


READ MORE - BƯỚC ĐỜI..., THƠ GỞI TRI ÂM - Thơ Tịnh Đàm

THI CA THI NHÂN: PHAN PHỤNG THẠCH - M.Loan Hoa Sử & Chu Vương Miện giới thiệu



               Nhà thơ Phan Phụng Thạch


THI CA THI  NHÂN: PHAN PHỤNG THẠCH
                                      M.Loan Hoa Sử & CVM

Phan Phụng Thạch tên thật là Phan Ngọc Thạch sanh năm 1942 tại làng Đạo Đầu, quận Triệu Phong, tỉnh Quảng Trị, mất vào ngày 24 tháng 2 năm 1973 tại bệnh viện Việt Đức, Đà Nẵng. Học ban Sử Địa Văn Khoa Huế. Tốt nghiệp khoa Khả Năng Sư Phạm tại Sài gòn. Dạy học và làm Quản thủ thư viện tại trường Trung Học Nguyễn Hoàng Quảng Trị. Cộng tác với các tạp chí Bách Khoa, Văn, Nghệ Thuật từ năm 1964 đến 1973. Viết báo ký tên Phan Thu Hạ. 

TÁC PHẨM ĐÃ XUẤT BẢN:

- Lưu Bút mùa hạ, nhà xuất bản Hạnh Nhơn 1973. 
- Thơ Tình tuổi 30
- Di Cảo Thơ, nhà xuất bản Hội Nhà Văn năm 2014.
- Mơ hồ sương khói (bản thảo bị thấtt lạc)


          Nhà thơ Chu Vương Miện

Khi nắng hạ trở về trong mắt biếc
Các em rồi trăm đứa sẽ trăm phương 
Ta đứng đó giữa muôn ngàn cách biệt
Mắt rưng buồn mà hồn cũng mù sương
                       (Lưu Bút Mùa Hạ)

Lòng ta đó như sân trường tháng hạ
Có các em chân nhỏ bước tung tăng
Nếu ngày mai thầy trò người mỗi ngả
Ta chia lòng theo muôn hướng xa xăm
                         (Nắng hạ tình phai)

Viết về nhà thơ Phan Phụng Thạch, là viết về kỷ niệm của chính mình, vừa là bạn thân thiết lại vừa là bạn học cùng lớp và là bạn thơ, anh chết vào năm 1973 (vừa 32 tuổi) và Thạch Nhân chết vào đầu năm 1975 cũng ở vào tuổi này. Nghĩ về anh, tôi liền liên tưởng tới thơ của nhà thơ thời tiền chiến J.Leiba :

HOA BẠC MỆNH
Tháng ba Hoa bạc Mệnh
Tàn trước mọi cành xuân
               (Dịch thơ cổ)
Người đẹp vẫn thường hay chết yểu
Thi nhân đầu bạc sớm hơn ai
Ba xuân, muôn thắm thêu cành biếc
Bạc mệnh hoa kia đã rụng rồi

Tàn trước trăm hoa hoa bạc mệnh
Đang xuân để khỏi thấy xuân tàn
Chúa xuân ví biết tình hoa thế 
Xin kiếp sau đừng nở thế gian 

Hồn kết gió hương trời Nhược Thủy
Cánh viền mây thắm đọng Thiên Thai
Hóa thành những giọt mưa thơm ấy
Tưới nở trăm hoa đã héo rồi
                                 J.Leiba
                     (Nam Cường tập mới)

Ôi cuộc đời đến rồi đi ? Chỉ là trước hay là sau! Sinh ký tử qui, làm kiếp người thì ai cũng chỉ một lần buồn cũng thế mà vui cũng thế, cũng chỉ là mây bay gió thổi, giống như thơ người xưa:

Thà một phút huy hoàng rồi chợt tắt
Còn hơn buồn le lói suốt năm canh 
                               ( Xuân Diệu)

Cuộc đời đâu có khác bóng câu qua cửa sổ, thoắt đó rồi mất đó, đi từ hư vô lại trở về hư vô, mang cái thân tứ đại, rồi lại trả cái thân tứ đại, y như loài tôm nhện mượn xác những con ốc sống tạm rồi chết. Cái vỏ ốc rỗng không vẫn còn đó, lại là chỗ ở tạm cho các con tôm nhện khác, chả cái gì mất và cũng chả có cái gì còn.

BÓ HOA THƯƠNG TIẾC
Hôm nay gửi tới bó hoa này
Thân tặng hồn anh thủa đắm say
Một chút lòng tin thương thu cũ
Ngàn năm hoa nở phấn hương bay
                    Đỗ Thương Hồ                                
                         12-4-73 
        (Trại tạm cư MT Non Nước)

ĐẤT CỦA LÒNG NGƯỜI VUN XỚI TIN YÊU
Quảng Trị những năm 60 với tôi là những tháng năm hồng. Hồng sắc phượng con đường Gia Long trong ráng chiều hoàng hôn với những tà áo trắng học trò con gái tan trường đạp xe về chợ Sải. Hồng hoa đăng trong mấy mùa Phật Đản Vu Lan trên sông nước dịu êm Thạch Hãn dòng sông của tình, ký ức, hoài niệm.  Hồng những trang pelure thơ tình viêt vội kín đáo tặng người nữ tình đầu  và hồng trong "Lưu Bút Mùa Hạ" (thơ Phan Phụng Thạch) :

... Rồi một mai khi mùa thu trở lại
các em về với tuổi thơ hồng

Các em còn trái tim hồng tuổi nhỏ
tấm lòng xanh thơm ngát lúa ban mai
                                             Võ Quê

*
Đọc hết tập thơ Di Cảo Và Ký Ức của Phan Phụng Thạch, tôi - người viết thoảng ngậm ngùi, một cuộc đời quá ngắn bất hạnh vì chiến tranh, sự nghiệp có chừng vài chục bài thơ "viết về lứa tuổi học trò" toàn là hoa với bướm, toàn là mầu xanh da trời của cỏ cây, người thơ đã đi vào cõi vĩnh hằng, tôi chợt nhớ tới nhà thơ Trần Tử Ngang thời nhà Đường:

ĐĂNG U CHÂU ĐÀI CA
Tiền bất kiến cổ nhân
Hậu bất kiến lai giả
Niệm thiên địa chi du du
Độc sảng nhiên nhi thế há

Bản Dịch của M.Loan Hoa Sử:

Người trước không biết ta 
Người bây giờ ta không biết 
Người sau sinh ra ta đã thác ?
Thôi cũng đành để lại giọt nước mắt 

                                                       CHU VƯƠNG MIỆN


PHỤ LỤC THƠ PHAN PHỤNG THẠCH


     


LẠNH TUỔI VÀNG
(Tặng P.T.X.V)

Rồi những mùa thu lạnh tuổi xuân
Và em với dĩ vãng xa dần
Với thành phố cũ cô đơn ấy
Em có u hoài không hả Vân ?

Cả một thiên đường đã vỡ tan
Những niềm vui nhỏ cũng điêu tàn
Đường em về có mưa trên tóc
Có gió mùa đông lạnh tuổi vàng

Anh trả buồn cho những bước chân
Từng đêm trong phố tối âm thầm
Quán cà phê đốt đời anh cháy
Khói thuốc vàng phai cả tháng năm

Rồi những mùa thu lạnh tuổi son
Và anh với kỷ niệm hao mòn
Với vùng ký ức đau buồn đó
Anh biết làm sao hết nhớ thương
                                  (1964)

QUẢNG TRỊ

Thành phố đó nắng vàng trên cỏ biếc
Ta trở về trong dáng bước cô đơn
Em bỏ đi ta còn gì tha thiết
Ôi quê hương tình ái đã hoang đường !


CHIỀU CUỐI NĂM UỐNG RƯỢU
(Gởi Lê Lợi, Trần Văn Lữ và Hà Mẫn Luyện
để nhớ buổi tối uống rượu ở trại 5 Non Nước Đà Nẵng)

Chiều cuối năm uống ruọu
Uống hoài không thấy say
Từng chén sầu diệu vợi
Từng chén sầu chua cay

Em xưa giờ đã mất
Đã tay bồng tay mang
Sao ta còn hiu hắt
Với nỗi buồn không tan

Tình xưa như men rượu
Càng nhớ càng thêm nồng
Từng chén sầu diệu vợi
Làm đời ta hư không

Chiều cuối năm uống rượu
Uống hoài không thấy say
Em mơ hồ sương khói
Lòng ta buồn, ai hay ?

PHAN PHỤNG THẠCH

READ MORE - THI CA THI NHÂN: PHAN PHỤNG THẠCH - M.Loan Hoa Sử & Chu Vương Miện giới thiệu

TRƯỜNG XƯA CÒN ĐÓ TA VỀ - Chùm thơ Phan Dương Thy

Nhân dịp chuyến về thăm quê và tham dự Hội trường Nguyễn Hoàng, xin gởi Văn Nghệ Quảng Trị 3 bài thơ. Đây là tình cảm và tấm lòng của người con đã xa quê vừa tròn 50 năm.


TRƯỜNG XƯA CÒN ĐÓ TA VỀ
(Thương tặng cựu học sinh THPT Đức Linh)
  
Mai về, trường xưa xem dấu cũ
Kỷ niệm lưu hình cội me tây
Sương gió mờ phai thời thiếu nữ
Chiều vàng hấp nắng má ai hây!
  
Mai về, thầy cô không còn nữa
Rêu phong, phượng đỏ cháy sân trường
Bóng nắng in dáng ai một thuở
Ve sầu u uẩn khoảng trời thương!
  
Mai về, bạn bè xưa nhớ lắm!
Có đứa này lại vắng đứa kia
Trăm ước hẹn quắt quay sâu thẳm
Uống dùm nhau khát nhớ, rồi đi!
  
Sau ngàn ngày tha phương phiêu bạt
Nợ áo cơm lăn lóc chợ đời
Sương gió phủ đời trai lấm mặt
Vòng tay thầy ăm ắp niềm vui!
  
Bao vụng dại một thời niên thiếu
Đang ùa về hoe mắt đỏ gay
Ôm bè bạn siết lòng chợt hiểu...
Rồi chếnh choáng như thể chiều say!
  
Trường xưa hội ngộ, ta về lại
Đò xưa vắng khách mấy mùa lâu
Khao khát cháy lửa lần lửa cháy
Bốn mươi năm đỏ mắt chờ nhau!

01/4/2017
PHAN DƯƠNG THY


TỰ MỪNG SINH NHẬT

Mạ sinh chiều cấy ruộng về,
Tháng ba, mười tám xuân quê mát trời
Cái liềm cắt lúa tranh phơi,
Mạ hơ qua lửa, rốn thời lìa nhau!

Ngày thơ, mót lúa chăn trâu,
Mùa đông giá buốt rụt đầu áo tơi
Đói thời, khoai đậu cầm hơi,
Cỏ đồng bóng mát làm nơi ngủ ngày.
Lớp trường bom xới, đạn cày.
Nhớ lời thầy giảng xen đầy tiếng bom.
Một đời, chẳng tính thiệt hơn,
Lo làm ông giáo miệt vườn cỏ hoa
Cơm thời, cá muối, dưa cà,
Đời người mấy nỗi oan gia khó lường
Chút tình kẻ khó lo thương,
Biết thời dừng lại, khôn thường bon chen
Ba sinh chẳng chịu sống hèn,
Mặc ai danh lợi thua hơn sự đời!
***
Mạ đi đã chục năm rồi,
Trong mơ vẫn thấy áo tơi mưa phùn.
Đường làng chân cóng Mạ run.
Gió Lào thổi xạc phên cùn tranh xơ.
Mịt mù ngày ấy tuổi thơ.
Năm chín xuân lẻ... bây giờ mới ngơi...

Như trăng, như cỏ thảnh thơi,
Như dân được thế thì thôi mong gì!

 12/4/2017
PHAN DƯƠNG THY


TÂM SỰ VỀ LÀNG

Bạn học trường làng ngày trước còn đâu?
Gặp lại người thân bước chân tất tả
Dăm đứa trẻ ném ánh nhìn xa lạ
Người thân ai, ở tận xứ mô về ?

Cái rét hanh hao, nứt nẻ tái tê
Cha khô khốc dậm bùn ruộng cấy
Mẹ cầm cập đôi bàn chân run rẩy
Hạt thóc gầy xanh xám lũy tre thôn!

Tôi xa làng từ thuở bé con
Chiến tranh, đạn bom, napan, thuốc độc
Cả mấy làng chỉ mình tôi đi học
Bao trẻ con đều lấy làm gương.

Vất vả bao năm tôi ra trường
Làm việc hết mình đồng lương còm cỏi
Muốn về thăm quê thấy mình có lỗi
Cô bác nghèo đầm bóng phía hoàng hôn.

Mỗi bận về ray rứt lại dày hơn
Tay trắng và thơ dâng làng thứ tội
Cơm áo mẹ cha ơn làng vời vợi
Hơn nửa cuộc đời chưa trả nghĩa sâu.

Thà như ngày xưa làm đứa chăn trâu
Bẻ bắp, hái cà được làng thứ tội
Bao tướng tá về làng đều vội
Để một mai quá cố lại nhờ làng!

20/7/2007
PHAN DƯƠNG THY  
GV Ngữ văn, trường THPT Đức Linh, Bình Thuận;
ĐT: 01255128563;







READ MORE - TRƯỜNG XƯA CÒN ĐÓ TA VỀ - Chùm thơ Phan Dương Thy

MÙA HÈ ĐÃ XA - Thơ Trương Thị Thanh Tâm

  
Tác giả Trương Thị Thanh Tâm


MÙA HÈ ĐÃ XA

Chiều xuống vội bờ môi cong hờn dỗi
Hè về đây phượng đỏ thắm con đường
Ánh mắt tìm hoài hình bóng người thương
Sao chỉ nghe tiếng gió lùa khe lá!

Có phải chăng...hay là người ta đã...
Quên mất rồi dư ảnh của ngày xưa
Có những chiều thành phố lất phất mưa
Chung chiếc dù tay trong tay vẫn ấm

Thành phố nhớ tiếng giầy qua ngõ vắng
Đêm theo về đèn ngọn tỏ ngọn lu
Áo mong manh thèm cơn gió hè ru
Trời Mỹ Tho bước chân đi chưa mỏi

Người đâu rồi? Đường quen xưa vẫn đợi
Tóc buông dài lạc lõng chốn phù hoa
Cánh phượng buồn mang nỗi nhớ đi xa
Còn lại đây lời thì thầm của gió

Trời tháng sáu mưa vẫn về trong ngõ
Cánh phượng còn lưu luyến sắc hồng tươi
Sao ai đó bây giờ chưa trở lại
Để nỗi buồn theo cánh phượng tàn rơi!

             Trương Thị Thanh Tâm
                          Mỹ Tho
READ MORE - MÙA HÈ ĐÃ XA - Thơ Trương Thị Thanh Tâm

NGƯỜI VỀ TRÊN SÂN TRƯỜNG XƯA - Thơ Đỗ Trầm Tư



Tác giả Đỗ Trầm Tư và nhà thơ Lê Đình Lộng Chương


NGƯỜI VỀ TRÊN SÂN TRƯỜNG XƯA

Ai về đây mà rộn ràng phố thị
Mấy mươi năm tưởng vọng một mái trường
Thời áo trắng tóc xanh, hồn cỏ dại
Cánh phượng hồng lưu bút mực còn vương.

Ai về đây trong sân trường rộn rã
Tiếng cười reo và nhịp đập tim vui
Chất chứa lắm những mạch nguồn khôn tả
Như triều dâng ngập lụt cả lòng ta!

Ai về đây chiều qua hay sáng sớm
Lắng nghe từng âm hưởng của mùa xưa
Chân chậm bước cùng đến trường trong nắng
Để được về sống lại những ngày thơ.

Ai về đây mắt nhìn nhau tìm lại
Cõi thiên đường đàn chim nhỏ líu lo
Tóc đã úa chiều mà câu thơ chưa ngỏ
Chút tình riêng ấp ủ đến mai sau

Ai về đây cuối hạ nầy tương ngộ
Trường không còn, tình thầy bạn thiết tha
Nguyện gìn giữ trong hồn qua dâu bể
Tiếng Nguyễn Hoàng nồng ấm chẳng phôi pha!

Đỗ Trầm Tư
(Quảng Trị)



READ MORE - NGƯỜI VỀ TRÊN SÂN TRƯỜNG XƯA - Thơ Đỗ Trầm Tư

Lê Đình Lộng Chương - BÀI CHO TRƯỜNG CŨ

Tác giả LÊ ĐÌNH LỘNG CHƯƠNG


BÀI CHO TRƯỜNG CŨ

Năm năm không về thăm trường cũ
Những ước mơ xưa đổi khác nhiều
Ta vẫn miệt mài thân đảng tử
Cát bụi phai dần những mến yêu

Năm năm ta bỏ trường đi biệt
Góc biển đầu non sống hững hờ
Hoa bướm thư sinh quên lãng hết
Chuyện vui như một thoáng thu sơ

Có một đôi lần ta ghé phố
Về ngang trước cổng thấy buồn tênh
Em vẫn hồn nhiên cùng sách vở
Đâu biết đời ta nhiều lênh đênh

Bây giờ ta chẳng còn mơ ước
Như thưở chờ em trước cổng trường
Bao nhiêu hoài bảo trôi theo nước
Mộng cũng chia xa mấy ngã đường

Những lúc vô tình trên gác vắng
Ta ngồi nhớ lại bạn bè xưa
Không dưng mà cả hồn mây trắng
Mây trắng hồn ta mãi chẳng vừa

Ta rót nhục vinh đầy chén rượu
Một mình ta uống cạn hết buồn vui
Hình như hoa cúc tàn trong chậu
Rụng xuống lòng ta chút ngậm ngùi


Lê Đình Lộng Chương
READ MORE - Lê Đình Lộng Chương - BÀI CHO TRƯỜNG CŨ